Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 43: Chương 43




Việc Tô Hâm Mộc đột nhiên xuất hiện không chỉ khiến Thẩm Khinh Bạch bất ngờ mà cả Chung Đình Diệp cũng vậy. Họ đến thị trấn nhỏ này để chụp ảnh cưới và chưa từng nói với ai.

“Sao em lại ở đây?” Ánh mắt Chung Đình Diệp bất giác trầm xuống.

Tô Hâm Mộc nghe ra sự không vui ẩn trong giọng điệu của anh khẽ kéo khóe môi: “Mấy năm em đi du học, trạm cuối cùng trước khi đi chính là nơi này.”

Sợ anh hiểu lầm cô ta liền chỉ về một căn nhà xa bên cạnh: “Đó là nơi em ở, hôm nay vừa xuống máy bay, định ra ngoài dạo một chút tình cờ thấy đèn nhà anh còn sáng, gõ cửa nhưng không ai trả lời nên đứng đây đợi.”

Chung Đình Diệp biết cô từng đi du học nhưng không rõ là nước nào, anh cúi đầu nắm tay Thẩm Khinh Bạch bước vào sân, khi đi ngang qua cô ta anh chỉ lạnh nhạt nói: “Ừm, biết rồi.”

Một câu đơn giản không thêm lời nào. Tô Hâm Mộc nhìn theo bóng lưng họ, vội vàng mở miệng: “A Diệp, không mời em vào nhà ngồi một lát sao?”

Hai người khựng lại, Chung Đình Diệp nhất thời không trả lời, liếc nhìn Thẩm Khinh Bạch. Ý tứ rõ ràng muốn hỏi ý kiến của cô.

Thẩm Khinh Bạch thấy anh trao quyền lựa chọn cho mình liền sững người trong chốc lát rồi quay người sang nhìn người đang đứng ở cửa, mỉm cười: “Nếu cô Tô không chê nhà tôi chỉ có nước lọc mời khách thì xin mời.”

Tô Hâm Mộc nhìn dáng vẻ nữ chủ nhân của cô ngón tay liền siết chặt lại, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười bình thản: “Sao lại chê được chứ, ở nhà tôi cũng chỉ uống nước lọc thôi.”

Ba người vào nhà, Chung Đình Diệp lên tầng thay quần áo.

Thẩm Khinh Bạch thấy Tô Hâm Mộc ngó nghiêng khắp nơi liền biết cô ta lần đầu tiên đến đây trong lòng bỗng dưng thấy vui.

Thì ra không phải chỗ nào cũng có ký ức chung của họ.

“Cô Tô, mời uống nước.” Thẩm Khinh Bạch ngồi xuống ghế sofa bên cạnh mỉm cười hỏi: “Sao cô đột nhiên nghĩ đến việc tới thị trấn nhỏ này vậy?”

Tô Hâm Mộc nói cảm ơn nhận lấy ly nước, khẽ nhấp một ngụm: “Đi chơi với vài người bạn, họ biết tôi từng sống ở đây nên cứ nằng nặc đòi đến xem thử, ai ngờ gặp được hai người.”

Cô ta hỏi tiếp: “Đúng rồi, hai người đến đây là vì chuyện gì vậy?”

Thẩm Khinh Bạch nhìn cô ta một cái đầy thâm ý, mỉm cười: “À, bọn tôi tới chụp ảnh cưới, tiện thể ghé thăm nơi Chung Đình Diệp đã sống hồi nhỏ.”

Nghe họ đến đây để chụp ảnh cưới, nụ cười trên môi Tô Hâm Mộc không thể duy trì nổi nữa, khuôn mặt đầy vẻ khó tin: “A Diệp mà lại chủ động đưa cô đến đây chụp ảnh cưới sao?”

Chung Đình Diệp cùng mẹ sống ở thị trấn nhỏ này gần mười năm, đây cũng là nơi để lại cho anh những ký ức đẹp nhất trước khi quay về nhà họ Chung.

Lúc trước, để tìm được thành phố và địa chỉ anh từng ở, cô ta đã phải năn nỉ Trì Nghiên Khê rất lâu anh ấy mới miễn cưỡng đưa cô ta tới đây.

Nhưng khi thực sự đặt chân đến thị trấn nhỏ này, cô ta mới phát hiện nơi đây không chỉ nhỏ bé mà dân cư cũng rất thưa thớt, hoàn toàn không có sự náo nhiệt của thành phố lớn.

Cô ta không thể hiểu nổi vì sao Chung Đình Diệp lại muốn giấu diếm, nhưng Trì Nghiên Khê chỉ nói một câu: “Đây là nơi duy nhất khiến A Diệp cảm thấy hạnh phúc, cậu ấy không muốn ai khác xâm phạm vào thế giới của mình.”

Thế nhưng bây giờ anh lại chủ động dẫn Thẩm Khinh Bạch bước vào thế giới đó.

Thẩm Khinh Bạch rất không thích cách Tô Hâm Mộc tự cho là mình hiểu rõ Chung Đình Diệp, lấy tư cách quen biết lâu hơn để tỏ vẻ sâu sắc trước mặt cô.

Và bây giờ, những lời nói ấy lại lặp lại lần nữa.

Thẩm Khinh Bạch khẽ thở ra một hơi, cũng không muốn giả vờ đóng vai bạn bè với cô ta nữa liền thẳng thắng hỏi: “Cô Tô, cô rất thích Chung Đình Diệp đúng không?”

Tô Hâm Mộc sững người, không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, cô ta nghiêng đầu liếc nhìn lên tầng, một lúc sau khẽ cười: “Tôi thích A Diệp, chính anh ấy cũng biết điều đó.”

Thẩm Khinh Bạch chớp mắt, đè nén sự khó chịu trong lòng tiếp tục lắng nghe cô ta nói tiếp.

“Tôi thích anh ấy từ lần đầu tiên gặp ở nhà họ Chung, anh ấy khác hẳn với những người con trai tôi từng quen. Cô chấp, nghiêm túc, điềm tĩnh, dù quanh người toàn bóng tối những ánh mắt ấy vẫn ánh lên tia sáng.”

Tô Hâm Mộc nghiêng đầu, như đang chìm vào trong hồi ức: “Cô biết không, lúc đó mẹ anh ấy vừa mất, anh ấy ngày ngày đều co ro một mình trong phòng, mặc kệ ông nội dỗ dành thế nào cũng không chịu ra ngoài, như một cái xác không hồn ngồi đờ đẫn trong góc, không nói cũng không ăn.”

Thẩm Khinh Bạch siết chặt vành cốc trong tay, những chuyện này Chung Đình Diệp chưa từng kể với cô, giờ cô nghe Tô Hâm Mộc thuật lại, lòng cô đau thắt.

Tô Hâm Mộc tiếp tục kể: “Cho đến một ngày, tôi cầm một miếng bánh ngọt đứng ở ngoài cửa phòng anh ấy, qua khe cửa lần đầu nói chuyện với anh ấy.”

“Anh ơi không ăn cơm sẽ bị đói đó, em mang bánh ngọt đến, ngon lắm anh ăn thử xem.”

Cô ta đứng đợi rất lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, lúc cô ta định bỏ cuộc thì cánh cửa từu bên trong chậm rãi mở ra.

“Em vừa gọi anh là gì?” Chung Đình Diệp lạnh lùng nhìn cô ta nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.

Tô Hâm Mộc chớp mắt, đối diện với ánh mắt ấy, cô sợ hãi lùi lại một bước rồi cẩn thận đưa bánh ngọt ra: “Anh ơi, anh ăn bánh đi.”

Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn chiếc bánh trong tay cô ta, im lặng rất lâu cuối cùng cũng nhận lấy.

Tô Hâm Mộc thu hồi suy nghĩ, khẽ cong môi cười: “Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đến nhà họ Chung tìm anh ấy, mặc dù anh ấy vẫn ít nói nhưng ít nhất cũng không bài xích tôi. Thời gian đó gần như tôi luôn ở bên cạnh anh ấy.”

Cô ta bỗng nhiên nhìn sang Thẩm Khinh Bạch, trong mắt ánh lên sự ghen tị không giấu nổi: “Vậy mà tại sao tôi âm thầm ở bên cạnh anh ấy suốt bao năm nhưng anh ấy lại kết hôn với cô.”

Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ nhìn cô ta không nói gì, bởi bản thân cô cũng không biết tại sao Chung Đình Diệp lại chọn cô.

Một lúc sau, Tô Mộc Hâm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì lúc đó tôi không ở trong nước nên anh ấy mới tìm đến cô?”

Sau khi Tô Hâm Mộc rời đi.

Thẩm Khinh Bạch ôm lấy cánh tay, cuộn người trong ghế sofa chìm vào suy nghĩ, nhớ lại lời cô ta nói lúc đi: “Cô Thẩm, đến giờ cô từng nghe chính A Diệp nói anh ấy yêu cô chưa?”

Trong đầu lại vang lên một câu nói khác của cô ta.

—“Chẳng lẽ vì lúc đó tôi không ở trong nước nên anh ấy mới tìm đến cô.”

Thẩm Khinh Bạch bực bội vỗ đầu, thầm nghĩ những lời đó rốt cuộc là có ý gì, cố ý khơi gợi nghi ngờ nhằm chia rẽ bọn họ để cô ta có cơ hội chen vào sao?

Không thể nào! Cô tuyệt đối không cho cô ta cơ hội đó.

Bình thường Chung Đình Diệp đối xử với mình thế nào cô rất rõ, ánh mắt khi yêu một người là thứ không thể giả vờ.

Dù Chung Đình Diệp chưa từng nói ra ba chữ anh yêu em nhưng cô cảm nhận được anh yêu cô.

“Ngồi đó nghĩ gì vậy?”

Đầu cô bỗng bị gõ nhẹ một cái, Thẩm Khinh Bạch ngẩng lên liền thấy người đàn ông vừa tắm xong.

Anh tùy ý vuốt tóc ra sau đầu để lộ vầng trán cao ráo sáng sủa, dù đầu tóc hơi rối nhưng vẫn toát lên vẻ tuấn tú.

Anh nhìn cô từ trên cao xuống, từ góc độ của Thẩm Khinh Bạch mà nhìn, đường nét góc hàm của anh sắc bén, lúc không cười lại toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Cô bất chợt nhớ đến nụ cười của anh trong bức ảnh chụp cùng mẹ trong phòng ngủ. Có lẽ không phải ai sinh ra cũng lạnh lùng và xa cách, chỉ là khi biến cố ập đến, ông trời đã lấy đi sự ngây thơ ban đầu của chúng ta.

Thẩm Khinh Bạch ngồi thẳng dậy ôm chặt lấy eo anh: “Chồng à, sau này em sẽ luôn ở bên anh.”

Chung Đình Diệp sững người một chút, nhận ra sự khác thường của cô, anh giữ lấy gáy cô, ngón tay thon dài luồn vào tóc cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhíu mày hỏi: “Có phải cô ấy lại nói gì với em không?”

Thẩm Khinh Bạch nhìn anh không muốn nhắc lại những ký ức đau buồn nữa, dù sao sau này cô sẽ luôn bên anh, không để anh cô đơn một mình nữa.

Thấy cô không nói gì Chung Đình Diệp vội vàng giải thích: “Anh thật sự không biết cô ấy từng sống ở thị trấn nhỏ, việc hôm nay cô ấy đột nhiên xuất hiện ở đây anh cũng hoàn toàn không biết gì, quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ là bạn bè thôi.”

Thấy anh gấp gáp giải thích, Thẩm Khinh Bạch bật cười dang hai tay ra với anh: “Chồng à, anh bế em lên tầng đi, em mệt rồi không muốn cử động.”

Chung Đình Diệp quan sát sắc mặt cô kỹ càng, thấy không có gì bất thường liền cúi người ôm chặt eo cô bế lên, vừa đi vừa hỏi: “Có cần anh tắm cho em không?”

Thẩm Khinh Bạch ôm cổ anh, nghiêng đầu ghé sát vào tai anh xấu hổ nói: “Chồng à, thật ra em còn một bộ váy ngủ chưa mặc.”

Nghe vậy bước chân của Chung Đình Diệp khựng lại, đưa tay kia nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Vậy là hôm qua em lừa anh?”

“Không có, em, em mới tìm thấy nó sáng nay thôi.”

Thẩm Khinh Bạch chột dạ li.ếm môi, mấy ngày ở thị trấn nhỏ đêm nào anh cũng vắt kiệt cô. Dù ban ngày mệt mỏi vì chụp ảnh cưới nhưng ban đêm anh vẫn luôn tràn đầy sinh lực.

Lúc này cô lại muốn dùng cách này để khiến anh vui vẻ.

“Được, vậy bây giờ mặc luôn.” Bước chân Chung Đình Diệp nhanh hơn.

“Không được! Phải tắm xong mới mặc.”

“Vẫn phải tắm lại mà.”

“Không giống nhau.”

“Được rồi, anh giúp em.”

“. . . . . .”

Ngày cuối cùng ở thị trấn Barbara, Chung Đình Diệp đưa cô đi trải nghiệm chuyến tàu đặc trưng của thị trấn. Ngắm nhìn phong cảnh dọc đường trong làn gió ấm, cảm nhận bầu không khí văn hóa lâu đời nơi đây.

Thẩm Khinh Bạch nhìn làn nước biển xanh ngắt, bãi cát vàng óng, bóng cây đung đưa cùng nhà thờ cổ kính, trong lòng thầm nghĩ nếu được sống ở đây cùng người mình yêu chắc chắn là một chuyện lãng mạn và hạnh phúc.

Hai người đi dạo quanh khu phố thương mại của thị trấn mua quà lưu niệm cho bạn bè và người thân, ăn một bữa đặc sản địa phương rồi lên máy bay trở về.

Cũng giống như lúc đến, cô ngủ còn anh làm việc.

Lúc máy bay hạ cánh vừa đúng tám giờ sáng ở Vân Thành.

Vừa mở điện thoại lên Chung Đình Diệp đã nhận được cuộc gọi từ trợ lý Tần, không cần đoán cũng biết là chuyện công việc.

Sau khi cúp máy Chung Đình Diệp hỏi cô: “Anh đưa em về trước rồi đến công ty.”

“Vừa về đã phải đến công ty rồi, không muốn nghỉ một lát à?”Thẩm Khinh Bạch ngủ suốt dọc đường nên không thấy mệt nhưng quầng thâm dưới mắt anh lại rất rõ ràng.

“Có vài việc cần xử lý.” Chung Đình Diệp cúi người hôn lên trán cô, giọng khàn khàn: “Mấy hôm nay em vất vả rồi, về nhà ngủ một giấc thật ngon nhé.”

Thẩm Khinh Bạch lập tức hiểu ý anh mặt liền đỏ lên, nghĩ đến hai chiếc váy bị anh xé rách. Rõ ràng vải đã rất ít rồi mà anh còn thấy vướng víu.

Thật sự không có tý kiêng dè gì cả, không biết mệt mỏi là gì.

Xe dừng trước chung cư, Chung Đình Diệp giúp cô mang đồ lên nhà rồi mới quay lại công ty.

Thẩm Khinh Bạch nằm lười biếng trên sofa nhìn phòng khách trống trải, trước khi họ đi nước ngoài đã mang Nha Hổ về nhà cũ, bây giờ căn nhà yên tĩnh lạ thường khiến cô chưa quen.

Lúc này điện thoại reo lên, người gọi là Tiểu Lăng Tử, cô bật loa ngoài uể oải nói: “Alo.”

“Yo, đúng kiểu người thiếu ngủ nặng, mệt mỏi nhỉ, xem ra công lao của hai chiếc váy tớ đưa không nhỏ nha.” Hạ Tử Lăng cười: “Thế nào, trải nghiệm không tệ chứ?”

“Hiệu quả không phải dạng vừa đâu.” Thẩm Khinh Bạch nghe cô trêu mãi cũng thành quen, không ngại như trước còn thuận miệng đùa dai: “Có dịp cậu thử với em trai Nguyên Nhược xem, đảm bảo một đêm khó quên.”

“Cậu nói gì vậy hả, tớ và em ấy trong sáng lắm nhé.” Hạ Tử Lăng ngượng ngùng nói: “Nhưng sau này cũng có thể mặc thử xem sao.”

Chuyện kiểu này Thẩm Khinh Bạch không bao giờ mặt dày bằng cô ấy liền lảng sang chuyện khác: “Gọi cho tớ có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay tớ được nghỉ, tối nay đi ăn nhé?” Hạ Tử Lăng hỏi.

“Được, ăn đồ Tây mấy ngày liền rồi bây giờ thèm lẩu quá.” Thẩm Khinh Bạch chưa bao giờ từ chối chuyện ăn uống.

Hạ Tử Lăng ăn gì cũng được, hai người nhanh chóng đồng ý rồi hẹn nhau ở quán lẩu Trùng Khánh trên phố Tài Chính.

Địa điểm do Thẩm Khinh Bạch chọn, nghĩ rằng chỗ đó gần tập đoàn Chung thị để Chung Đình Diệp không phải đi quá xe đến đón cô.

Nhìn nồi lẩu đỏ rực, Hạ Tử Lăng lè lưỡi: “Mời tớ đến quán lẩu sang xịn thế này còn tưởng được nhờ ánh sáng của chị em chứ, ai ngờ là không muốn tổng tài phải đi xa.”

Cô ấy múc miếng thịt tôm hùm bỏ vào đĩa ồi hỏi: “Cảm giác từ khi các cậu đi chụp ảnh cưới xong cậu quan tâm Chung Đình Diệp hơn hẳn, trước kia đâu có dịu dàng như thế đâu.”

“Bây giờ anh ấy là chồng tớ, không tốt với anh ấy thì tốt với ai nữa.” Thẩm Khinh Bạch vừa ăn miếng dạ dày vừa phồng má nói: “Từ khi kết hôn đến giờ anh ấy luôn hy sinh vì tớ, thật ra tớ chưa làm được điều gì cho anh ấy cả.”

Hạ Tử Lăng cười: “Cậu đang khoe ân ái với tớ à?”

“Vậy cậu cứ cho là thế đi.” Thẩm Khinh Bạch vớt miếng ruột vịt từ nồi lẩu ra thổi thổi rồi cho vào đĩa: “Đúng rồi, lần này bọn tớ đi chụp ảnh cưới thì gặp phải Tô Hâm Mộc.”

Hạ Tử Lăng biết cô ấy là thanh mai trúc mã của Chung Đình Diệp, ngạc nhiên hỏi: “Đến giành người à?”

Thẩm Khinh Bạch nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng gần như là vậy.”

“Hả?” Hạ Tử Lăng lạp tức hứng thú, thúc giục: “Nhanh nhanh, kể chi tiết đi.”

Thẩm Khinh Bạch kể hết những gì Tô Hâm Mộc đã nói rồi băn khoăn hỏi: “cậu nói xem rốt cuộc câu nói đó của cô ta có ý gì?”

Hạ Tử Lăng đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Bạch Bạch, tớ thấy câu đó đáng để suy ngẫm. Ban đầu nghe tin hai người kết hôn tớ cũng rất bất ngờ.”

Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh ấy là thiếu gia chính hiệu của Vân Thành, là người thừa kế tập đoàn Chung thị sao lại để mắt đến một cô giáo bình thường như cậu được chứ?”

Thẩm Khinh Bạch im lặng một chút rồi đoán: “Chẳng lẽ anh ấy có sở thích đặc biệt nào đó với giáo viên, cộng thêm tớ cũng có chút nhan sắc nữa.”

Nói xong cô suy nghĩ một lát rồi tự kết luận: “Không sai, chắc là vậy rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.