Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 71: Chương 71




Tô Yến bĩu môi, lẩm bẩm, "Đồ keo kiệt,", nhưng Norn không nghe rõ, dồn hết tâm trí vào tình trạng cơ thể của Tô Yến.

 

"Em có biết em dọa chết anh rồi không?" Norn gõ mạnh hai cái vào mặt kính, như thể đang nhéo trán Tô Yến.

 

Nghe vậy, ánh mắt Tô Yến tối lại, rồi nhanh chóng nhìn thẳng vào Norn, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt tím của anh, như muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào tận đáy tim.

 

"Norn."

 

"Ừ?" Norn dịu dàng đáp, khóe miệng nở nụ cười quen thuộc mà Tô Yến luôn nhớ thương.

 

Trong khoảnh khắc ấy, vành mắt Tô Yến bỗng nóng lên, hắn vội quay đầu đi, dụi mặt vào gối lau đi khóe mắt đang ươn ướt, "Norn, nếu như... nếu một ngày nào đó em thật sự..."

 

"— Không có nếu như! Sẽ không có chuyện đó." Norn cắt ngang lời Tô Yến, giọng chắc nịch. Nhưng nếu nghe kỹ, vẫn có thể nhận ra sự run rẩy khe khẽ trong âm cuối, "Em phải dưỡng bệnh cho tốt, không được nghĩ bậy nghĩ bạ."

 

Tô Yến lại chỉ cười nhẹ, ánh mắt cong cong như trăng non, trong đó dập dềnh từng gợn sóng lấp lánh, khiến cả người hắn toát lên vẻ mong manh dễ vỡ.

 

"Norn, anh có biết về định lý Poincaré không?" (Còn gọi là Định lý hồi quy Poincaré.)

 

"Nghĩa đại khái là: Trong một hệ thống kín, bất kỳ hạt nào sau một khoảng thời gian đủ dài sẽ nhất định tiến gần về vị trí ban đầu."

 

Tô Yến ngẩng lên, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng duy nhất của Norn, "Cho nên anh đừng sợ, em chỉ là trở về điểm xuất phát của chúng ta mà thôi..."

 

Trong lòng Norn bỗng cảm thấy tim mình run lên dữ dội, như bị ngâm trong giấm chua — vừa đau đớn vừa cay xót, cổ họng nghẹn ứ, anh không thốt ra nổi một lời nào, chỉ có thể nhìn Tô Yến bằng ánh mắt đầy bi thương.

 

Nhưng Tô Yến vẫn kiên định mà dịu dàng đối diện anh, "— Tin em đi, chỉ cần thời gian vẫn còn trôi, tại một thời khắc nào đó của tương lai, chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

 

......

 

Lần tỉnh lại này của Tô Yến kéo dài không lâu, chỉ gắng gượng nói vài câu qua lớp kính với Norn, rồi lại kiệt sức thiếp đi.

 

Norn áp hai tay vào kính, nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt không thể đoán được cảm xúc, "Flay, bắt đầu đi..."

 

"Anh chắc chắn chứ?" Giọng nói Flay mang theo chút do dự, "Điện hạ chắc chắn sẽ không đồng ý."

 

"Nhưng Yến Yến sắp không chống đỡ nổi rồi." Norn cụp mắt, trong đáy mắt là nỗi buồn sâu không thấy đáy, "Chỉ cần thuốc có thể chế tạo nhanh hơn một ngày, cơ hội sống sót của Yến Yến sẽ tăng thêm một phần."

 

Một lúc lâu sau, Flay mới khẽ thở dài, "Được, tôi đi chuẩn bị."

 

Norn lại đứng bất động bên cạnh khoang vô trùng thật lâu, rồi mới gọi trùng tộc truyền tin, triệu tập Luka và Dora tới.

 

"— Trước khi ta trở về, mọi việc của chủng tộc giao cho các ngươi và Feige cùng nhau xử lý. Nếu nửa năm sau, vẫn không có tin tức gì của ta... thì hãy bắt đầu quy trình chọn trùng vương mới."

 

Norn vừa dứt lời, Luka lập tức mềm nhũn cả đầu gối, suýt chút nữa quỳ sụp xuống trước mặt Norn, "Vương..."

 

Những lời này, chẳng khác nào đang trăn trối!

 

Norn phất tay, hiển nhiên không muốn nói thêm về chuyện này, "Xuống đi."

 

Luka và Dora liếc nhau, đành bất đắc dĩ lui ra.

 

Norn chậm rãi bước đến trước cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài: ánh nắng dịu dàng trải khắp nhân gian, cây cối tươi tốt, các tòa nhà nối tiếp nhau theo hình dáng đồi núi trải dài đến tận chân trời; trên đường phố, dòng xe cộ tấp nập, người qua lại vội vã với muôn vàn sắc thái khác nhau — một khung cảnh hồng trần đầy sức sống.

 

Thế nhưng...

 

Norn chớp đôi mắt cay xè, nhưng... nhân gian tươi đẹp như vậy, cũng không thể giữ lại Yến Yến của anh......

 

Thật ra, điều anh mong muốn chưa từng là "gặp lại", mà là "bên nhau mãi mãi, không rời không bỏ".

 

Người đầu tiên nhận ra Norn có điều bất ổn là Tiêu Mịch Sơn.

 

Tô Yến cứ mê man mãi, khiến anh ta bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nhận ra Norn đang âm thầm làm gì đó.

 

"Rốt cuộc gần đây cậu có chuyện gì vậy?"

 

Dù mấy ngày qua Tiêu Mịch Sơn còn đang đắm chìm trong niềm vui cuối cùng cũng ôm được bà xã mình vào lòng, nhưng anh ta vẫn dành ra một phần tâm trí để chú ý tới Norn, sự khác thường ấy quá rõ ràng.

 

"Sao mặt lại trắng bệch thế? Tôi nhớ trùng tộc vốn không mắc bệnh mà?"

 

Tiêu Mịch Sơn đi vòng quanh Norn hai vòng, cuối cùng phức tạp vỗ vai anh, "Cậu cũng đừng lo lắng quá, lỡ Tô Yến còn chưa chữa khỏi mà cậu đã gục trước thì sao."

 

Norn nhếch mép cười, gương mặt trắng bệch càng tôn lên đôi mắt tím đậm thêm phần thăm thẳm, đẹp đến lạ kỳ.

 

Từng cơn đau âm ỉ từ tận trong xương tủy, không lúc nào không quấy nhiễu ý thức của Norn.

 

"Có chuyện gì?"

 

Tiêu Mịch Sơn thấy Norn không có ý muốn nói thêm, chỉ đành thở dài trong lòng, "Tình hình ở thủ đô bây giờ cơ bản đã ổn định rồi, Riley tiến hành thí nghiệm gien, dù thế nào cũng không thể để ông ta sống, bên trùng tộc......có muốn tự mình hành hình không?"

 

Norn trầm ngâm một lúc, lý do mà trùng tộc và đế quốc gây chiến cũng chính vì lý do thí nghiệm gen, theo lý mà nói thì đúng là trùng tộc nên đến hành quyết.

 

"Đương nhiên, để Luka làm đi."

 

"Được thôi." Tiêu Mịch Sơn không chút do dự gật đầu.

 

"Những chuyện kiểu này, sau này tìm Luka là được rồi." Norn hơi bực mình vì Tiêu Mịch Sơn còn dùng mấy chuyện vụn vặt này để làm phiền anh.

 

"Chỉ tiện miệng hỏi thôi, tìm cậu là vì một chuyện khác." Tiêu Mịch Sơn lấy từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ màu xanh, "Nguyệt Kiến Lí, mất tích rồi."

 

Norn lúc này mới chợt phản ứng lại — hình như từ đầu đến giờ, Nguyệt Kiến Lý chưa từng xuất hiện trong cuộc chiến này.

 

"Hắn bỏ trốn?"

 

Tiêu Mịch Sơn lật đến một trang trong hồ sơ, đưa cho Norn, "Nếu chỉ đơn giản vậy, tôi đã không phải gọi cậu? Quan trọng là hắn mang theo toàn bộ dữ liệu thí nghiệm của Riley, cùng với Lê Minh."

 

Mà cả hai thứ này... đều là mạng sống mà Riley nắm giữ trong tay.

 

"Nguyệt Kiến Lí là kẻ trong lòng không hề có đạo đức của con người bình thường, cũng chẳng có chút đồng cảm nào. Nếu để hắn nắm được những công nghệ này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

 

Norn thở ra một hơi, "Phát lệnh truy nã toàn liên bang đi, tôi sẽ để Kin Trập hỗ trợ các cậu."

 

Tiêu Mịch Sơn vẫn nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy u sầu, "Nguyệt Kiến Lí có thể trong lúc hỗn loạn như vậy lặng lẽ mang theo Lê Minh rời đi, e rằng chúng ta chưa chắc đã bắt được hắn."

 

"Dù vậy vẫn phải thử."

 

Norn bất ngờ đứng bật dậy, lập tức cảm thấy một cơn choáng váng ập tới, anh nhanh chóng khống chế cơ thể đang hơi lảo đảo, vô thức chống tay lên bàn.

 

"Sao thế?" Tiêu Mịch Sơn mơ hồ cảm giác được điều gì đó khác thường, "Rốt cuộc cậu đã làm gì trong thời gian qua vậy?"

 

"Không có gì cả." Norn lập tức thu tay về, bộ dạng hoàn toàn che giấu sự yếu ớt vừa rồi.

 

Tiêu Mịch Sơn sắc mặt càng khó coi, nắm lấy áo khoác của Norn kéo lại, "Cậu đang giấu chuyện gì?"

 

"Tôi nói rồi, tôi không sao!"

 

"Thế này mà gọi là không sao à?" Tiêu Mịch Sơn chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận bùng lên, "Chẳng lẽ cậu muốn lẳng lặng chết trong xó xỉnh nào đó, để chúng tôi đến lúc ấy cũng chẳng kịp biết?!"

 

"Cậu rốt cuộc định làm gì? Không chịu nói thì tôi sẽ đi hỏi Tô Yến đấy!"

 

Norn lập tức dừng bước, quay đầu, đôi mắt tím sâu thẳm gắt gao nhìn Tiêu Mịch Sơn, "Cậu dám!"

 

"Vậy cậu nói đi, cậu đang làm gì?" Trong lòng Tiêu Mịch Sơn không khỏi cảm khái, đến lúc nguy cấp vẫn phải lấy Tô Yến ra mới ép được Norn chịu mở miệng.

 

Norn như thể cực kỳ phiền chán, hất mạnh tay Tiêu Mịch Sơn ra, "Tôi đang thử thuốc."

 

"Thử...... thuốc?" Tiêu Mịch Sơn máy móc lặp lại lời hắn, sau đó lập tức phản ứng kịp, "Đừng lừa tôi, thử thuốc gì? Bệnh sụp đổ gen? Nhưng cậu đâu có — đợi đã."

 

Tiêu Mịch Sơn chợt nghĩ ra một khả năng kinh khủng, "Không lẽ......cậu cố ý ——"

 

"Đủ rồi!"

 

Norn đột ngột cắt ngang lời hắn, giọng điệu nóng nảy bất thường, "Tôi có thể đi được chưa?"

 

"Không, này! Cậu chờ chút, ê! Norn—"

 

Norn lạnh lùng phớt lờ tiếng gọi phía sau, chỉ nhanh chóng mở kênh liên lạc, "Flay, dữ liệu thử nghiệm lâm sàng còn thiếu bao nhiêu?"

 

"Còn thiếu ba lần nữa." Flay đáp, giọng điệu trầm trọng.

 

Norn gật đầu, "Vậy làm tiếp đi, tranh thủ thời gian."

 

"Không được, hôm nay anh nhất định phải nghỉ ngơi." Flay kiên quyết phản đối, "Đã mấy ngày liên tục tiếp xúc ở cự ly gần với nguồn phóng xạ cao, cho dù anh là trùng vương,cũng không thể chịu nổi!"

 

"Flay......"

 

Thuốc nhắm mục tiêu thực ra đã được nghiên cứu ra rồi, chỉ còn thiếu một chút dữ liệu thử nghiệm lâm sàng, khiến Flay và những người khác chưa thể tinh chỉnh hoàn thiện.

 

"Anh đi ở bên điện hạ đi, hôm nay điện hạ chắc cũng tỉnh được một lúc rồi."

 

Norn mím môi, bước tới khoang vô trùng nơi Tô Yến nằm, dọc đường còn chỉnh sửa lại đôi chút ngoại hình có phần lôi thôi của mình.

 

Điều khiến người ta bất ngờ là, Tô Yến đã tỉnh lại.

 

"Anh sao vậy, trông có vẻ... hốc hác." Tô Yến cố gắng tìm một từ để hình dung về Norn.

 

Norn gõ gõ lên tấm kính trước mặt Tô Yến, nở nụ cười vẫn dịu dàng không chút sơ hở, "Đây là phong cách hậu hiện đại đấy."

 

Tô Yến không hề biết chuyện Norn đang tự thử thuốc, chỉ nghĩ rằng Norn vì canh giữ mình ở bên ngoài khoang vô trùng mấy ngày nên mới ra nông nỗi đó.

 

"Hừ." Tô Yến bật cười, nhưng không biết động tới vết thương nào, đau đến mức mồ hôi lăn dài trên trán.

 

Norn giờ đây có thể hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau đớn trong cơ thể Tô Yến — một loại đau âm ỉ, dai dẳng như loài ký sinh ăn sâu vào xương tủy, đủ để hành hạ một người đến phát điên.

 

Đó cũng là lý do phần lớn thuốc mà Flay dùng cho Tô Yến đều có tác dụng an thần và gây ngủ.

 

Ngủ còn dễ chịu hơn là tỉnh táo.

 

Norn đau lòng nhìn Tô Yến, "Yến Yến, hít thở, hít thở nào!"

 

Tô Yến kiên nhẫn đợi cơn đau qua đi, rồi quay đầu cười với Norn, "Em đói rồi."

 

Norn khẽ cười khổ, "Đợi em khỏi, anh sẽ nấu cháo hải sản và bánh nhỏ cho em, được không?"

 

Đôi mắt Tô Yến ánh lên tia sáng, khẽ cười đáp, "Được mà."

 

Cả hai dường như đều chọn cách quên đi căn bệnh trước mắt, bắt đầu mơ về cuộc sống sau khi khỏi bệnh.

 

Nhưng tinh thần của Tô Yến không thể chống đỡ được lâu, chỉ một lát sau, mí mắt đã bắt đầu sụp xuống.

 

"Ngủ đi Yến Yến, anh sẽ ở đây với em."

 

Norn dịu dàng dỗ dành, ngay cả qua lớp kính cũng cảm nhận được sự kiên nhẫn và tình yêu chan chứa của anh.

 

Tô Yến nhìn khuôn mặt Norn, dưới lời ru dịu dàng ấy, yên tâm khép lại đôi mi.

 

Norn thì không thể yên tâm, thấy mu bàn tay Tô Yến chi chít vết bầm tím vì kim tiêm, tim anh như bị ai đó nhào nát, ngay cả cơn đau đang gặm nhấm trong xương tủy cũng không đáng nhắc tới nữa.

 

"Flay, chúng ta tiếp tục đi."

 

"Nhưng mà..."

 

"Không nhưng nhị gì cả, cơ thể tôi thế nào tôi tự biết."

 

Thái độ của Norn rất kiên quyết, "Lần trước là Ir-192, lần này dùng Co-60 đi, thay đổi một chút."

 

Flay vẫn còn do dự, theo tính toán, cơ thể Norn đã sắp tới giới hạn......

 

"Flay?" Norn nhíu chặt mày, "Chúng ta càng tiết kiệm thời gian, hy vọng cứu được Yến Yến sẽ càng lớn, Flay!"

 

"Được." Cuối cùng Flay cắn răng đồng ý, "Vẫn chỗ cũ trên tàu chiến nhé."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.