"Bùi Lê, ta có một tin tốt muốn báo cho ngươi."
Ta cười nói: "Không cần đợi đến ba năm tháng nữa đâu, Tiết Tiểu Ngọc ta đây đã trèo lên cành cao, sắp được hưởng vinh hoa phú quý rồi."
"Đại thiếu gia nhà họ Tạ, Tạ Quan Hy, hôm nay sẽ rước ta vào cửa, làm tiểu thiếp thứ mười tám của hắn."
Vừa nói, ta vừa vu.ốt ve sau gáy lạnh như ngọc của Bùi Lê, đau lòng nói:
"Đến lúc đó ta xin thiếu gia ban cho ta một cái khăn quàng cổ bằng da cáo trắng, lén lút đưa cho ngươi đeo."
"Cổ áo lông cáo trắng, nhất định rất hợp với ngươi."
Ta tự mình ngây ngô vui vẻ. Bùi Lê lại như không nghe thấy ta nói gì. Bất động, thất thần nhìn ta. Như thể không thể tin được, hoảng hốt mở miệng:
"Ngươi nói gì? Ngươi trèo lên cành cao gì?"
Ta cho rằng Bùi Lê là mừng rỡ đến luống cuống tay chân. Thế là cười tủm tỉm lặp lại một lần:
"Ta nói cho ngươi biết, Tiết Tiểu Ngọc này sắp phải gả cho Tạ Quan Hy, đại thiếu gia nhà giàu nhất Lân Châu, làm tiểu thiếp thứ mười tám của hắn rồi."
Thanh âm vang dội, từng chữ thốt ra rõ ràng. Lạch cạch một tiếng. Con búp bê sứ trên bàn vỡ tan tành không một dấu hiệu dự báo trước.
10.
Ta giật mình kinh hãi trước biến cố bất ngờ này. Nhưng chưa kịp xót của con búp bê vừa mới được chắp vá xong thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân ồn ào.
Hình như có không ít người đến. Bùi Lê bừng tỉnh, cảnh giác nheo mắt, theo bản năng vội vàng sờ vào trong tay áo. Cửa bị gõ mạnh liên hồi, dồn dập như đòi mạng.
"Đến đây!"
Ta chỉnh lại vạt áo, vội vàng chạy ra mở cửa. Vừa mở cửa, gió lạnh lập tức ập vào mặt, còn lẫn cả những hạt tuyết nhỏ li ti. Ta bị gió thổi đến hoa cả mắt, không khỏi rùng mình một cái. Nhưng trên người lại cảm thấy một sự ấm áp nặng nề.
Đồng thời, đàn hương nồng đậm xộc thẳng vào mũi, mùi hương rất quen thuộc. Ta ngẩn người. Ngơ ngác ngẩng mặt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt tươi cười của thiếu gia.
"Tiểu Ngọc nhi, sao không mặc thêm áo, xem ngươi lạnh run như chim cút kìa."
Hắn cười cúi xuống nhéo má ta. Chiếc áo choàng màu đen huyền của thiếu gia đang khoác trên người ta. Thân hình hắn cao lớn có lực , chiếc áo choàng da cáo còn vương hơi ấm bao bọc ta kín mít, còn thừa một đoạn dài thượt rũ xuống đất.
Ta ngơ ngác chớp mắt, mới kịp phản ứng lại.
"Hì hì, thiếu gia, ngài đến rước ta vào cửa à?"
Ta nhìn mấy gia đinh đang khiêng đồ sính lễ vào trong viện, khóe miệng không kìm được mà cong lên. Phát tài rồi, phát tài rồi. Lần trước, khi Triẹu di nương thứ mười bảy vào cửa, thiếu gia đã sai người hầu mang cả một rương bạc đến nhà nàng ấy đấy. Ít nhất cũng phải vài trăm lượng.
Không biết Tiết Tiểu Ngọc ta sẽ đáng giá bao nhiêu trong lòng thiếu gia đây? Thật muốn xông ngay ra mở hết mấy cái rương kia ra, đếm tiền cho thật đã!
Ta vô thức nuốt nước miếng, bất ngờ bị thiếu gia búng một cái lên trán. Hắn nhướn mày khẽ hừ:
"Đồ tham tiền, mắt sáng cả lên rồi kìa."
Ta xoa trán, lộ ra răng nanh, mỉm cười ngọt ngào với thiếu gia, thân mật kéo hắn vào nhà ngồi.
"Ấy, không biết ngài đến nhanh như vậy, nhà cửa chưa kịp dọn dẹp gì cả, bừa bộn quá, ngài thứ lỗi."
Cửa sổ dán giấy, tường bong tróc, trông thật tồi tàn. Trong căn nhà nhỏ của ta, thứ duy nhất có thể xem là đáng giá, có lẽ chỉ có Bùi Lê đáng giad ba trăm lượng bạc kia thôi.
Thiếu gia không nhanh không chậm đi theo sau ta, ánh mắt chê bai nhìn xung quanh, hỏi:
"Chỉ có mình ngươi ở nhà thôi sao? Cái người ca ca mà ngươi bảo là đẹp nhất trong lòng ngươi đâu? Tiểu gia đây phải xem xem, có được như ngươi nói là nghiêng nước nghiêng thàng... không?"
Thiếu gia nói đến nửa chừng thì đột nhiên im bặt. Ánh mắt hờ hững dừng lại trên khuôn mặt vô cảm của Bùi Lê.
Ngây người ra.
Hai người nhìn nhau.
Không khí tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng gió lạnh vỗ vào cửa sổ dán giấy. Tuy Bùi Lê ngồi xe lăn nhưng không hề tỏ ra e dè. Ánh mắt còn lạnh hơn cả sương tuyết bên ngoài.
Một lúc sau. Ta nghe thấy thiếu gia nghiến răng nghiến lợi thấp giọng chất vấn:
"Tiết Tiểu Ngọc, ngươi nói thật đi, đây là ca ca ruột của ngươi à?"
"Sao lại mang cái vẻ mặt của hồ ly quyến rũ thế kia?"
Vừa nghe thấy mấy từ "hồ ly quyến rũ". Hàm dưới của Bùi Lê căng cứng, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo. Hắn có đôi mày mắt quá mức tinh xảo quý khí. Ngay cả gã thiếu gia cẩu thả kia liếc mắt một cái cũng nhận ra ta và Bùi Lê tuyệt đối chẳng có chút quan hệ máu mủ nào.
Ta ngượng ngùng cười hề hề, vừa định nói thật ra Bùi Lê là biểu ca ở một dòng họ xa xôi của ta thì… Một giọng nói lạnh lùng sắc bén đột ngột vang lên:
"Môn hôn sự này, ta không đồng ý."