Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 64: Chương 64




Dù có chần chừ thế nào đi nữa, những gì phải đến vẫn sẽ đến.

 

Hai bác sĩ đeo khẩu trang kiên nhẫn đứng chờ.

 

Họ đều là quân y đã ký thỏa thuận bảo mật, tuy không rõ lần này phải kiểm tra cho ai, nhưng chỉ cần nhìn người đứng bên cạnh cũng nhận ra đó rõ ràng là một tộc trùng tộc.

 

Nói thật thì, trong lòng hai vị bác sĩ này rất bất an, dù hiện tại đang trong tình trạng liên minh với trùng tộc, nhưng điều đó cũng không thể xóa đi nỗi sợ hãi mà họ dành cho tộc này!

 

Tô Yến ngoan ngoãn nằm lên giường khám theo chỉ dẫn của bác sĩ, gương mặt mang đầy vẻ bi tráng như thể "tráng sĩ ra đi, không ngoảnh lại".

 

Có lẽ vì trên người Tô Yến như viết đầy những chữ "bi tráng" như vậy nên ngay cả bác sĩ cũng không nhịn được mà an ủi:

 

"...Ngài hãy thư giãn, sẽ không đau đâu."

 

"Cảm ơn." Tô Yến lịch sự đáp lại, trong đầu đã bắt đầu xoay mòng mòng tính toán làm sao để xoa dịu cơn giận của Norn và Flay.

 

Khi các hạng mục kiểm tra dần tiến hành, bác sĩ ngoài phòng theo dõi màn hình cũng bắt đầu cau mày.

 

Trong lòng Norn chợt lạnh, vị bác sĩ kia nhíu mày chặt như vậy, chắc chắn không phải dấu hiệu tốt.

 

Khoảng nửa tiếng sau.

 

Tô Yến bước ra khỏi phòng khám, ỉu xìu đi tới bên cạnh Norn.

 

Hai người không ai mở miệng, sự im lặng lan tỏa trong không khí.

 

Bác sĩ liếc nhìn Norn, rồi lại nhìn Tô Yến, do dự một chút cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

 

"——Thưa ngài, xin hỏi ngài bị đau ngực và ho ra máu đã bao lâu rồi?"

 

Nắm tay Norn đột nhiên siết chặt, gân xanh trên cánh tay thấp thoáng hiện lên.

 

"Khoảng... một, hai tuần rồi ạ?" Tô Yến cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Norn.

 

Bác sĩ lập tức nhảy dựng lên, "Một hai tuần?! Dù có giấu bệnh cũng không nên tự hành hạ bản thân như vậy chứ! Không được, phải nhập viện ngay, không thể chần chừ thêm nữa!"

 

Một hai tuần...

 

Cảm giác như cả trái tim bị ngâm trong nước sôi, phát ra những âm thanh "xì xì", đau đớn đến co thắt.

 

Norn gẩng đầu lên, trong đáy mắt từ lúc nào đã đầy tơ máu, khi ánh mắt anh đối diện với bác sĩ, khiến đối phương có cảm giác như trước mặt mình là một con mãnh thú lớn bị dồn tới đường cùng, ánh mắt vừa kiềm chế vừa cố chấp.

 

Từng từ phát ra từ miệng anh đều vô cùng rõ ràng, ngữ điệu lạnh lùng và nghiêm nghị, "Bác sĩ, tình trạng cụ thể như thế nào?"

 

Bác sĩ lưỡng lự liếc nhìn Tô Yến, thông báo bệnh tình trước mặt bệnh nhân thế này thì...

 

"Bác sĩ, tình trạng của em ấy thế nào?" Norn lại hỏi một lần nữa, giọng điệu có phần gấp gáp.

 

"...Xơ phổi, kèm theo loạn nhịp tim, nhiều cơ quan trong cơ thể đã suy yếu." Bác sĩ dừng lại một chút, "Nghi ngờ là biến chứng do sụp đổ gen, nhưng cần kiểm tra thêm để xác định."

 

Không khí lại rơi vào yên lặng.

 

Tô Yến len lén vươn tay nắm lấy đầu ngón tay của Norn, lòng bàn tay còn ấm áp bao bọc lấy những ngón tay lạnh buốt của anh, âm thầm truyền đi hơi ấm.

 

Norn không động đậy, để mặc cho Tô Yến ủ ấm ngón tay mình, công việc này trước đây luôn là Norn làm cho Tô Yến, còn bây giờ, vai trò đã đảo ngược.

 

"Không cần đâu, bác sĩ."

 

Tô Yến mỉm cười, như thể người vừa nhận kết quả bệnh nặng không phải mình, gương mặt rạng rỡ, nhẹ nhõm, "Tôi không thích nằm viện, gia đình tôi sẽ chăm sóc tôi."

 

Nói xong, mặc kệ vẻ mặt đầy phản đối của bác sĩ, lập tức kéo tay Norn rời khỏi bệnh viện.

 

Vừa ra khỏi cửa lớn, còn chưa kịp nói gì, Norn đã giật tay ra, nhanh chóng bước lên trước, nửa ngồi xổm xuống, "Lên đi."

 

"Norn..."

 

"Lên đi."

 

Tô Yến mím môi, ngoan ngoãn leo lên lưng Norn.

 

Người trên lưng lại gầy đi nhiều, nhẹ tựa như một áng mây, như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ bị cuốn bay mất.

 

"Yến Yến......"

 

"Norn, xin lỗi, em đã lừa anh..." Giọng Tô Yến nghèn nghẹn, "Em chỉ không muốn vào phút cuối cùng lại để anh thấy em yếu đuối như vậy... Ít nhất khi anh nhớ đến em sau này, cũng sẽ không chỉ nhớ đến dáng vẻ bệnh tật của em..."

 

Họng Norn như bị một cục nghẹn chua chát, đắng cay chặn lại, nặng nề, đau đớn.

 

"Anh không giận Yến Yến đâu, Norn sẽ không bao giờ giận Yến Yến cả." Norn thở dài, như muốn thở ra tất cả những nỗi buồn và đau đớn trong lòng.

 

"Anh chỉ giận chính mình thôi, lẽ ra anh phải nhận ra sớm hơn... đã để Yến Yến của anh âm thầm chịu đựng lâu như vậy..."

 

"Chỉ cần Yến Yến không giận anh thì tốt rồi."

 

Norn nghiêng đầu, cố gắng nở một nụ cười, "Giận không? Yến Yến?"

 

Tô Yến không nhịn được bật cười, dụi dụi vào cổ Norn, "Em cũng sẽ không bao giờ giận Norn."

 

Norn cõng Tô Yến len lỏi giữa dòng người, hai bên đường những chiếc lá vàng thỉnh thoảng lả tả rơi xuống, xoay tròn trong gió.

 

Norn bỗng nhớ lại, khi còn nhỏ anh từng toàn thân đẫm máu trốn trong một hang động...

 

Không xa lắm, hai con trùng tộc cấp trung đang đánh nhau kịch liệt không biết trời trăng gì.

 

Anh cẩn thận trốn vào sâu nhất trong hang, dùng nhựa cây mã thầu để che lấp mùi máu tanh trên người.

 

Hai trùng tộc không biết đã đánh nhau bao lâu.

 

Dần dần, bên ngoài im ắng, thay vào đó là một sự tĩnh lặng chết chóc.

 

Núp trong hang, Norn vẫn không dám nhúc nhích, dù chỉ là một con trùng tộc cấp trung đã kiệt sức cũng đủ bóp chết nó trong nháy mắt.

 

Lúc này, từ cửa hang bỗng bay vào một con bướm, trên chóp cánh có một đốm đỏ, rất đẹp.

 

Nó đậu ngay trên mũi Norn, cánh khẽ động đậy, luồng khí mỏng lướt qua sống mũi Norn.

 

Thật là một sinh vật yếu ớt.

 

Norn nghĩ, dường như chỉ cần khịt mũi một cái, cũng đủ làm nó tan biến.

 

Nhưng anhkhông làm vậy, bởi đây là sinh vật sống duy nhất có thể ở bên nó trong hang động lạnh lẽo này.

 

......

 

Ngày hôm đó, Norn đã thực hiện cưỡng ép ba lần dịch chuyển không gian, khi rơi xuống hành tinh thủ đô, chính là lần đầu tiên anh và Tô Yến nhìn vào mắt nhau.

 

Anh nghĩ: dường như mỗi khi anh rơi vào tình huống khó khăn nhất, đều sẽ xuất hiện một con bướm......

 

Norn vô thức siết chặt hơn người đang ngủ say trên lưng, giọng khàn khàn nói: "Rồi sẽ ổn thôi, Yến Yến."

 

"Đừng sợ."

 

Đến chính Norn cũng không rõ, câu nói này rốt cuộc là để an ủi Tô Yến, hay là an ủi chính mình.

 

"Điện hạ! Ngài thật quá bướng bỉnh!" Flay suýt chút nữa bị Tô Yến làm cho dữ liệu hỗn loạn.

 

"Tôi thật sự đã chiều hư ngài rồi, dám tự ý chỉnh sửa dữ liệu kiểm tra sức khỏe, còn chặn luôn tín hiệu của tôi, ngài biết hành động đó đã lãng phí bao nhiêu thời gian điều trị không —— ngài nhìn đi, dữ liệu, phim chụp đây, tất cả đều là hậu quả của việc giấu bệnh! —— còn cười nữa? Cười cái gì? Mau nằm xuống cho tôi!"

 

Tô Yến lập tức thu lại nụ cười, nhân lúc Flay không chú ý, nhanh chóng chớp mắt với Norn: Cứu em với!

 

Norn giang tay ra, tỏ ý: Anh cũng bó tay rồi.

 

Tô Yến trừng mắt, nhướng mày: Anh nhẫn tâm nhìn em chết thảm thế này sao? Anh còn yêu em không?

 

Norn làm động tác ôm: Yêu, nhưng thật sự bó tay.

 

Tô Yến tức giận nhìn Norn một cái.

 

"Đang làm gì đó?" Giọng Flay đột ngột vang lên, "Mau nằm xuống, đừng để tôi phải nhắc lần thứ ba!"

 

Như thể bị Flay nắm gáy lôi đi, Tô Yến ngoan ngoãn nằm xuống, để mặc cho robot y tế tiêm một ống thuốc màu xanh nhạt vào da.

 

"Tôi đã tăng liều thuốc trước đó, một tiếng nữa sẽ truyền dịch."Flay kéo chăn đắp cho Tô Yến, "Phản ứng phụ có thể sẽ khá nặng, điện hạ cố gắng chịu đựng nhé."

 

"Vâng..." Tô Yến đáp lại uể oải.

 

"Còn ngài, chăm sóc tốt cho điện hạ, nếu còn xảy ra tình huống tương tự, chúng tôi sẽ phải cân nhắc lại xem ngài có còn phù hợp để ở bên cạnh Điện hạ không." Đây là lần đầu tiên Flay nói chuyện với Norn bằng thái độ vô cùng không khách khí

 

Đối mặt với Flay, Norn thật sự không còn lời nào để bào chữa, chỉ có thể cam đoan: "Sẽ không có lần sau."

 

"Kinh Trập cũng đã biết chuyện này rồi, điện hạ hãy tự nghĩ cách giải thích đi."

 

Nghĩ đến đây, Flay thở dài đầy thông cảm, "Hy vọng căn phòng đầy những thứ lấp lánh ngài gửi ở chỗ Kinh Trập sẽ không bị nung chảy."

 

Tô Yến: !!!

 

"Vậy tôi——"

 

"Không có bánh ngọt đâu, ít nhất là cho đến khi ngài khỏe lại."

 

Flay nhẫn tâm tuyên bố, mặc kệ vẻ mặt sụp đổ của Tô Yến, quay người rời khỏi phòng.

 

"Norn......"

 

Tô Yến đưa tay nắm lấy tay áo Norn, mặt mày tràn đầy tuyệt vọng.

 

"Ngoan nào." Norn xoa đầu Tô Yến, mặt đầy vẻ bất lực.

 

————

 

Abraham thảm bại, vừa lăn vừa bò, chật vật chạy trốn trở về hành tinh thủ đô.

 

Tin tức thất bại lan truyền với tốc độ chóng mặt khắp toàn tinh võng.

 

Vô số dân thường vui mừng hân hoan, còn các quý tộc thì suốt đêm trằn trọc không ngủ nổi.

 

Sau khi giành được chiến thắng mang tính quyết định này, thanh danh của Tiêu Mịch Sơn không nghi ngờ gì đã đạt tới đỉnh cao chưa từng có.

 

Trong số các tinh hệ còn lại, thậm chí đã có những tổng đốc trực tiếp tuyên bố quy phục Tiêu Mịch Sơn.

 

Mà những tổng đốc vẫn đứng về phía đế quốc thì lại gặp phải đợt đình công quy mô lớn nhất trong lịch sử — bộ quân sự bị cắt điện, cắt nước, hoàn toàn không thể tổ chức lực lượng phản kháng có hiệu quả.

 

Lúc này đây, những quý tộc từng cao cao tại thượng mới bàng hoàng nhận ra: Thì ra cái tầng lớp mà bọn họ cho là vững như bàn thạch ấy, thực chất chỉ là lâu đài trên cát.

 

Cửa vào viện nghị chính của thủ đô gần như đã bị giẫm nát trong mấy ngày qua.

 

Hoàng đế đã lâu không thượng triều, viện nghị chính như một đống cát rời, hoàn toàn mất khả năng vận hành hiệu quả.

 

"Viện nghị chính nhất định phải đưa ra quyết định ngay, Tiêu Mịch Sơn sắp đánh tới cửa rồi!"

 

"Bệ hạ đâu? Bệ hạ rốt cuộc đi đâu rồi?! Đừng nói là đã bỏ rơi chúng ta chạy mất rồi chứ!"

 

"Không được, chúng ta phải gặp bệ hạ, các ngươi tránh ra!"

 

Một đám thị vệ ở cổng đứng ngượng ngập, nhưng vẫn buộc phải ngăn đám quý tộc quyền thế ấy lại.

 

Nguyệt Kiến Lí ngồi trong xe bay, lạnh lùng quan sát màn náo loạn trước cửa.

 

"Đại nhân, chúng ta có qua đó không?"

 

"Không cần." Nguyệt Kiến Lí thảnh thơi ngả người dựa vào ghế sau, "Nếu bệ hạ còn chưa lộ diện, ta việc gì phải đi góp vui?"

 

"Nhưng nếu Tiêu Mịch Sơn mà..."

 

"Không cần gấp, cứ chờ xem." Nguyệt Kiến Lí liếc mắt nhìn tòa vọng lâu cao nhất của hoàng cung, cô đơn và tĩnh mịch đứng dưới bầu trời đen kịt.

 

"Bệ hạ của chúng ta, tâm cơ sâu xa, ân uy khó dò, đâu dễ dàng để một tên lính thô lỗ như Tiêu Mịch Sơn bắt được."

 

Nguyệt Kiến Lí gõ nhẹ vào lưng ghế của tài xế: "Phi thuyền chuẩn bị xong chưa?"

 

"Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ."

 

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Nguyệt Kiến Lí hài lòng cười nhạt, "Vậy hãy để xem vở kịch này sẽ còn diễn ra thế nào."

 

Mặc dù anh ta đúng là rất mê đắm quyền lực, nhưng không có nghĩa là anh ta không phân biệt được nặng nhẹ, tính mạng bản thân vẫn quan trọng hơn mọi thứ.

 

"Không được! Không thể để bọn họ xông vào!" Hazel quả quyết ra lệnh.

 

Hazel sốt ruột đi đi lại lại, không nhịn được vung tay áo tức tối.

 

"Thôi vậy —— lão già đó tỉnh chưa?"

 

"Bẩm nhị điện hạ, đã tỉnh rồi ạ."

 

"Dẫn ta đi xem."

 

"Vâng!"

 

Trong tháp góc của hoàng cung.

 

Thị vệ đẩy cánh cửa đóng chặt ra cho Hazel.

 

Đập vào mắt là một chiếc giường bệnh trắng tinh, bên cạnh giường đặt một hàng dài các thiết bị y tế.

 

Giáo sư Kiều cố sức chống người ngồi dậy, đôi mắt già nua tràn đầy phẫn nộ trừng thẳng vào Hazel vừa bước vào phòng.

 

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

 

Giọng khàn đặc cho thấy tình trạng sức khỏe của giáo sư Kiều lúc này rất tệ.

 

"Thật xin lỗi, thưa giáo sư." Hazel buông một câu xin lỗi hời hợt, "Có lẽ phải làm phiền ngài một chút rồi."

 

"Dù sao thì, duy trì sự thống trị của đế quốc, ai ai cũng có trách nhiệm mà."

 

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tô Yến: "Không còn đồ lấp lánh, không còn bánh ngọt, cũng không còn niềm vui của tôi nữa, hu hu hu ~"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.