Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích

Chương 19: Chương 19




Nhưng...

Ta muốn mở miệng, nhưng đối diện với ánh mắt trong trẻo kiên định của Bùi Lê lại nghẹn lời không nói thành câu.

Chỉ yếu ớt nói một câu: "... Đêm khuya rồi, người nghỉ ngơi sớm một chút."

Ta xoay người muốn đi, Bùi Lê lại nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đi đâu?"

"Ừm… đương nhiên là thảo dân về phòng mình."

Tạ gia có rất nhiều phòng ngủ, sân viện, sẽ không còn khiến Bùi Lê phải ấm ức khi phải ngủ chung giường cùng một thôn phụ như ta. Ta học theo dáng vẻ Tạ lão gia vừa rồi, cung kính bái Bùi Lê một cái, cúi đầu lui ra ngoài đóng cửa lại.

Cửa sắp đóng lại, ta ngẩng đầu. Bùi Lê đang nhìn ta chằm chằm, không biết đã nhìn bao lâu.

Trong lòng ta run lên, cửa "rầm" một tiếng đóng lại.

Ôi.

Tiếng đóng cửa hình như hơi lớn. Ta vội vàng bước nhanh vòng qua hành lang, trốn chạy rời đi. Mãi đến khi từ hành lang phía Đông chạy đến hành lang phía Tây lang mới dám thở d.ốc.

Trong phòng của thiếu gia đã tắt đèn. Ta nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đầy phòng toàn mùi thuốc đắng. Thiếu gia nằm nghiêng trên giường, dùng chăn bông che kín đầu, thân thể run rẩy yếu ớt.

Tựa hồ như đang khóc.

32

Ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, muốn vén chăn của thiếu gia lên. Hắn lại bướng bỉnh nắm chặt, không cho ta xem.

"Thiếu gia, người giấu giếm, bắt ta làm sao ủi phẳng da cho người?"

Hắn vẫn im lặng không nói. Ta dứt khoát cởi giày, cởi cả áo ngoài, trực tiếp từ bên kia chui vào chăn hắn. Thiếu gia không kịp đề phòng, bị ta ôm trọn vào lòng. Ta rụt người lại, tránh chỗ hắn bị thương, ngẩng đầu áp sát tai hắn, nhỏ giọng quan tâm hỏi:

"Thiếu gia, còn đau không?"

Trong đêm tối, đôi mắt ướt át sáng ngời của hắn mờ mịt không rõ. Chỉ nghe thấy một tiếng khàn khàn, nghẹn ngào:

"Đau."

Nghe thiếu gia nói đau, ta vội muốn đứng dậy châm đèn, muốn xem vết thương của hắn có bị rách ra không. Hắn lại ấn ta vào lòng, má áp vào hõm cổ ta, khàn giọng nói:

"Đau lòng."

Thiếu gia đột nhiên có chút nghẹn ngào:

"Tiểu Ngọc Nhi, ta vừa suy nghĩ rất lâu."

"Ta cảm thấy..."

"Ta cảm thấy, ta không xứng với nàng."

Ta ngẩn người: "?"

Thiếu gia ôm chặt lấy ta, chua xót mở miệng:

"Trước kia, ta ỷ vào mình có tiền có nhan sắc, ỷ vào nàng thích ta, tùy hứng muốn nàng dỗ dành ta, cưng chiều ta."

"Ta tự phụ ngạo mạn, được sủng mà kiêu, cho rằng nàng sẽ không bao giờ rời bỏ ta."

"Nhưng bây giờ, ta không chắc chắn nữa."

"Nói về quyền thế, ta không bằng vương hầu khanh tướng."

"Nói về tiền tài, ta cũng không bằng thế gia quý tộc."

"Nói về tài hoa... ta thậm chí không còn mặt mũi nhắc đến hai chữ này."

"Tiểu Ngọc Nhi, nghĩ kỹ lại, ta lại kém cỏi đến vậy."

"Hình như ta thật sự... không xứng làm phu quân của nàng."

Nước mắt của thiếu gia nóng bỏng ở hõm cổ ta. Trong lòng ta chua xót c.ăng trư.ớng nhưng lại không nhịn được cười:

"Thì ra vừa rồi con mèo hoang kia là người à."

"Ngã có đau không? Ai, bị lão gia đánh thành ra thế này, lại còn trèo lên cây nghe lén..."

Thiếu gia nức nở một tiếng:

"Đúng vậy, tính tình ta còn ngang bướng như vậy."

"Tiểu Ngọc Nhi, nàng đã bắt đầu chán ghét ta rồi phải không?"

Ta hôn lên khóe miệng hắn, cong mắt, không nói gì. Chỉ cảm thấy thiếu gia trăm ngàn phần đáng yêu. Hình như thiếu gia lại hiểu lầm sự im lặng của ta. Lòng như tro tàn dùng hai tay che mặt.

"Xong rồi..."

"Nếu nàng biết ta còn làm những chuyện độc ác đến mất hết nhân tính, nhất định sẽ vứt bỏ ta... sẽ không bao giờ nói với ta một lời nào nữa..."

Ta nhịn cười, trêu chọc hắn:

"Độc ác đến mức nào? Mất hết nhân tính đến mức nào?"

Ta đều có thể nghĩ ra thiếu gia sẽ nói gì. Ví dụ như hắn đánh bài hoa sẽ thỉnh thoảng giở trò gian lận. Ví dụ như hắn lén lút vẽ râu mèo lên mặt ta.

Ví dụ như...

"Mỗi ngày đều phân phó mười bảy phòng tiểu thiếp của ta thay phiên nhau trèo lên giường phụ thân ta."

Khóe miệng ta đang nhếch lên, bỗng chốc khựng lại:

"Hả?"

Không phải, là ai đang nói vậy?

Thiếu gia vẫn còn che mắt, giọng điệu u ám thì thầm:

"Đáng tiếc hình như phụ thân ta không được, cố gắng lâu như vậy, các tiểu thiếp đều đã ngủ qua cả rồi, thế mà chỉ có một Liễu Yên mang thai con của ông ta..."

"A?!!"

Ta kinh ngạc nhảy dựng khỏi giường. Không thể tin nổi trừng mắt nhìn thiếu gia. Gió thổi tung một mớ hỗn độn.

"Không phải, thiếu gia, chuyện này là đúng sao?"

Thiếu gia lại một tiếng nức nở, chết lặng che mặt:

"Ta biết, ta biết không đúng!"

"Nàng nhất định không thể chấp nhận ta độc ác như vậy, như vậy là coi thường luân thường đạo lý, mất hết nhân tính, là nghịch ý trời..."

"Nhưng ta cũng không có cách nào, trong lòng ta rất hận rất hận... từ ngày mẫu thân ta trút hơi thở cuối cùng đã bắt đầu hận... nhiều năm như vậy... sớm đã hận đến thối rữa sinh mủ trong lòng..."

"Mẫu thân ta chết quá oan uổng."

"Bà và phụ thân ta tay trắng dựng nên cơ nghiệp, cái gì bà cũng biết, đổ đá, chế xà phòng, quan sát chòm sao, luyện thuốc, dựa vào một thân bản lĩnh kỳ lạ ở Lân Châu làm ăn phát đạt, kiếm được bộn tiền."

"Phụ thân ta thề đời này chỉ cùng bà một đời một kiếp một đôi."

"Mẫu thân ta đã sinh ta ra trong muôn vàn gian khổ, nhưng cũng vì thế mà thân thể bà đã hoàn toàn suy sụp, ngày ngày chỉ có thể uống thuốc đắng cầm cự."

"Nhưng bà không trách ta, thường xuyên ôm ta vào lòng xem ta vẽ tranh. Những bức tranh mà phụ thân và phu tử đều chê bai thì mẫu thân lại nhặt lên, tấm tắc khen ngợi."

"Bà nói ta có thiên phú hơn người, vẽ tranh quá mức vượt trội, người đời tạm thời chưa thể lĩnh hội. Nếu ta sinh ra ngàn năm nữa, nhất định sẽ là đại họa sĩ nổi danh, được mọi người tung hô!"

"Ta biết, bà chỉ muốn dỗ dành ta vui vẻ, giống nhưi ngày thường nàng dỗ ta vậy... Trong lòng ta đều hiểu, ta chỉ là một tên công tử bột vô dụng."

"Nhưng bà vẫn yêu ta."

"Như vậy đã đủ hạnh phúc rồi."

"Cho đến ngày sinh nhật bảy tuổi của ta, phụ thân ta suốt đêm không về, mẫu thân ta đợi suốt một đêm. Ta buồn ngủ đến không chịu được trong lòng bà, muốn bảo bà đi ngủ nhưng bà lại không nói một lời, hất đổ chén thuốc trên bàn, lạnh lùng đẩy ta ra, bảo ta cút đi."

"Đột nhiên mẫu thân không còn yêu ta nữa, bà không còn khen ngợi ta, bà bắt đầu oán hận ta đã hủy hoại thân thể khỏe mạnh của bà, khiến bà chỉ có thể trở thành con chim bị nuôi nhốt trong lồng, không thể bay đi, không thể trốn thoát."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.