Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích

Chương 25: Ngoại truyện (1)




Ngoại truyện:

1

Mùa đông năm Khải Hòa thứ bốn mươi bảy, Hoàng đế bệnh nặng băng hà.

Tam công chúa Thịnh Vĩnh Ninh kế vị đăng cơ, là nữ tử đầu tiên xưng đế kể từ Đại Lễ kiến triều.

Nữ đế mười bốn tuổi, xử sự còn non nớt. Liền phong cho ca ca cùng cha khác mẹ là Thịnh Thanh Trạc làm Nhiếp Chính Vương. Hai người cùng nhau quản lý triều chính.

Những hoàng tử còn lại hoặc bị giam lỏng ở kinh thành, hoặc bị định tội chém đầu.

Từ đó, cuộc chiến tranh giành ngôi vị đẫm máu đã hoàn toàn kết thúc.

2

Thiên hạ thái bình, thịnh thế an bình.

Lại một năm nữa trôi qua.

Tiếu Ngọc Lâu càng ngày càng thịnh vượng, danh tiếng cực tốt, không ít người từ các nơi đến Giang Nam thưởng ngoạn ngắm đèn đều bị thu hút mà đến.

"Nghe nói Tiếu Ngọc Lâu nổi tiếng nhất là món sủi cảo đinh hương, vì sao trên thực đơn lại không có?"

"Ha ha, huynh đài vừa nhìn đã biết là lần đầu đến rồi, sủi cảo đinh hương là món tủ của chưởng quỹ Tiếu Ngọc Lâu Tiết, mỗi ngày chỉ bán năm mươi bát, mãi giờ Thân huynh mới đến, sủi cảo đã sớm bán hết rồi!"

"Haizz, thì ra là vậy."

Vị công tử mặc áo xanh thắt ngọc quan một mặt thất vọng đáng tiếc, thở dài với tiểu nhị bên cạnh:

"Món sủi cảo này còn khó mua hơn cả bánh hồng tô của Phùng Hương Các!"

...

Tay ta đang gảy bàn tính tính toán chợt khựng lại. Phùng Hương Các, bánh hồng tô?

"Công tử là từ Lân Châu đến sao?"

Ta ngẩng đầu. Công tử áo xanh kinh ngạc nhìn ta một cái:

"Đúng vậy, ơ, sao cô nương biết?"

Hắn tiến lại gần nhìn ta, trong mắt mang ý cười:

"Chẳng lẽ chúng ta từng gặp nhau ở đâu? Ai da, lại có duyên đến thế sao?"

Ta cười lắc đầu, nói vài câu phương ngữ của Lân Châu:

"Ta vốn là người Lân Châu, trước kia thường đến Phùng Hương Các mua bánh hồng tô, chỉ là... chưa từng gặp công tử."

Gã sai vặt bên cạnh hắn lặng lẽ thì thầm:

"Đó là đương nhiên, buổi sáng căn bản công tử không dậy nổi, đều sai người chạy đi đưa đến phủ..."

Khoé miệng công tử áo xanh giật giật, gõ vào đầu gã sai vặt một cái. Hắn hắng giọng, quay đầu lại cười với ta:

"Khiến cô nương chê cười, nghe nói rượu hoa đào của Tiếu Ngọc Lâu cũng là tuyệt phẩm, đã là người cùng quê, không biết cô nương có muốn nhấp môi vài ly cùng ta, cùng nhau kể chuyện Lân Châu không?"

Ta hào phóng gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Thế là thu hồi bàn tính, ngồi vào nhã gian trên lầu hai cùng vị công tử này. Nơi này tầm nhìn rộng mở, lầu một thu hết vào đáy mắt, là vị trí tốt nhất để vừa nghe kể chuyện vừa uống rượu.

"Ta tên là Tiêu Thành Mặc, không biết cô nương xưng hô thế nào?"

"Tiêu công tử cứ gọi ta là Tiểu Ngọc là được."

"Được, Tiểu Ngọc cô nương."

Tiêu Thành Mặc dừng một chút, lại thăm dò:

"Tửu lượng của Tiểu Ngọc cô nương thế nào?"

Ta cười nói: "Ngàn ly không say."

Hắn ngẩn ra, sau đó cười lớn: "Không hổ là muội tử Lân Châu của ta, quả nhiên có khí phách."

Tiêu Thành Mặc rất hứng thú, một vò rượu hoa đào đã tốn hai mươi lượng bạc, hắn hào phóng mở liền năm vò. Ta lập tức nở mày nở mặt, vỗ tay tán thưởng:

"Tiêu công tử mới gọi là có khí phách!"

Ha ha, vớ được con dê béo bở rồi!

Hắn được ta khen đến đắc ý:

"Hừ, cái này tính là gì, ta là công tử nhà giàu nhất Lân Châu, trăm lượng bạc lẻ tẻ còn chưa bằng một nửa con dế của ta."

Nụ cười của ta khựng lại, đặt ly rượu xuống, nghi hoặc:

"Nhà giàu nhất Lân Châu?"

"Ta nhớ không phải là nhà của Tạ lão gia Tạ Niên Bình sao?"

Vừa dứt lời, Tiêu Thành Mặc lập tức "hừ" một tiếng, mặt mày tỏ vẻ hài hước::

"Xem ra Tiểu Ngọc cô nương đã rời xa quê hương không ít năm rồi nhỉ?"

"...Ừm, đã bảy năm rồi."

"Vậy thì không biết cũng phải, nhà họ Tạ đã sớm suy sụp hai năm trước rồi!"

Ta ngẩn người. Tiêu Thành Mặc tiếp tục tặc lưỡi:

"Mấy năm nay, nhà họ đã xảy ra một rổ chuyện xấu."

"Rất nhiều nơi giàu có không muốn hợp tác với nhà họ Tạ nữa, chê mất mặt, phụ thân ta đương nhiên nắm bắt cơ hội thâu tóm những việc kinh doanh đó rồi."

Ta không muốn nghe Tiêu Thành Mặc kể về việc phụ thân hắn cao minh thế nào, chỉ vội vàng hỏi:

"Nhà họ Tạ đã xảy ra chuyện xấu gì?"

Tiêu Thành Mặc đã uống đến say khướt.

"Tiểu Ngọc cô nương muốn biết?"

Thấy ta gật đầu tò mò, hắn không nhịn được cong môi về phía ta, ra hiệu:

"Vậy cô nương lại gần một chút, ta chỉ nói cho một mình cô nương nghe..."

Vừa dứt lời, đột nhiên một cây quạt giấy tử đàn bay ngang, gõ lệch ngọc quan của Tiêu công tử. Ta kinh hô một tiếng, tầm mắt theo bản năng hướng về phía lầu một. Vị công tử tuấn tú vốn định đi kể chuyện kia đang thong thả bước tới.

Phong thái tao nhã, nửa cười nửa không:

"Hai vị nói chuyện riêng gì vậy, để ta là người kể chuyện cũng nghe một chút được không?"

3

Tiêu công tử bị đánh choáng váng, vốn muốn nổi giận một chút nhưng trong nháy mắt nhìn thấy người đến, lập tức ngây người.

"Quan... Quan Hy huynh?"

Hắn lắp bắp, không thể tin được trợn to mắt:

"Ngươi... ngươi... ngươi không phải đã chết rồi sao?"

Phu quân chẳng thèm để ý đến hắn, ung dung ngồi xuống bên cạnh ta, cầm lấy chén rượu ta vừa uống. Hắn nhấp một ngụm nhỏ, ngay chỗ có vết son môi của ta. Sau đó mới nheo mắt, từ tốn nói:

"… Là đã chết rồi."

"Cẩu tiểu nhị, ngươi đã đi tảo mộ cho Quan Hy huynh chưa?"

"Hồi nhỏ hắn còn cứu mạng ngươi một lần đấy."

Lời vừa dứt, Tiêu Thành Mặc lập tức xác định. Kẻ nói chuyện trước mặt này quả thật là Tạ Quan Hy ăn chơi khét tiếng nhất ở Lân Châu năm xưa. Trong nháy mắt, Tiêu công tử đã rơm rớm nước mắt, nhào tới:

"Đại ca!"

"Mấy năm nay huynh đã đi đâu, khi huynh đệ biết tin huynh qua đời, ai nấy đều khóc lóc thảm thiết, đốt cho huynh cả núi tiền giấy vàng bạc, chỉ mong huynh ở dưới âm phủ cũng được làm một tên công tử vô lo vô nghĩ, không ngờ..."

Tiêu Thành Mặc hít hít mũi, nhìn phu quân ăn mặc thanh nhã tùy ý, không khỏi nghiến răng nói:

"Hóa ra huynh lại lưu lạc đến Giang Nam, sống cuộc sống thanh bần này."

"Đại ca, huynh đã chịu khổ rồi!"

Phu quân dùng quạt xếp tử đàn gõ vào ngọc quan của hắn, vẻ mặt chán ghét không nói nên lời:

"Đồ vô dụng, không mặc vàng đeo bạc thì là khổ sở sao?"

"Ngươi có biết trên người ta, bộ y phục thoạt nhìn bình thường này quý giá đến nhường nào không?"

"Toàn Giang Nam, không, là cả Đại Lễ này chỉ có một bộ."

Phu quân khoác vai ta, cười đắc ý:

"Là do nương tử của ta tự tay may, tràn đầy tình yêu, ngươi có không? Hửm?"

Tiêu Thành Mặc ngẩn người. Hắn nhìn ta, nhất thời mặt mày đỏ bừng:

"Ồ, thì ra, thì ra đây là đại tẩu."

"Thật thất lễ."

Ta xua tay, chỉ vội hóng chuyện:

"Ngươi vừa nói Tạ gia sa sút, đã xảy ra chuyện gì đáng xấu hổ?"

Vừa rồi Tiêu Thành Mặc còn thoải mái nói chuyện, bây giờ lại do dự. Hắn liếc nhìn Tạ Quan Hy, há miệng lại thôi. Vẻ mặt phu quân bình thản:

"Ngươi cứ nói, dù sao ta và Tạ gia đã không còn quan hệ gì nữa."

Nói rồi, hắn cong khóe mắt, trong mắt thậm chí còn ẩn ẩn có vẻ mong chờ như người được xem trò vui.

Tiêu Thành Mặc bèn kể hết những chuyện đã xảy ra với Tạ gia trong những năm này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.