Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 2: Cuộc thi




Đêm đó.

 

Tô Yến ngồi trước bàn, chăm chú vẽ phác thảo hệ thống động lực nhảy vọt.

 

Ánh sáng mờ ảo từ màn hình phản chiếu lên mặt Tô Yến, vết đỏ ở đuôi mắt lấp lánh nước, đôi môi tái nhợt bất thường, cả người trông thật tĩnh lặng và tan vỡ.

 

Kinh Trập lặng lẽ tăng nhiệt độ trong phòng, robot quét nhà cũng không phát ra tiếng động.

 

"Điện hạ, đã 9 giờ rồi."

 

"Chốc nữa sẽ xong." Tô Yến không ngừng tay, rất nhanh đã vẽ xong nét cuối cùng.

 

Tô Yến duỗi tay cho đỡ mỏi cổ tay, đứng dậy chuẩn bị rửa mặt, nhưng không ngờ khi đi qua ghế sofa thì bị một bàn tay lạnh như băng giữ chặt cổ —

 

"Đừng cử động."

 

Ngay lập tức, tất cả thiết bị trong phòng đều nhấp nháy đèn đỏ, chỉ nghe thấy giọng nói của Kinh Trập, "Thả ngài ấy ra, nếu không tôi có 23 cách để giết anh ngay bây giờ."

 

"23 cách?"

 

Tô Yến chỉ nghe thấy một tiếng cười khẩy từ phía sau, hơi thở lạnh lẽo của trùng tộc lướt qua cổ.

 

"Chắc chắn không có cách nào trong số đó có thể giúp cậu an toàn cứu được cậu ta chứ?"

 

Tô Yến nghe vậy, ngay lập tức ánh mắt sáng lên, "Không ngờ anh lại có kiến thức sâu sắc về chương trình logic như vậy."

 

"Anh phát hiện ra lỗ hổng của Kinh Trập vừa rồi bằng cách nào?"

 

Trùng tộc nghe thấy thì nhíu mày, chương trình logic là cái quái gì?

 

"Đừng nói nhảm."

 

Tô Yến mỉm cười, không hề để tâm đ ến sức lực đột ngột siết chặt trên cổ, "Có một chuyện mà anh có lẽ không biết —"

 

"Kinh Trập là AI tốt nhất trong toàn bộ vũ trụ."

 

Nói xong, robot quét nhà vốn không có chút tồn tại nào bỗng nhiên bật dậy, phát ra ánh sáng điện chói mắt lao về phía trùng tộc.

 

Tô Yến chỉ cảm thấy bị một sức mạnh lớn cuốn đi, toàn thân bị buộc phải quay lại, đối diện với robot quét nhà.

 

Robot quét nhà hình tròn lập tức ngừng hoạt động, rơi từ giữa không trung xuống.

 

Khoảng cách giữa hai người ngay lúc này đã được kéo giãn ra một cánh tay.

 

Trùng tộc ngay lập tức nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, tay đang siết cổ Tô Yến càng thêm mạnh, muốn kéo hắn trở lại trước mặt mình.

 

Nhưng đã muộn.

 

Trong phòng có quá nhiều thứ mà Kinh Trập có thể điều khiển, đèn thông minh trên đầu hai người bỗng nhiên rơi xuống.

 

Nhìn như sắp rơi vào cánh tay trùng tộc đang giữ Tô Yến.

 

Không chần chừ một chút nào, trùng tộc đẩy Tô Yến ra, tự mình lùi lại vài bước.

 

Tô Yến bất ngờ bị ngã xuống sofa, cơn đau trong lồ ng ngực không thể nào kìm chế được, hắn liên tục ho.

 

"Khụ khụ khụ khụ khụ..."

 

Trùng tộc bị một robot nhỏ chặn ở góc phòng, lưỡi dao lạnh lẽo chĩa thẳng vào thắt lưng, anh ta bực bội khịt mũi một cái.

 

Một chiếc robot quét nhà bị lõm một chỗ đang nhẹ nhàng lướt lại gần với một cốc nước ấm.

 

Sau một hồi ho, Tô Yến mới ngừng lại, cầm cốc nước lên uống một ngụm.

 

"Giây phút mà Kinh Trập nói hiện tại chính là từng giây từng phút; chỉ cần thời gian vẫn đang trôi, không gian vẫn đang thay đổi, mọi khả năng sẽ được tính toán lại."

 

Trùng tộc gật đầu không mấy tin tưởng.

 

Tô Yến nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím cao quý bí ẩn, cười vui vẻ hai tiếng, "Dù sao thì tôi cũng đã cứu anh..."

 

Trùng tộc cúi đầu không nói gì, nghĩ thầm: Nếu không phải vì chuyện này, vừa rồi anh ta đã có thể bóp chết ngay lập tức.

 

"Vết thương của anh, sẽ không khỏi trong thời gian ngắn." Tô Yến nghiêng đầu, "Nếu muốn sống sót ở thủ đô của Đế quốc, tôi có thể giúp anh."

 

Trùng tộc nhướn mày nhìn hắn, Tô Yến vừa mới ho xong, khóe mắt ánh lên một chút nước, làm cho vết đỏ trên da càng nổi bật hơn.

 

Đôi mi dài cong vút chớp chớp, như một con bướm xinh đẹp và mong manh, như thể chỉ cần anh ta đưa tay ra là có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.

 

"...... Được, điều kiện là gì?"

 

Tô Yến hài lòng mỉm cười, "Tôi muốn nhìn thấy mắt anh mọi lúc mọi nơi."

 

Trùng tộc: ...... Sở thích của các người thật kỳ lạ.

 

"Anh tên gì?"

 

"Norn."

 

"Là thần vận mệnh trong thần thoại Bắc Âu của trái đất cổ à?"

 

Norn ngẩng đầu, văn hóa của các người có liên quan gì đến trùng tộc.

 

Tô Yến cười tinh quái, "Nhưng đó là một cái tên nữ mà."

 

Norn:.............

 

Norn ngẩng cằm về phía cửa sổ, "Tôi đồng ý, khẩu súng ngoài cửa sổ có thể thu lại không?"

 

Xa xa, trên nóc một biệt thự khác.

 

Một chiếc robot chiến đấu hình người với những đường nét mượt mà đang nằm trên mái nhà, tay phải thì có một khẩu súng điện từ tinh xảo và khiêm tốn.

 

Họng súng đang xoay theo chuyển động của Norn.

 

"Chỉ cần anh không có hành động nào đe dọa đến sự an toàn của điện hạ, tôi sẽ không bóp cò."

 

Giọng nói lạnh lùng của Kinh Trập vang lên.

 

Norn nhìn chằm chằm vào nòng súng, nếu như hắn ở thời kỳ đỉnh cao, một khẩu súng không thể nào ngăn cản được hắn.

 

Sáng hôm sau.

 

Tô Yến mơ màng tỉnh dậy từ giấc ngủ, nghe thấy Kinh Trập đang giao nhiệm vụ cho Norn.

 

"...... Anh chỉ cần giả vờ là người máy theo sau điện hạ, chú ý đừng tháo bảng tên ra..."

 

Tô Yến ngồi dậy sau khi kéo chăn lên, dấu tay năm ngón trên cổ dài của hắn rất rõ ràng, đó là một vẻ đẹp đầy tra tấn và động lòng người.

 

Tuy nhiên, trong phòng chỉ có một AI và một trùng tộc chỉ biết đến giết chóc, cả hai đều không hiểu được sự lãng mạn.

 

Tô Yến mất một lúc mới hồi phục lại từ cơn chóng mặt do huyết áp thấp, nhận lấy viên thuốc mà Kinh Trập đưa cho, ngửa đầu nuốt một lúc nhiều viên thuốc.

 

Cảnh tượng này khiến Norn nhíu mày, với thể chất mạnh mẽ của trùng tộc, anh thực sự không thể hiểu Tô Yến, một sinh vật yếu ớt như vậy làm sao có thể sống sót.

 

Hiện giờ Kinh Trập nhìn Norn rất không vừa mắt, nó điều khiển một con robot nhỏ đưa một cái tai nghe dán vào tay Norn.

 

Norn nghi hoặc nhìn cái vật tròn như miếng giấy trong tay, đôi mắt tím sâu thẳm như có vẻ đẹp không thể đoán được.

 

"Tôi giúp anh đeo vào."

 

Tô Yến có tâm trạng khá tốt, đưa tay lấy cái tai nghe của Norn, cả người áp sát vào cổ của anh.

 

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai Norn, anh suýt nữa không kiềm chế được hành động, phản xạ có điều kiện muốn xé tan sinh vật đang gần gũi mình.

 

Norn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế phản ứng bản năng, nhưng không ngờ lại hít vào một mùi thuốc đắng chát.

 

Đó là mùi thuốc đắng từ Tô Yến, người đã dùng thuốc trong nhiều năm.

 

Cảm giác nóng bừng không rõ lý do bùng lên, Norn không thoải mái hỏi: "Xong chưa?"

 

"Xong rồi." Tô Yến cẩn thận dán tai nghe cho Norn, "Anh thử xem có nghe thấy Kinh Trập nói không?"

 

Khoảng cách được kéo dãn, Norn mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Trong tai nghe là giọng nói của Kinh Trập, hoàn toàn khác với giọng nói lạnh lùng máy móc khi nói chuyện với anh, mà là một giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

 

"Chương 1《Thiết kế chip》: Giới thiệu. Cấu trúc những của hệ thống chip là cấu trúc cơ bản nhất..."

 

Norn: "...Cấu trúc nhúng là gì?"

 

"Hửm? Anh không biết sao?" Giọng của Tô Yến từ phòng tắm truyền đến, nghe không rõ lắm.

 

"Tôi..." Norn im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, không rõ lý do vì sao không phủ nhận, "Tất nhiên là biết!"

 

Vừa nói ra, Norn nghe thấy tiếng cười khẽ của Kinh Trập trong tai nghe.

 

Trùng tộc, một loài chinh phục toàn bộ vũ trụ bằng sự tiến hóa thuần túy của cơ thể, sao có thể hiểu được thành quả công nghệ tiên tiến nhất của nhân loại?

 

Kinh Trập đã tính toán ba lần xác suất, nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

 

Norn liếm liếm răng nanh sắc nhọn, trong lòng ghi nhớ một điểm cho Kinh Trập.

 

Tuy nhiên, Tô Yến quan tâm đ ến một chuyện khác, "Kinh Trập, cậu đã ghi âm《Thiết kế chip》rồi, sao tối qua không cho tôi nghe?"

 

"Tối qua ngài cần nghỉ ngơi, nhạc nhẹ sẽ giúp ngài dễ ngủ hơn."

 

"Thôi được." Tô Yến tiếc nuối nhún vai.

 

Norn nhìn lên trời: chẳng lẽ quyển sách này mê hoặc hơn nhạc sao?

 

Ở dưới lầu, một nhà Kì Cẩn Xuyên đang ăn sáng.

 

"Anh."

 

Kì Sâm là người đầu tiên nhìn thấy Tô Yến đi xuống, có vẻ ân cần gọi: "Nhanh lên, chúng ta cùng ăn sáng."

 

Hai người kia trên bàn đồng thời nhìn lại, một người thì có vẻ tức giận, một người thì cười mà như không cười, rất kín đáo và thanh lịch.

 

"Đi, lấy cho tôi một bộ dao nĩa." Daisy quay đầu ra lệnh cho robot.

 

"Tiểu Yến, mau lại đây, dì còn tưởng con lại muốn ăn trong phòng nữa, xuống ăn cũng tốt."

 

"Nó bị hư rồi à?" Kì Cẩn Xuyên hừ lạnh một tiếng.

 

Tô Yến bình tĩnh nói: "Không cần đâu, tôi chỉ đến nói một câu, Norn, người máy sinh học của tôi."

 

Norn im lặng đứng phía sau Tô Yến, trên ngực đeo biển tên của người máy sinh học, trông như một con robot sinh học thực thụ.

 

Đây là lần đầu tiên anh thấy được sự thay đổi sắc mặt của Tô Yến, một giây trước còn cười đùa với Kinh Trập, giây sau lập tức trở nên lạnh lùng.

 

Kì Cẩn Xuyên không để tâm, liếc nhìn Norn một cái, nói về một chuyện khác, "Mày có thể vào Học viện Thủ đô học là đã tốn rất nhiều công sức, đừng làm mất mặt Kì gia chúng tôi, hiểu chưa?"

 

"Tôi không phải họ Kì."

 

Tô Yến nhíu mày phản bác.

 

"Tô Yến!" Kì Cẩn Xuyên đột ngột đập bàn, "Tao chỉ tha cho mày vì mẹ mày, đừng có quá đáng!"

 

"Trùng hợp thật, câu này cũng là tôi muốn nói với ông."

 

Tô Yến cười nhạt một tiếng, quay người bước đi.

 

Kì Cẩn Xuyên tức giận đập bát, phẩy tay bỏ đi.

 

Robot gia đình máy móc di chuyển lại, bắt đầu dọn dẹp những mảnh sứ vỡ trên sàn.

 

Daisy từ từ bóc một quả trứng, cho vào bát của Kì Sâm, "Tiểu Sâm, con đã chuẩn bị cho cuộc thi Walker thế nào rồi?"

 

"Ban tổ chức đã gửi email cho con tối qua, nói rằng con đã đạt đủ điều kiện tham gia vòng loại."

 

"Vậy thì tốt." Daisy thong thả lau tay bằng khăn, "Sau khi ăn sáng xong, con hãy cho cha con xem email đó."

 

"Không phải ai cũng xuất sắc như con."

 

Mắt Kì Sâm sáng lên, "Con hiểu rồi! Cảm ơn mẹ!"

 

Trên xe bay.

 

Norn không nhịn được liếc nhìn sắc mặt của Tô Yến, lên tiếng: "Cậu không thích ba người vừa rồi à? Hay để tôi giúp cậu xử lý họ?"

 

"Không cần, để họ lại đi." Tô Yến tháo một cây kẹo ngôi sao cho vào miệng, "Cách xử lý của trùng tộc các người là như vậy sao? Không vừa mắt thì giết luôn?"

 

Norn khoanh tay lại, "Thế thì để họ ở đây làm gì?"

 

"Ừm..." Tô Yến bị thái độ của Norn làm cho choáng váng, ngậm kẹo nghĩ một lúc, "Nghe nói trùng tộc cao cấp có quyền kiểm soát tuyệt đối với trùng tộc cấp thấp?"

 

"Ừ." Norn gật đầu.

 

"Trùng tộc có thể như vậy là vì bản chất trùng tộc như thế, nhưng con người thì không." Tô Yến nghiền nát kẹo trong miệng.

 

"Con người không như vậy, trong gen của chúng tôi không có thứ đó."

 

"Hả?" Norn ngạc nhiên.

 

Tô Yến cúi mắt, vị ngọt của kẹo lan tỏa trong miệng, "Đó là... mẹ tôi đã nói như vậy."

 

Norn nhất thời không biết nói gì.

 

Sự im lặng này không kéo dài lâu.

 

"Đến nơi rồi, xuống xe đi."

 

Cả hai xuống xe, bước vào cổng trường.

 

Hôm nay Tô Yến đến rất sớm, trong trường gần như không có ai.

 

Trên bảng thông báo điện tử trước tòa nhà học là một tấm áp phích khổng lồ — Cuộc thi Walker.

 

Tô Yến đứng trước màn hình điện tử, ánh mắt dán chặt vào bốn chữ "Cuộc thi Walker".

 

Cuộc thi Walker là cuộc thi công nghệ cao cấp nhất của đế quốc, bao gồm nhiều hạng mục, thiết kế cơ giáp, sản xuất chip, trí tuệ nhân tạo, v.v.

 

Ai giành chiến thắng trong bất kỳ hạng mục nào sẽ được vào thẳng viện nghiên cứu công nghệ cao nhất của đế quốc, từ đó có triển vọng vô hạn trong ngành nghiên cứu.

 

Vì vậy, tất cả thí sinh của cuộc thi Walker đều phải trải qua sự kiểm duyệt của ban tổ chức, chỉ những người đã có thành tựu nghiên cứu nhất định mới được tham gia.

 

"Kinh Trập, đây có phải là cuộc thi mà mẹ đã từng tham gia không?"

 

"Đúng vậy, thưa điện hạ, một phần dữ liệu cốt lõi của tôi được hoàn thành trong quá trình tham gia cuộc thi này."

 

Tô Yến đưa tay chạm vào màn hình, ánh sáng xanh lấp lánh phản chiếu lên đầu ngón tay.

 

"Cậu có định tham gia không?" Norn lên tiếng hỏi, anh cảm thấy trạng thái của Tô Yến có gì đó không ổn.

 

"Không tham gia." Thật bất ngờ, Tô Yến từ chối dứt khoát.

 

Norn nhíu mày, muốn nói thêm gì đó thì bị bóng người đi nhanh đến cắt ngang.

 

"Tô Yến, thật trùng hợp."

 

Việt Tu mỉm cười bước tới, phong thái thanh nhã và quý phái.

 

"Tậm trạng hôm nay của cậu trông rất ổn."

 

Tô Yến thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cậu ta.

 

Việt Tu thì không hề bận tâm, theo ánh mắt của Tô Yến nhìn qua tấm áp phích, "Tôi nghe nói, em trai kế của cậu đã giành được tư cách tham gia cuộc thi Walker."

 

"Email tối qua, sáng nay cậu đã biết rồi, không hổ danh là người thừa kế Việt gia." Tô Yến lạnh lùng nhìn cậu ta.

 

"Cảm ơn—Cổ của cậu bị làm sao vậy?" Việt Tu tiến thêm một bước, muốn lại gần hơn.

 

"Lùi lại." Norn kịp thời đưa tay ngăn Việt Tu lại.

 

"Người máy sinh học? Hừ..." Tay của Việt Tu lướt qua mặt Tô Yến, chỉ chạm vào vạt áo.

 

Tô Yến ghét bỏ lùi lại hai bước, "Norn, chúng ta đi thôi."

 

Việt Tu nhìn theo bóng lưng của Tô Yến, đưa ngón tay vừa chạm vào vạt áo của Tô Yến lên mũi ngửi. [vãi nồi :))))]

 

Cậu ta nhắm mắt lại như đang tận hưởng.

 

"Tô, Yến......"

 

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

 

Norn: 【Em ấy thật đẹp】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.