Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 31: Chương 31




Lưng Thẩm Khinh Bạch dựa vào tay vịn ghế sofa, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn vội vàng nhưng vẫn dịu dàng của anh.

Có lẽ cảm nhận được tư thế của cô không thoải mái, giây tiếp theo Chung Đình Diệp liền vòng tay qua eo cô, hơi dùng sức kéo cô ngồi lên đùi mình.

Bị bất ngờ, Thẩm Khinh Bạch theo phản xạ ôm lấy cổ anh.

Chung Đình Diệp hơi xoay người để hai chân cô quấn lấy eo mình rồi bất ngờ đứng dậy, vừa hôn cô vừa đi lên tầng.

Trên đường từ phòng khách đến phòng ngủ khá xa, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, tóc mai cọ sát, Thẩm Khinh Bạch cảm giác như có hàng ngàn con kiến ngứa ngáy trong lòng.

Chung Đình Diệp ôm cô bước thẳng vào phòng tắm, bật vòi hoa sen chỉ bằng một động tác, nước bắn tung tóe. Không biết từ lúc nào áo khoác đã bị cởi bỏ, nhiệt độ cơ thể của cả hai cũng tăng dần theo dòng nước.

Trên gương dính đầy những giọt nước tí tách trượt xuống, hơi nước mờ ảo nhanh chóng bao phủ lấy cả phòng tắm.

Trong gương, bóng dáng hai người lờ mờ không rõ.

Thẩm Khinh Bạch đặt chân xuống đất nhưng vì chênh lệch chiều cao nên cô chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Chung Đình Diệp, nhón chân lên để hôn anh.

Nước từ hoa sen trượt qua mu bàn chân cô, đôi mắt cô cũng phủ một tầng hơi nước mông lung nhìn người đàn ông trước mặt đầy say đắm.

“Học được chưa?” Giọng nói của Chung Đình Diệp trầm khàn dịu dàng vang lên.

Từng luồng hơi nóng lùa vào tai cô, đầu óc Thẩm Khinh Bạch hoàn toàn trống rỗng, trong khoảnh khắc ấy chỉ muốn được anh sưởi ấm, cô vô thức gật đầu: “. . .Rồi.”

Chung Đình Diệp cúi người bế cô đặt lên bệ rửa mặt, ngón tay lướt qua mí mắt cô rồi dừng ở cổ, cúi đầu khẽ cắn môi cô, giọng nói đầy dụ hoặc: “Gọi anh.”

Cô khẽ gọi anh: “A Diệp.”

“Còn gì nữa?”

Thẩm Khinh Bạch mở đôi mắt ngập nước nhìn anh, cảm nhận rõ ngón tay anh đang vuốt nhẹ vành tai của mình, giọng cô run rẩy: “Chồng ơi.”

“Ừm, anh đây.”

Chung Đình Diệp cong môi cười, nắm lấy cổ chân cô cúi đầu hôn xuống.

Trong phòng ngủ, ngoài tiếng nước chảy còn có tiếng rên khe khẽ của cô vang lên không ngừng.

Không biết qua bao lâu, đến khi cô được quấn trong chiếc khăn tắm rộng lớn cả hai mới quay lại giường.

Tóc Thẩm Khinh Bạh còn ướt, ngồi trước bàn trang điểm định vươn tay lấy máy sấy tóc thì Chung Đình Diệp đã nhanh tay hơn: “Em ngồi yên đi, anh sấy cho.”

Cô quay đầu nhìn anh một cái rồi lập tức thẳng người, nhìn anh qua gương đang cẩn thận sấy tóc cho mình.

Bàn trang điểm này là do anh kêu người chuẩn bị cho cô sau khi cô chuyển vào phòng anh. Mặc dù cô không hay trang điểm nhưng trên mặt bàn vẫn đầy đủ loại mỹ phẩm của nhiều thương hiệu khác nhau.

Nhìn anh, Thẩm Khinh Bạch lại nhớ đến cảnh trong phòng tắm, khi anh chủ động lấy lòng cô, mặt cô không kìm được mà đỏ bừng lên. Để che giấu đi sự bối rối cô tiện tay lấy một lọ dưỡng da vỗ đại lên mặt.

Chung Đình Diệp nhìn cô qua gương khẽ mỉm cười rồi lại chăm chú nhìn tóc cô, giọng trầm thấp: “Cuối tuần này nhà họ Tô có tiệc cần em đi cùng anh.”

Nhà họ Tô? Thẩm Khinh Bạch hơi nhíu mày, ngay lập tức nhớ ra hình ảnh của Tô Hâm Mộc. Dù không muốn đi nhưng giờ thân phận của họ đã công khai, cô là bà Chung trên danh nghĩa, những dịp như vậy e chỉ là mới bắt đầu.

Trước đây từng nghe Chung Di Huyên kể qua về bối cảnh nhà họ Tô, cũng là một tập đoàn nổi tiếng ở Vân Thành, tham gia tiệc chắc chắn toàn những nhân vật quyền thế.

Là một người bình thường chưa từng tiếp xúc với loại tiệc tùng này, trong lòng cô có đôi chút căng thẳng.

Thẩm Khinh Bạch vốn không bận tâm ánh nhìn của người khác, nhưng Chung Đình Diệp thì không giống thế. Dù sao anh cũng là người thừa kế của Tập đoàn Chung thị, chắc chắn sẽ là tâm điểm của bữa tiệc, cô là người đứng bên cjanh anh nên sẽ khó tránh khỏi bàn tán.

Thấy mãi không nhận được câu trả lời, Chung Đình Diệp ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô trầm mặc, vẻ mặt bối rối tưởng cô không thích kiểu tiệc tùng như vậy bèn đổi giọng: “Nếu em không muốn đi vậy để anh từ chối.”

“Không, đi chứ.” Thẩm Khinh Bạch quay đầu mỉm cười: “Chỉ là trước giờ chưa từng tham gia nên em không quen, sợ làm anh mất mặt.”

Tối hôm đó chắc chắn có vô số ánh mắt theo dõi cô, cô không dám dảm bảo sẽ không sảy ra sơ suất ào.

Chung Đình Diệp đặt máy sấy xuống, hai tay đặt lên vai cô: “Lúc đó em chỉ cần đứng cạnh anh là được.”

Anh dừng một chút rồi nói thêm: “Nhớ kỹ em là bà Chung, không cần phải để ý sắc mặt ai, muốn làm gì cứ làm, xảy ra chuyện gì cứ tìm anh”

Thẩm Khinh Bạch bật cười quay đầu nhìn anh: “Em đâu có đánh nhau, hôm đó chắc chắn có rất nhiều món ngon, em sẽ ngoan ngoãn ăn uống, anh yên tâm.”

Chung Đình Diệp cúi đầu hôn nhẹ hai cái lên môi cô, ánh mắt nghiêm túc: “Dù cho em muốn đánh nhau anh cũng đứng về phía em.”

“Cô Thẩm rất văn minh đó, biết lý lẽ hạn chế động thủ.” Thẩm Khinh Bạch nhìn người đàn ông trước mặt có chút thất thần. Cô biết anh nói với tư cách một người chồng nhưng tim vẫn không nhịn được lỡ mất mấy nhịp.

Thấy cô đột nhiên hiện vẻ ngây thơ, Chung Đình Diệp hiểu lần rũ mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Còn muốn nữa à.”

“Gì cơ!” Thẩm Khinh Bạch bừng tỉnh, mặt đỏ bừng vội đứng dậy chạy sang bên kia giường chui vào chăn: “Tắt điện, đi ngủ!”

Chung Đình Diệp khẽ bật cừi, không lâu sau liền tắt đèn trong phòng.

Hôm sau khi Thẩm Khinh Bạch lái xe đến trường, cảm nhận được sự thay đổi của đồng nghiệp một cách rõ ràng, thậm chí có nhiều giáo viên trước đây chẳng mấy chào hỏi giờ cũng chủ động gật đầu thân thiện.

Với sự thay đổi đột ngột ngày, cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu theo, giờ vẫn chưa kiểm tra tin tức trên mạng, không biết đã được dẹp yên chưa.

Cũng chẳng rõ mọi người đã thấy những gì mà thái độ thay đổi nhanh như vậy.

“Chào buổi sáng cô giáo Thẩm!” Thầy Vương vừa mới đỗ xe đã nhanh chóng đuổi theo bước chân của cô.

Thẩm Khinh Bạch khựng lại, quay đầu nhìn anh ta mỉm cười nhã nhặn: “Chào buổi sáng thầy Vương.”

“Cô Thẩm, hôm qua ngại quá, chỉ vì một câu nói của tôi mà thầy Thẩm bị bộ giáo dục điều tra, tôi thấy áy náy vô cùng.” Thầy Vương chân thành xin lỗi: “Hy vọng cô không để bụng.”

Thẩm Khinh Bạch thấy buồn cười, người anh nên xin lỗi là thầy Thẩm mới đúng chứ, chỉ vì cô bị lộ thân phận mà lại chạy tới xin lỗi cô: “À, tôi không rộng lòng đến mức đó đâu, hơn nữa lời xin lỗi này nên gửi đến thầy Thẩm, nói với tôi thì hơi sai địa chỉ rồi.”

“Đúng đúng đúng, lát nữa tôi sẽ lập tức đi tìm thầy Thẩm.” Thầy Vương nghe ra ý châm chọc trong lời nói của cô liền nói vài câu xã giao rồi rời đi.

Thẩm Khinh Bạch liếc nhìn bóng lưng của anh ta, cúi đầu định mở weibo thì sau lưng vang lên tiếng của Tưởng Tuấn Vỹ: “Đừng tìm nữa, tin tức của cậu bị gỡ sạch rồi, giờ không còn bài nào đâu.”

Anh đưa cho cô một chai nước, trêu chọc: “Tớ cũng muốn hưởng ké ánh sáng của bà chủ nhà giàu một chút.”

Thẩm Khinh Bạch bất lực cười, dùng khuỷu tay huých anh một cái, chậm rãi nhận lấy chai nước: “Đừng có mong mượn tiền tớ, tớ vẫn nghèo lắm.”

“Tiểu Bạch à, cậu không cần tiết kiệm thay chồng đâu.” Tưởng Tuấn Vỹ chỉ tay về phía tòa học cũ: “Anh ta quyên tặng hẳn hai tòa học mới đấy, cậu nói mấy câu này dễ làm người khác nghi ngờ nhân cách của cậu lắm.”

Thẩm Khinh Bạch bật cười, thuận theo lời nói của anh: “Vậy thì tiền cũng để xây nhà cao tầng hết rồi.”

Tưởng Tuấn Vỹ cũng bật cười theo, nhưng đột nhiên giọng nghiêm túc lại: “Chiều qua tớ có việc nên không ở trường, không giúp gì được cho cậu nên trưa nay mời cậu ăn cơm nhé, coi như bù đắp tổn thương trong lòng cậu được chứ?”

“Anh em tốt.” Thẩm Khinh Bạch vỗ vai anh, nhướn mày: “Trên đường Tây Nguyên mới mở một nhà hàng hải sản, trưa nay đến đó đi.”

“. . . . . .”

Tưởng Tuấn Vỹ sững người, nghiến răng: “Tiểu Bạch! Cậu cũng ác thật đấy!”

“Không ăn đồ đắt tiền thì không bù đắp nổi.” Thẩm Khinh Bạch cố nhịn cười chạy đi mất.

Từ sau khi tin cô kết hôn với Chung Đình Diệp lẩn trong trường, nói cuộc sống không thay đổi là giả. Không chỉ có cô được ban lãnh đạo chú ý mà đến cả ông Thẩm, người giữ chức vụ chủ nhiệm không lớn cũng không nhỏ cũng thường xuyên ra vào tòa hành chính, thậm chí lãnh đạo còn có ý muốn thăng chức cho ông.

Tính đến nay, mỗi lần gặp ông Thẩm ở trong trường, câu đầu tiên ông luôn hỏi là về Chung Đình Diệp. Bây giờ đứa con gái ruột là cô rõ ràng đã trở thành con dâu trong mắt ông.

Thoáng chốc đã đến ngày dự tiệc buổi tối.

Thẩm Khinh Bạch vừa xuống tầng liền thấy một nhóm người đứng trong phòng khách, cô còn chưa kịp phản ứng Chung Đình Diệp phía sau đã giải thích: “Là stylist do Tần Vũ chuẩn bị, việc trang điểm cứ giao cho bọn họ là được.”

“Tham gia tiệc tối mà cần long trọng thế này à?” Cô thật sự bị trận thế này làm cho choáng váng.

Chung Đình Diệp xoa đầu cô: “Ừm, có hơi vất vả nên em cứ ngồi yên là được.”

“Vâng.” Thẩm Khinh Bạch gật đầu, chuyện này cô không có kinh nghiệm, ngoan ngoãn nghe lời là tốt nhất.

Cô đưa stylist lên tầng hai, vào căn phòng mà trước kia cô ở, suốt quá trình cô chỉ ngồi yên trên ghế, ban đầu còn hứng thú nhìn họ trang điểm, nhưng nhìn được một lúc cô bắt đầu buồn ngủ. Cảm giá kỹ thuật của họ giống như massage mặt, chẳng mấy chốc cô đã thiếp đi.

“Chung phu nhân, đã xong rồi, cô xem có hài lòng với lớp trang điểm này không?”

Thẩm Khinh Bạch lờ mờ mở mắt ra, nhìn rõ người trong gương liền sững sờ vài giây rồi bật dậy, theo bản năng muốn đưa tay sờ vào gương mặt lạ lẫm mà quen thuộc nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại: “Chung phu nhân, cố gắng đừng chạm tay vào mặt, nếu không sẽ làm hỏng lớp trang điểm.”

“Nếu cô không hài lòng chúng tôi có thể trang điểm lại.” Thợ trang điểm lịch sự mỉm cười.

“Không cần đâu, rất đẹp rồi.” Thẩm Khinh Bạch nhìn trái nhìn phải, hơi cau mày rồi hỏi cô ấy: “Nhưng son đỏ này có ảnh hưởng đến việc ăn uống không?”

Nghe vậy thợ trang điểm mỉm cười: “Không sao đâu Chung phu nhân, loại son này chống nước, cô chỉ cần không lau mạnh là được, không ảnh hưởng đến vẻ ngoài đâu.”

“Da cô trắng, lỗ chân lông cũng nhỏ nên chúng tôi chỉ đánh một lớp nền mỏng, màu son này cũng là để tôn lên vẻ quyến rũ của cô.” Vừa nói cô ấy vừa đưa thỏi son trên bàn cho cô: “Cô có thể mang theo trong tiệc để dặm lại khi cần.”

“Cảm ơn nhé.” Thẩm Khinh Bạch cười nhận lấy, rất hài lòng với dịch vụ của họ.

“Giờ chúng ta thử váy nhé.”

“Được.”

Khi Thẩm Khinh Bạch bước ra từ phòng thay đồ, mọi người ngoài cửa đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ngũ quan thanh tú, môi đỏ răng trắng, làn da ở vai trắng mịn như phát sáng, xương quai xanh rõ ràng, vòng eo nhỏ nhắn. Bộ váy dài trễ vai này càng làm tôn lên chiếc cổ thanh thoát, thiết kế đuôi cái ôm sát khéo léo khoe đường cong cơ thể hoàn hảo.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Thẩm Khinh Bạch còn tưởng mình mặc sai váy: “Tôi mặc nhầm váy rồi hả?”

Lúc nãy cô loay hoay mãi trong phòng thay đồ mới hiểu được thiết kế của váy này, suýt nữa đã mặc ngược váy.

Chủ yếu là phần cổ áo trên và dưới không khác nhau là mấy.

“Không sai đâu Chung phu nhân, chiếc váy này thực sự rất hợp với cô, rất đẹp.” Stylist mỉm cười giải thích: “Chúng tôi chỉ là bị vẻ đẹp của chị làm cho kinh ngạc thôi.”

Đúng lúc đó cửa phòng ngủ mở ra, có người gọi: “Chung tổng, phu nhân đã trang điểm xong, mời ngài qua xem.”

Nghe thấy tiếng, Thẩm Khinh Bạch từ từ quay người, Chung Đình Diệp cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người giao nhau.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh thoáng qua vẻ kinh diễm nhưng rất nhanh trở lại vẻ thản nhiên như thường ngày.

Thẩm Khinh Bạch chưa từng mặc đồ như vậy, vốn đã có chút không thoải mái giờ lại bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm như vậy cô càng thấy ngại. Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhướn mày hỏi: “Không đẹp à?”

Chung Đình Diệp khẽ cong môi, bước đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt: “Rất đẹp.”

Mấy người trong văn phòng thấy vậy liền âm thâm rút lui để lại không gian riêng cho hai người.

Lúc này Chung Đình Diệp cũng đã thay một bộ vest đen, dưới ánh đèn, vẻ lạnh lùng trong mắt anh ỗng trở nên dịu dàng hơn vài phần. Vừa đến gần, Thẩm Khinh Bạch đã ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc trên người anh, độc đáo và dễ chịu.

Khi tiếng đóng cửa phòng vang lên, Chung Đình Diệp bất ngờ ôm eo cô, tay còn định nâng cằm cô lên, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ ấy nhưng lại bị một bàn tay mềm mại chặn lại: “Không được hôn.”

Chung Đình Diệp nhíu mày: “Tại sao?”

Thẩm Khinh Bạch chu môi chỉ cho anh xem: “Em tô son rồi.”

Chung Đình Diệp bị vẻ đáng yêu của cô chọc cười, tay khẽ chạm môi cô, ánh mắt tran đầy ý cười: “Thế lúc ăn thì sao?”

“Ha ha, em có cái này rồi.” Thẩm Khinh Bạch giơ tay kia, đầy tự tin nói: “Ăn xong thì vào nhà vệ sinh tô lại.”

“Ừm, ý hay.”

Vừa dứt lời, cô lập tức cả thấy eo mình bị siết chặt rồi bị anh xoay người ép vào tường. Người đàn ông cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ ấy: “Lát nữa anh tô lại giúp em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.