Bùi Lê khẽ cười: "Nhìn cũng đáng yêu."
Trong lòng ta trăm mối cảm xúc, mím môi, chỉ khẽ ừ một tiếng. Hai tay trống trơn, liền theo bản năng mà cầm quân cờ bạch ngọc bên cạnh chơi đùa. Ánh mắt Bùi Lê khẽ động:
"Muội dạy ta thêu hoa, ta dạy muội đánh cờ, thế nào?"
Nói xong, Bùi Lê liền tỉ mỉ giảng giải bên tai ta , môi mỏng không ngừng đóng mở. Ta nghĩ hắn hẳn là dạy cực kỳ nghiêm túc tỉ mỉ. Nhưng trong đầu ta lại trống rỗng.
Giọng nói trong trẻo của Bùi Lê từ tai trái chui vào, vòng một vòng, lại lượn ra ngoài. Vốn là cực kỳ êm tai nhưng không hiểu sao, trong lòng ta lại mơ hồ dâng lên vài phần sốt ruột. Có lẽ ta là đầu bếp, thật sự không học được cách đối diện với thứ cao nhã này.
Bùi Lê nhìn ra ta không chuyên tâm, quân cờ trong tay dừng giữa không trung. Im lặng hồi lâu mới hạ xuống, tiếp tục nói:
"...Cái cục diện này, gọi là tử cục."
"Quân trắng vốn có ưu thế, lại vì một lòng cố chấp, đi sai một bước dẫn đến bước nào cũng sai."
"Đợi khi bừng tỉnh, đã rơi vào thế bế tắc."
"Nhưng thế cờ không thể rút lại, chỉ đợi thua cả một ván cờ."
34
Bên ngoài ánh chiều tà le lói. Ta ngáp một cái, mơ màng buồn ngủ. Nhưng vẫn cho Nhị điện hạ đủ mặt mũi, chống mắt lên tò mò hỏi:
"Vậy phải làm sao để quân trắng phá được thế cục đây?"
Điện hạ chậm rãi mân mê quân cờ, hàng mi dài rũ xuống, buông xuống một mảng âm u.
"Tiết Tiểu Ngọc, có biết đánh cờ quan trọng nhất là gì không?"
"Quan trọng không phải là cục diện là sống hay chết."
"Mà là, muội phải luôn hiểu, tay muội không chỉ có thể cầm quân cờ."
"Còn có thể lật tung cả bàn cờ này."
"Bàn cờ lật rồi, tử cục này liền dễ dàng bị phá vỡ."
Ta bật cười thành tiếng:
"A, đây là ăn vạ trắng trợn mà!"
"Tuy ta không am hiểu về cờ, nhưng cũng biết lật bàn cờ là phạm quy."
Điện hạ lại cười nhạt:
"Nhưng quy củ là ai định ra đây?"
"Nếu phụ hoàng ta trong lúc đối diện mà lật bàn cờ, quan viên lên chỉ trích ông phạm quy ăn vạ, muội đoán xem, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?"
Ta trừng lớn mắt:
"Giết, giết quan viên dám nói năng lỗ mãng?"
Điện hạ lắc đầu, lại cười:
"Tùy tiện giết người, chẳng phải sẽ thành bạo quân, làm mất lòng dân, sau này để lại tiếng xấu muôn đời sao?"
"Chỉ cần bảo người định lại quy tắc chơi cờ, cầm bút thêm vào một điều: Nếu gặp thế cờ bí, cả hai bên đều có thể lật bàn."
"Khi đó, không phải so tài cờ nữa, mà là xem ai phản ứng nhanh hơn, sức mạnh lật bàn lớn hơn thì đó là người thắng."
Ta tặc lưỡi tán thưởng:
"Vậy đánh cờ còn có ý nghĩa gì? Khác gì võ phu so tài sức lực."
Điện hạ khựng lại, từng quân cờ rơi vào trong ống.
Giọng nói vừa nhẹ lại thấp, nói: "Đúng vậy, như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa."
"Cho nên đánh cờ không được lật bàn, dù thế cờ bí cũng vẫn……"
"……không thể giải."
35
Trong mắt Bùi Lê hiện lên vẻ u ám khác thường. Ta cảm thấy hắn như lại mắc chứng suy tư quá độ. Thế là cười nói:
"Dù sao cũng chỉ là ván cờ thôi."
"Lần này thua, còn có lần sau mà."
Hắn nhếch môi, như cười một tiếng. Nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào. Khiến ta nghi ngờ có phải mình lại nói điều gì ngu ngốc.
Tuy nhiên, Bùi Lê không hề châm chọc ta. Sau khi đậy nắp ống cờ, hắn hờ hững ngước mắt lên, hỏi:
"Tạ Quan Hy thường ngày đều chơi gì với muội?"
Nghe thấy tên thiếu gia, ta ngừng ngáp. Đôi mắt lập tức sáng rực:
"Thiếu gia sao, thiếu gia chơi được nhiều thứ lắm!"
Ta vừa định hăng hái kể ra những thứ thiếu gia thường chơi. Nào là đá cầu, bắn ná, đua chó, chọi dế, đánh bài, đoán đèn, viết tuồng, hát khúc phong lưu, múa diễm lệ…… Ờ…… còn vẽ mèo con chó con vẽ……
Nghĩ tới đây, ta lộ vẻ khó xử, đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu. Bùi Lê thấy ta như vậy, khẽ cười một tiếng, nói:
"Xem ra cũng chỉ là những thứ con cháu nhà giàu thích chơi, ta đại khái cũng biết một vài thứ."
Hắn uống một ngụm trà, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, như vô tình nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường.
"Tạ Quan Hy không đến tiễn muội."
"Không thấy buồn rầu sao?"
Bùi Lê nhìn ta một cái đầy thâm ý. Ta cúi đầu, theo bản năng đan ngón tay vào nhau:
"Buồn sao, cũng có chút buồn."
"Nhưng cũng không đến nỗi buồn khổ lắm."
Bùi Lê nhướng mày: "Ồ?"
"Không phải muội rất thích hắn sao?"
"Hơn nữa, không phải hắn còn muốn cưới muội làm vợ sao?"
"Sao lại nói dứt là dứt?"
Ta ngượng ngùng cười, ngước mắt lên, thành thật nói:
"Đúng vậy, duyên phận giữa ta và thiếu gia đã hết."
"Chỉ đành nói dứt là dứt."
Bùi Lê thấy ta thản nhiên như vậy, lại ngẩn người: "Cái gì?"
Ánh mắt hắn không nhịn được lại liếc ra ngoài cửa sổ, dừng lại trên đám thị vệ đeo mặt nạ mang đao. Nheo mắt cẩn thận quan sát, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Ta cười nhạo: "A, điện hạ, chẳng lẽ người cho rằng thiếu gia cải trang thành hộ vệ đeo mặt nạ đi theo chúng ta sao?"
Bùi Lê dừng lại, ta thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
"Hắn bị lão gia đánh xong, còn ngã từ trên cây xuống, hiện tại ngay cả nằm thẳng trên giường cũng không được, sao có thể theo hộ vệ mang đao luyện tập đội ngũ hành quân hùng dũng chứ?"
Bùi Lê hoàn toàn ngẩn người. Lát sau, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ta, ngơ ngác hỏi:
"Hắn không đi theo?"
"Thật sự dứt rồi."
"……Vì sao?"
Nguyên nhân sao, cũng đơn giản thôi. Vừa lúc nha hoàn bưng bữa tối đến. Ta ăn bánh ngọt, uống canh nóng, từ từ kể cho Bùi Lê nghe.