Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 29: Lợi dụng




Bên bờ sông Hobb.

 

Việt Hàm Bách và Tô Hi Nhĩ đang ngồi trên bãi cỏ bên sông, từng viên đá được ném xuống nước.

 

Những viên đá phẳng nhảy lên trên mặt nước vài cái, rồi "cộp" một tiếng chìm xuống.

 

Âm thanh không rõ ràng vang lên, gió chiều mang theo hơi nước và hương hoa nhài khiến người ta ngây ngất, như lạc vào cõi mơ hồ.

 

"Em thật sự muốn gả cho Kì Cẩn Xuyên? Đã quyết định rồi sao?" Việt Hàm Bạch nghiêng đầu, nhìn vào gương mặt nghiêng thanh tú của Tô Hi Nhĩ, trong lòng dâng lên một cảm xúc mà chính anh cũng không thể tự lý giải. [đang ở quá khứ của Việt Hàm Bách cho nên sẽ để là anh nhé]

 

"Ừ." Tô Hi Nhĩ lại ném một viên đá, nhưng lần này không thành công khi không nhảy lên mặt nước.

 

Cô cười bất lực, "Ném đá thì em không giỏi bằng anh."

 

Việt Hàm Bách nhìn về phía trước, ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm, "Tôi còn tưởng em thích một người làm cùng những điều giống em."

 

"Thế thì chán quá." Tô Hi Nhĩ bỗng cười lên, đôi mắt sáng ngời, nụ cười rạng rỡ, "Em không muốn về nhà rồi lại phải bàn về công việc trong phòng thí nghiệm."

 

Việt Hàm Bách thở dài, những bực bội trong lòng bỗng chốc tan biến, dù sao thì, cô ấy vui là được rồi.

 

"Nghe nói dự án của anh lại bị kẹt rồi?" Tô Hi Nhĩ nhớ ra chuyện này, lo lắng hỏi.

 

"Chỉ là gia đình ép tôi về thôi."

 

"Vậy anh có về không?"

 

"Thì về." Việt Hàm Bách ném hai viên đá trong tay lên không trung, "Những thứ khiến tôi có thể kiên trì đã không còn nữa."

 

Nói xong, hai viên đá trong tay anh rơi xuống, một viên nhảy lên mặt nước gần mười lần, viên còn lại thì lặn xuống nước, giống như số phận hoàn toàn khác biệt của hai người họ.

 

......

 

"Việt gia chủ, đến tìm tôi sao?"

 

Tô Yến nhìn thẳng vào Việt Hàm Bách, ánh mắt lấp lánh như Tô Hi Nhĩ năm xưa.

 

"Đúng vậy." Việt Hàm Bách cười khổ, "Tôi biết, chuyện của Việt Tu là do cháu làm."

 

"Việt gia chủ thật thú vị, ngài có chứng cứ không?" Tô Yến khép mi mắt lại, ngón tay từ từ nắm chặt.

 

"Việt gia khởi nghiệp từ việc kinh doanh thông tin, nên một số chuyện vẫn có thể suy đoán được phần nào thông qua các manh mối khác."

 

Việt Hàm Bách im lặng một chút, tổ chức lại ngôn từ, "TTôi không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào trên tinh võng, kẻ đứng sau tung tin về Việt Tu có tốc độ quá nhanh, năng lực quá mạnh, trong toàn bộ hành tinh thủ đô không quá ba người có thể làm được điều đó."

 

"Nhưng họ không có lý do và lập trường để làm như vậy, vì vậy, tôi nghĩ đến cháu."

 

"Thứ gọi là Kinh Trập...nằm trong tay cháu đúng không?"

 

Mắt Tô Yến hơi mở tròn, biểu cảm trên mặt bất chợt trở nên cảnh giác, "Ngài muốn làm gì?"

 

"Con cái đều là nợ của cha mẹ." Việt Hàm Bách cười ngượng, "Chỉ cần cháu hứa không can thiệp vào chuyện của Việt Tu, tôi sẽ nói cho cháu biết, về vụ tai nạn của mẹ cháu..."

 

"Vậy nên," Tô Yến từ từ chớp mắt hai cái, "Chuyện năm đó, thực sự không phải là tai nạn..."

 

Việt Hàm Bách im lặng, chờ đợi quyết định của Tô Yến.

 

"Tôi không có quyền làm vậy." Tô Yến hít sâu một hơi, "Dùng nỗi oan ức của người khác để đổi lấy chân tướng về cái chết của mẹ tôi sao..."

 

Nói xong, Tô Yến khẽ gật đầu với Việt Hàm Bạch, quay người bước vào trong nhà.

 

Ngoài trời, Việt Hàm Bách không ngạc nhiên với kết quả này.

 

Thuộc hạ bên cạnh bước lên, lo lắng hỏi: "Gia chủ, nếu Tô Yến không đồng ý, vậy thiếu gia phải làm sao?'"

 

"Không sao, bây giờ sự chú ý của Tô Yến không còn đặt trên người Việt Tu nữa, chỉ cần Kinh Trập không ra tay, ít nhất Việt Tu vẫn có thể giữ được mạng."

 

Việt Hàm Bách phất tay, trong lòng cảm thấy phức tạp: nếu Tô Hi Nhĩ biết rằng ông đã dùng cái chết của cô ấy để bày mưu tính kế với con trai của cô ấy, chắc cô ấy sẽ lật tung mái nhà của Việt gia mất...

 

Việt Hàm Bách cười mỉa, ông ghét nhất là hình ảnh tỉnh táo của mình trong hoàn cảnh này.

 

Cạch——

 

Đó là âm thanh của khóa cài vào khung cửa.

 

Norn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tô Yến, "Yến Yến, đừng hoảng."

 

"Em không hoảng đâu." Tô Yến nói với giọng nghiêm túc, "Em đã có linh cảm từ trước, cái chết của mẹ có thể không phải là tai nạn... chỉ là giờ mới xác nhận được mà thôi."

 

Norn không khỏi mím môi, đau lòng ôm người vào lòng, "Không sao đâu, chúng ta từ từ điều tra."

 

Tô Yến nhăn mũi, chôn mặt vào ngực Norn, giọng nói nghe có phần ấm ức, "Em không thích thủ đô... nơi này thật khó chịu."

 

"Được, được, khi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ đưa em đi chơi ở hành tinh trùng tộc, được không?" Norn vỗ đầu Tô Yến.

 

"Ừm!" Tô Yến gật đầu một cách mơ hồ.

 

"Bây giờ chúng ta điều tra chuyện chính nhé?" Norn gạt những sợi tóc dính trên trán Tô Yến.

 

"Ừm." Tô Yến nghiêng đầu suy nghĩ, có chút khó khăn.

 

Hồi đó khi xảy ra chuyện, Tô Yến còn quá nhỏ, cộng với việc bị k1ch thích, phải nằm trên giường bệnh gần nửa năm mới hồi phục, nên nhiều chuyện trong ký ức đều mờ mịt.

 

"Điện hạ, trước tiên điều tra Việt gia?" Kinh Trập hỏi.

 

"Không." Tô Yến từ từ lắc đầu, "Nếu như Việt Hàm Bách dám nói ra, thì chứng tỏ họ không sợ tôi điều tra gì... trước tiên điều tra Kì gia và Daisy."

 

"Daisy?" Norn nhướn mày, "Nếu đúng là bà ta, thì đúng là còn quá nhẹ cho bà ta."

 

————

 

Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ sát đất, những hoa văn mạ vàng trên khung cửa phản chiếu những tia sáng nhỏ màu vàng óng, những hạt bụi li ti lơ lửng trong không trung, không khí tràn ngập mùi hoa thạch nam hòa lẫn với mùi máu tanh.

 

"Điện hạ."

 

Kì Sâm quỳ ngồi ở cuối giường, chỉ mặc một chiếc áo voan mỏng manh, có thể mơ hồ nhìn thấy những vết thương đan xen trên cơ thể.

 

Cậu ta cung kính giơ cao chiếc áo của Hazel, cố tình để lộ nửa bên mặt bên phải, đây là góc độ mà cậu ta giống Tô Yến nhất.

 

Hazel hài lòng để Kì Sâm mặc áo cho mình, trong lòng vẫn có chút vui mừng với món đồ mới này.

 

"Tôi nghe nói, mẹ kế của cậu, hình như đang mang thai?"

 

Mặt Kì Sâm cứng lại, ánh mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn, dù biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng cậu ta không ngờ lại đến nhanh như vậy.

 

"Có cần tôi giúp không?" Hazel nâng cằm Kì Sâm, hỏi bằng giọng khàn khàn.

 

Kì Sâm mỉm cười, chủ động đưa tay lên vai Hazel, "Vậy tôi xin cảm ơn điện hạ trước?"

 

"Cảm ơn thì cậu biết phải làm sao."

 

"Vâng..."

 

......

 

Khi rời khỏi tòa nhà bệnh viện, Tống Tuyết San dựa vào tay của người hầu Tống gia lên xe bay.

 

Người hầu này là người theo Tống Tuyết San về nhà Kì gia, vô cùng trung thành với Tống gia.

 

"Thưa phu nhân, bác sĩ nói, ngài đang mang một cậu con trai rất khỏe mạnh."

 

"Tôi biết." Tống Tuyết San chắp tay lên bụng, sắc mặt lạnh như băng.

 

"Chờ nó sinh ra, Kì Cẩn Xuyên sẽ không còn giá trị gì, Kì gia sẽ trở thành của Tống gia, và tôi cũng sẽ tự do."

 

"Phu nhân..."

 

"Cô đã nói với cha về sự tồn tại của đứa trẻ này chưa?"

 

"Đã báo cáo với gia chủ rồi, an ninh xung quanh ngài đã được nâng lên mức cao nhất." Người hầu kính cẩn trả lời.

 

"Ừm." Tống Tuyết San nhắm mắt nghỉ ngơi, "Kì Sâm không phải người an phận, nhớ đề phòng cậu ta."

 

"Vâng ạ."

 

......

 

"Gia chủ, phu nhân bà ấy——"

 

"Tôi biết." Kì Cẩn Xuyên đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm.

 

"Vậy bên Tống gia thì sao?"

 

"Yên tâm, có người còn không ngồi yên hơn tôi." Kì Cẩn Xuyên nhìn về phía Kì Sâm đang bước vào cổng.

 

"Đứa nhỏ tiểu Sâm này tính tình giống y hệt Daisy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.