Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 35: Chương 35




Phòng bao vốn náo nhiệt tiếng nhạc và tiếng cười nói bỗng nhiên vì câu nói của cô mà bỗng chốc trở nên im lặng.

Tưởng Tuấn Vỹ thấy người vừa đến tay cầm mic liền khựng lại, sững sờ nhìn họ.

Hạ Tử Lăng vốn dĩ chưa từng nghĩ Chung Đình Diệp sẽ thực sự đến dự tiệc sinh nhật của cô, lúc ở nhà hàng cô cũng chỉ đùa giỡn với Thẩm Khinh Bạch cho vui.

Hơn nữa lúc đó nhìn dáng vẻ mập mờ của cô không ai trong số họ nghĩ là thật.

Bây giờ thiếu gia thành phố Vân bất ngờ xuất hiện cô vô cùng bối rối, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cửa.

Thẩm Khinh Bạch quay lưng lại phía cửa nên không nhìn thấy Chung Đình Diệp và Tần Vũ đã bước vào phòng bao, hơn nữa còn đùa giỡn vẫy tay: “Này, cậu nhìn gì đấy, đừng bảo là bị trai đẹp hút hồn nha.”

Hạ Tử Lăng vội vàng nháy mắt với cô, thấy biểu cảm của cô càng lúc càng khó hiểu bèn kéo môi cười: “. . . . .Là rất đẹp.”

Khoảnh khắc ấy Thẩm Khinh Bạch chợt hiểu ra lập tức quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cửa che đi ánh sáng ngoài hành lang. Anh đứng ngược sáng nên cô không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng đôi mắt cười như không cười lại khiến lòng cô chợt thắt lại.

Xong rồi, chẳng lẽ câu ‘tôi muốn theo đuổi anh ấy’ đã bị nghe thấy rồi sao?

Chung Đình Diệp từng bước đi vào phòng bao, Tần Vũ theo sau khéo cửa lại, chặn hết ánh sáng ngoài hàng lang.

Thẩm Khinh Bạch nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh mình liền cười gượng một tiếng: “Anh đến rồi à.”

“Ừm.” Chung Đình Diệp nhìn cô một cái, ánh mắt lướt qua cô nhìn về phía Hạ Tử Lăng vẫn còn ngẩn người ra chưa kịp phản ứng: “Đến hơi vội nên tiện chọn một món quà, mong cô Hạ không chê.”

Tần Vũ đưa chiếc túi xách mà họ tiện tay chọn trong trung tâm thương mại đưa cho cô ấy.

Hạ Tử Lăng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ông chủ đúng là ông chủ, tùy tiện chọn một món quà thôi mà cũng là túi xách của một thương hiệu nổi tiếng, nhìn logo quen thuộc kìa cô không kìm được xúc động.

Giá tận 12 vạn đó !!!

“Cảm ơn, anh có thể dến dự là tôi đã cảm thấy vinh hạnh lắm rồi.” Hạ Tử Lăng lơ mơ nhận lấy túi xách, nhiệt tình mời Tần Vũ ngồi xuống.

Tần Vũ nhìn Chung Đình Diệp sau đó ngồi sang một bên: “Cảm ơn cô Hạ.”

Tưởng Tuấn Vỹ cũng đặt mic xuống bước đến gật đầu chào Chung Đình Diệp coi như chào hỏi.

Sự xuất hiện của Chung Đình Diệp khiến bầu không khí vốn náo nhiệt chững lại, ai nấy đều có chút gò bó, ngay cả Thẩm Khinh Bạch cũng vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh ung dung bình thản, gương mặt không có chút khác thường nào, thầm nghĩ chắc là chưa nghe thấy câu đó đâu.

Đúng lúc đó cửa phòng bao vang lên tiếng gõ, nhân viên phục vụ mang đủ loại rượu và trái cây đặt lên bàn khiến quầy bar vốn đã chặt chội nay càng thêm phong phú rực rỡ.

Hạ Tử Lang biết đó là do Chung Đình Diệp sắp xếp lại bắt đầu một vòng cảm ơn mới.

Bầu không khí dường như được xoa dịu, mọi người dần thư giãn. Với sự hòa nhập của Tần Vũ, chẳng mấy chốc phòng bao lại trở nên sôi động như trước.

Thẩm Khinh Bạch nâng ly rượu vang lên đưa cho Chung Đình Diệp, cười đầy ý: “Uống chút đi.”

Trong ánh mắt cô ánh lên vẻ tinh nghịch, tâm tư nhỏ bé quá rõ ràng, nếu anh uống nhiều cho dù có nghe thấy thì mai cũng sẽ quên sạch.

Còn một điều nữa là khí chất của anh quá mạnh khiến Hạ Tử Lăng và mọi người khó mà thoải mái được. Nếu ai cũng uống đến choáng váng thì nói chuyện sẽ không còn e dè gì nữa.

Chung Đình Diệp nhìn chằm chằm vào đôi mắt linh động của cô một lúc lâu, cúi đầu khóe môi khẽ nhếch lên nhận lấy ly rượu cô đưa rồi nhấp một ngụm: “A Bạch, anh mà uống rượu là sẽ say.”

“Aizz, không sao đâu, chẳng phải đã có em ở đây rồi sao?” Thẩm Khinh Bạch vỗ ngực, khí thế hùng hồn: “Em sẽ chăm sóc anh, đảm bảo đưa anh về nhà an toàn, cứ yên tâm mà uống.”

Chung Đình Diệp nhìn cô chằm chằm, ý cười lặng lẽ ẩn trong mắt, im lặng một lát rồi ngửa đầu uống cạn chỗ rượu còn lại.

Mọi người thấy vậy cũng lần lượt nâng ly.

Tần Vũ thì vì lần này đã thành công ký được hợp đồng với Kim tổng nên trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa vui mừng, bao nhiêu vất vả bấy lâu nay cuối cùng cũng được đền đáp. Anh nâng ly với Hạ Tử Lăng: “Cô Hạ, ly này mời cô, chúc cô sau này cuộc sống đủ đầy, ngày ngày ngọt ngào.”

“Người có học nói chuyện đúng thật là dễ nghe.” Hạ Tử Lăng nâng ly, hào sảng nói: “Anh cũng đừng gọi tôi là cô Hạ nữa, cứ gọi tôi là Hạ Tử Lăng hoặc Tử Lăng là được rồi.”

Tần Vũ cười đáp lời.

Tưởng Tuấn Vỹ nhìn dáng vẻ của Tử Lăng với ai cũng thân thiết như anh em liền cười bất đắc dĩ, nâng ly uống cùng mọi người.

Uống được mấy lượt bắt đầu nói chuyện tào lao, Hạ Tử Lăng liền không giữ mồm miệng: “Đại tổng giám đốc à, anh có muốn nghe chuyện cười thời đi học của Bạch Bạch không? Tôi có thể kể ba ngày cũng không hết đâu.”

Chung Đình Diệp đã uống hai ly rượu vang đầu có chút choáng váng nhưng nhìn bề ngoài vẫn hoàn toàn như bình thường. Anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang phồng má ăn xoài nhiệt tình, khóe môi khẽ cong lên một cách khó phát hiện: “Nghe thử xem nào.”

“Ha ha anh không biết đâu, Bạch Bạch ở trường được nhiều người theo đuổi lắm, nam sinh xếp hàng dài tặng đồ cho cậu ấy trước cửa ký túc xá.” Hạ Tử Lăng cười to: “Vấn đề là cô ấy nhận hết rồi còn lịch sự tặng lại một người một chân dung tự họa của mình.”

Chung Đình Diệp nhướn mày: “Sao lại là tự họa?”

Hạ Tử Lăng tiếp tục bán đứng bạn thân: “Bởi vì cậu ấy nói___”

Chưa kịp nói xong, Thẩm Khinh Bạch đã vứt miếng trái cây trên tay lao đến bịt miệng cô ấy lại, trừng mắt nhìn: “Cậu dám nói tiếp là tớ kể ra vụ năm hai đấy.”

“. . . . . .”

Hạ Tử Lăng đành gật đầu chịu thua, quay sang Chung Đình Diệp cười gượng: “Xin lỗi nha, tự dưng tôi quên mất rồi.”

Chung Đình Diệp liếc nhìn Thẩm Khinh Bạch một cái đầy hàm ý, rất hiểu chuyện mà nói: “Không sao, nhớ ra rồi thì kể cho tôi nghe sau cũng được.”

Cả nhóm chơi tới mười một giờ tối mới lần lượt rời đi.

Tần Vũ uống rượu không thể lái xe, Thẩm Khinh Bạch gọi xe công nghệ đưa anh ấy về thẳng nhà.

Hạ Tử Lăng thì có Tưởng Tuấn Vỹ đưa về nên cô cũng không cần lo lắng.

Chờ mọi người đều an toàn rời đi Thẩm Khinh Bạch mới cúi đầu nhìn người đàn ông đang tựa đầu lên vai cô.

Cô biết tửu lượng anh không tốt nhưng không ngờ lại kém đến vậy, ba ly rượu vang thôi mà giờ bản chất dễ thương đã lộ hết ra. Lúc nãy còn ở phòng bao, có lẽ đầu óc anh vẫn còn chút lí trí nên vẫn giữ được vẻ lạnh lùng thường ngày.

Nhưng giờ chỉ còn hai người, cái giọng lè nhè dính như keo bắt đầu lộ ra: “A Bạch, em nói sẽ chăm sóc anh cơ mà.”

Vừa nói anh vừa cọ đầu vào hõm vai cô, trông chẳng khác gì Nha Hổ dụi đầu vào người cô.

Thẩm Khinh Bạch âm thầm thở dài, là lỗi của mình gây ra thì phải chịu trách nhiệm đến cùng: “Ừ chăm sóc, vậy giờ mình lên xe về nhà trước được không?”

Chung Đình Diệp gật đầu: “Được, về nhà.”

Ra khỏi thang máy, Thẩm Khinh Bạch vừa đỡ anh vừa mò mẫm khóa cửa, cả người Chung Đình Diệp đều đè lên cô che kín tầm mắt nên cô chỉ có thể mò bằng cảm giác để nhập mật khẩu.

Nhập mấy lần đều báo lỗi sai cô dần mất kiên nhẫn, bất lực nhìn người đàn ông đang ôm chặt lấy mình: “Chung Đình Diệp, anh buông ra một chút được không? Đợi em mở cửa rồi ôm tiếp được không?”

Người này giờ như gấu bông bám chặt lấy cô, còn dính người hơn cả Nha Hổ ở nhà nữa.

Chung Đình Diệp im lặng một lát, hơi thẳng người lên một chút nhưng vẫn không buông hẳn, giọng khàn khàn: “Vậy em nói chuyện đàng hoàng với anh đi.”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch chớp mắt ngơ ngác có chút không hiểu ý của anh. Cái gì mà nói chuyện đàng hoàng chứ, vừa rồi cô cũng đâu có nặng lời, không mắng cũng không uy hiếp anh mà!

Thái độ phải nói là quá tốt luôn ấy chứ.

Thẩm Khinh Bạch định nói lý với anh một chút nhưng thấy vẻ mặt lơ mơ như sắo ngủ của anh cô lập tức từ bỏ ý định.

“Em mở cửa trước rồi ôm anh tiếp được không?” Giọng cô dịu đi, nghe giống như đang dỗ trẻ con.

“Ừm nhưng em chưa gọi anh.” Chung Đình Diệp híp mắt nhìn cô.

“Em gọi rồi mà, gọi Chung Đình Diệp đó.”

“Không đúng.”

“. . . . . .”Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu nhìn người đàn ông say mà còn không quên vòi vĩnh này chợt bật cười, cuối cùng cũng hiểu anh muốn nghe mình gọi gì.

Cô khẽ cong môi, đưa hai tay xoa khuôn mặt tuấn tú của anh, nhẹ nhàng nói: “Chồng à, mình về nhà được không?”

“Được.”

Chung Đình Diệp mỉm cười, tay từ dưới cánh tay cô vươn ra, ngón tay lướt qua khu vực nhận diện vân tay trên cửa, ‘tít’ một tiếng cửa mở ra.

Anh ôm lấy vai cô, vừa định bước vào thì Thẩm Khinh Bạch lại níu tay nắm cửa không chịu đi, ngẩng đầu giận dữ trừng anh: “Chung Đình Diệp! Anh đề phòng em?”

Vì đã uống rượu nên phản ứng của Chung Đình Diệp chậm hơn bình thường, nhìn cô vài giây mới lờ mờ hiểu ra, bật cười: “Là em vẫn luôn không muốn anh lưu vân tay.”

Thẩm Khinh Bạch tức đến bật cười, chỉ tay vào ngực anh: “Em mà không hỏi thì anh cũng không chủ động lưu vào đúng không, còn cần em ___”

Không đợi cô nói xong, Chung Đình Diệp liền nắm lấy tay cô đang gây loạn kéo đặt lên chỗ nhận diện vân tay, ấn ấn vài cái, sau đó một giọng nói điện tử vang lên: “Lưu vân tay thành công.”

“A Bạch, được rồi.” Anh ngoan ngoãn đứng im, vẻ mặt như đứa trẻ đang đợi khen.

Nhìn người đàn ông ngốc nghếch trước mắt, Thẩm Khinh Bạch cố kìm nén khóe môi đang run lên, quay đầu đi chỗ khác nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.

Cô kiễng chân, đưa tay ấn nhẹ giữa trán anh: “Được rồi, thưởng cho anh một bông hoa nhỏ.”

Sau đó cô đưa tay kéo anh vào nhà.

Chung Đình Diệp nhìn bóng lưng cô, môi khẽ cong lên mỉm cười.

Thẩm Khinh Bạch vào bếp pha cho anh một ly nước mật ong, lúc đưa cho anh đột nhiên nhớ ra một điều gì đó, cô nghiêng người ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh anh.

Cô nghiêng đầu quan sát anh từ trên xuống dưới, người đàn ông nửa tựa lưng vào ghế, ngửa đầu chậm rãi uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống đều đặn, hoàn toàn không giống lần trước uống rượu đến mức mất kiểm soát.

Nếu không phải mùi rượu nồng nặc trên người anh, Thẩm Khinh Bạch thật sự nghi ngờ anh không hề say.

Cô chống cằm, nghiêng mặt lặng lẽ nhìn đợi anh uống xong, sau khi anh uống xong cô nhận lấy ly nước đặt lên bàn trà. Sau đó giơ hai ngón tay lên quơ quơ trước mặt anh: “Đây là cái gì?”

Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu gì nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Hai ngón tay.”

“Sai, em đang làm chữ V.” Cô hơi rướn người, vừa định nói tiếp thì bị anh cúi đầu hôn chụt một cái.

“Không được hôn.” Thẩm Khinh Bạch đẩy anh ra, đứng dậy ngồi đối diện anh, hai tay chống lên đùi, nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự say rồi à?”

Chung Đình Diệp chậm rãi gật đầu.

Thẩm Khinh Bạch nghi ngờ nhìn anh thêm vài giây rồi khẽ cười: “Vậy anh biết em là ai không?”

“Vợ anh.” Chung Đình Diệp trả lời nghiêm túc.

Nụ cười trên môi Thẩm Khinh Bạch dần lan ra, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc áo sơ mi đen của anh, ánh mắt hơi tối lại: “Vậy em muốn. . .sờ cơ bụng của anh được không?”

Hừ, lần trước anh say mà còn dám trêu ngược cô, lần này nhất định phải lật ngược tình thế.

Chung Đình Diệp nhìn cô không nói gì, dường như đang suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Được nhưng anh có điều kiện.”

“Nói thử xem.”

Thẩm Khinh Bạch cười đắc ý, cúi người lấy điện thoại trên sofa, vừa định mở chế độ quay video thì phía sau vang lên câu hỏi của anh: “Chuyện tranh tự họa là sao?”

“Bộp” một tiếng, điện thoại rơi xuống thảm, may mà chỗ này có lót thảm nếu không lại giống như lần trước, màn hình nát như mạng nhện.

“Chung Đình Diệp!” Thẩm Khinh Bạch đứng lên, hai tay chống nạnh nhìn anh từ trên cao xuống: “Anh vốn dĩ không say đúng không?”

Chuyện tranh tự họa chỉ là cái cớ cô dùng để lừa đồ ăn, không muốn để anh biết hồi đi học mình giả vờ giả vịt để được tặng đồ ăn.

Nào ngờ người này lại nhớ kỹ như vậy, uống rượu còn không quên truy hỏi đến cùng.

Bây giờ còn dùng cách này để đổi điều kiện với cô.

Thật sự quá thâm độc rồi!

“Say thật.” Chung Đình Diệp thấy sắc mặt cô càng lúc càng khó coi vội vàng đổi giọng: “Uống xong nước mật ong em pha thì đỡ chóng mặt hơn thôi.”

“Vậy tức là lúc nãy anh đang đùa giỡn em đúng không?” Thẩm Khinh Bạch tức đến nghẹn lời. Người này rõ ràng đã tỉnh táo rồi mà còn giả vờ hồ đồ giống như đang chơi trò con bọ ngựa rình con ve sầu không biết con sáo đen ở phía sau.

“Không phải.” Chung Đình Diệp đứng dậy, một tay kéo cô vào lòng, cằm đặt nhẹ lên vai cô: “Thật ra đầu vẫn hơi choáng.”

Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Anh có thay đổi khi uống rượu nhưng không có nghĩa là mất trí, vẫn có thể suy nghĩ rõ ràng.”

Nói cách khác là cô ngốc quá mới có thể lừa được anh.

Thẩm Khinh Bạch cúi đầu, trầm mặc một lúc rồi lí nhí hỏi: “. . . . . .Vậy còn chụp hình được không?”

Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn luyến tiếc vụ chụp hình.

Chung Đình Diệp siết nhẹ eo cô, dùng sức ôm ngang người cô lên, môi mỏng áp sát vào vành tai cô, thì thầm từng chữ một: “Về phòng, muốn chụp như nào cũng được.”

“Tối nay anh là của em, em muốn chụp chỗ nào cũng được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.