Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 50: Chương 50




Đèn pha lê phản chiếu xuống sàn nhà phát ra những tia sáng lấp lánh, trên bàn trà máy phun tinh dầu vẫn không ngừng nhả khói trắng mỏng manh.

Trong cửa hàng vang lên bản nhạc nhẹ nhàng du dương, vừa thư giãn vừa yên tĩnh.

Thế nhưng bầu không khí nhàn nhã ấy đã bị câu nói của Thẩm Khinh Bạch phá vỡ. Tô Hâm Mộc ngồi đối diện cô ngây người trong giây lát, rõ ràng là không ngờ Thẩm Khinh Bạch lại đáp trả sắc bén như vậy.

Bên trong cửa hàng vốn đã rất yên tĩng, lời nói của Thẩm Khinh Bạch không lớn cũng không nhỏ vừa đủ để những người có mặt nghe thấy. Mọi người đồng loạt dừng tay, ánh mắt vô thức nhìn cả hai.

Thẩm Khinh Bạch tựa lưng vào ghế, thong dong nhìn Tô Hâm Mộc ở phía đối diện, môi khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Trong lòng Thẩm Khinh Bạch đang nghĩ cô ta là cái gì mà dám vênh váo chạy tới đây nói mấy lời này với cô đây.

Nếu không phải tối qua có lời giải thích và tỏ tình của Chung Đình Diệp thì có lẽ lúc này cô sẽ để tâm, sẽ nghĩ lung tung. Dù sao Tô Hâm Mộc cũng là người lớn lên cùng anh, còn từng cùng anh vượt qua giai đoạn đen tối nhất.

Với tư cách là một người bạn, lời cô ta nói đúng là có trọng lượng.

Nhưng khi biết bản thân mình còn quen Chung Đình Diệp trước cả cô ta cảm giác vui sướng và thỏa mãn trong lòng cô lập tức tràn đầy, đến mức cô chẳng chút do dự nào đáp trả lời ấy.

Cô tin tưởng Chung Đình Diệp cũng tin tưởng chính mình, dù tương lai có ra sao thuận buồm xuôi gió hay trắc trở họ cũng sẽ cùng nhau đi tiếp.

“Trước khi nói mấy lời này cô Tô có từng hỏi ý kiến của Chung Đình Diệp chưa? Nếu anh ấy biết cô đang xúi vợ anh ấy ly hôn với anh ấy. . .”

Thẩm Khinh Bạch dừng một nhịp, cong môi cười: “Cô nghĩ đến hậu quả chưa?”

Sắc mặt Tô Hâm Mộc lập tức thay đổi, ngón tay đặt trên đầu gối siết chặt, Thẩm Khinh Bạch khiến cô ta ngơ ngác trong giây lát, trạng thái bây giờ hoàn toàn khác với lần trước, trong đôi mắt kia dường như đã có thêm sự tự tin và kiên định.

Nếu như Chung Đình Diệp biết cô ta nói ra những lời này. . . . . .

Tô Hâm Mộc không dám nghĩ tiếp, hoảng hốt bật dậy bước vội ra khỏi cửa hàng.

Người phụ nữ tên Nhan Nhan thấy vậy cũng lập tức vứt bỏ đống quần áo trong tay đuổi theo: “Hâm Mộc.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn theo bóng lưng hai người kia khuất hẳn, sợi dây đang căng thẳng trong lòng cũng buông lỏng, vai sụp xuống ngửa đầu tựa vào lưng ghế.

“Bạch Bạch, đỉnh nha!” Hạ Tử Lăng chạy tới giơ ngón út lén lút khen: “Khí thế vừa nãy đấu với trà xanh mạnh mẽ thật, đúng là có phong thái của phu nhân nhà họ Chung rồi nha!”

Thấy sắc mặt Thẩm Khinh Bạch có chút nặng nề, nụ cười trên môi Hạ Tử Lăng cũng hơi thu lại: “Sao vậy, thắng một trận lớn như vậy mà không vui à?”

Thẩm Khinh Bạch thở dài một hơi, quay đầu nhìn cô: “Tiểu Lăng Tử, có thể công việc của Chung Đình Diệp không thuận lợi như tớ nghĩ.”

“. . . . . .” Hạ Tử Lăng: “Hả?”

Tầng cao nhất công ty.

Chung Đình Diệp lạnh lùng lật xem tài liệu trong tay, trong văn phòng chỉ có tiếng lật giấy xào xạc, không ai dám thở mạnh. Trong văn phòng chỉ có tiếng giấy lật xào xạc, không ai dám thở mạnh.

Sau khi xem xong toàn bộ tài liệu anh mới ngẩng mắt nhìn người đối diện, dù không nói lời nào nhưng khí thế toát ra từ anh vẫn khiến người ta lạnh sống lưng.

Mấy người liếc nhìn nhau, cuối cùng quản lý Hoàng run rẩy bước lên một bước: “Tổng giám đốc, bên Tây Thành tôi đã đích thân đến thăm các công nhân bị thương, cũng ký hợp đồng bảo mật theo đúng khoản bồi thường. Nhưng chỉ qua một đêm sáng nay đã có công nhân đứng ra kích động nói rằng chúng ta ép họ ký hợp đồng bảo mật để bịt miệng.”

Thấy sắc mặt Chung Đình Diệp càng lúc càng lạnh, quản lý Hoàng lau mồ hôi trên trán, cố lấy dũng khí nói tiếp: “Họ còn nói số tiền bồi thường chỉ như bố thí, tập đoàn Chung thị đang xem nhẹ mạng sống của họ.”

Chung Đình Diệp nhíu mày: “Cái gì mà qua một điêm?”

Quản lý Hoàng đáp: “Lúc tôi ký đàm phán với họ về tiền bồi thường thái độ của họ rất hợp tác, cũng đồng ý ký hợp đồng bảo mật. Không hiểu sao chỉ qua một đêm họ lại trở mặt, còn chủ động dẫn đầu gây rối.”

“Các anh bồi thường bao nhiêu?” Chung Đình Diệp hỏi.

“Thương tật 90% nhận mức lương hiện tại, 85% là cấp hai. Trong nhóm công nhân bị thương này ngoại trừ một người vị thành niên thuộc cấp 2 tôi đều chi trả theo mức 85% như quy định của công ty. Với mức bồi thường đó không ai có lý do từ chối, trừ phi. . .”

Chung Đình Diệp ngẩng mặt: “Nói tiếp.”

Quản lý Hoàng đưa ra suy đoán: “Trừ phi sau khi chúng tôi rời đi có người khác tiếp cận bọn họ đưa lợi ích hơn. Tôi nghĩ có thể là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn mình cố tình làm lớn chuyện lần này.”

Ánh mắt Chung Đình Diệp dần tối lại, đầu ngón tay siết chặt tập tài liệu. Có lẽ không phải đối thủ cạnh tranh mà là người trong nhà, thậm chí là người có quan hệ huyết thống với anh.

“Hôm nay anh nhất định phải xử lý xong chuyện này, đồng thời điều tra họ đã tiếp xúc với ai. Tuyệt đối không thể để truyền thông tin sai lệch.” Anh nghiêng đầu nhìn sang một người khác: “Báo cáo kiểm tra có chưa?”

Người kia vội vàng bước tới đưa tài liệu: “Đợt vật liệu đầu tiên từ nhà cung cấp này đều đạt tiêu chuẩn, chỉ có lô hàng gần đây là bị làm giả. Cả bê tông lẫn thép đều không đạt tiêu chuẩn xây dựng. Ngoài ra lưới an toàn công trình ở tầng cao cũng không đạt tiêu chuẩn phòng hộ.”

Chung Đình Diệp lướt qua một lượt rồi đưa lại tài liệu: “Cầm toàn bộ hồ sơ sang bộ phận pháp lý yêu cầu họ lập tức khởi kiện, bắt người có liên quan nhanh chóng xử lý việc này.”

“Vâng thưa tổng giám đốc, chúng tôi làm ngay.”

Chỉ trong chốc lát, văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Tần Vũ.

Anh liếc nhìn Chung Đình Diệp đang xoa trán, cẩn trọng mở lời: “Tổng giám đốc, chuyện vật liệu xây dựng lần này không liên quan đến Chung Tử Du, không biết Chung tổng lớn có bảo vệ anh ta không đây.”

“Bảo vệ ư.”

Chung Đình Diệp mở mắt ra, ánh nhìn lạnh lẽo quét qua tập hồ sơ mật trên bàn khẽ hừ một tiếng: “Không chừng đây chính là kết quả ông ta muốn thấy.”

“. . . . . .” Đồng tử Tần Vũ co lại, không dám tin.

Hổ dữ không ăn thịt con, Chung tổng lớn làm vậy là có ý gì?

Văn phòng giám đốc kỹ thuật.

Chung Tử Du tức giận ném hồ sơ vào mặt quản lý Lưu, quát lớn: “Hồi đó không phải anh đã kiểm tra nguyên vật liệu rồi à? Còn cam đoan với tôi là đạt chuẩn xây dựng tôi mới ký tên! Giờ nhìn báo cáo kiểm tra này đi, ai giải thích cho tôi đây?”

Quản lý Lưu bất ngờ bị ném tài liệu liền đứng ngây ra một lúc rồi vội cúi xuống nhặt lên xem: “Giám đốc, tôi, tôi thật sự không biết, lúc trước kết quả kiểm tra là đạt chuẩn, tôi không biết từ lúc nào lại bị trộn hàng giả.”

“Mấy xe đầu là do tôi đích thân kiểm tra, sau khi chuyển cho quản lý Hoàng thì không còn trong phạm vi của tôi nữa. Chẳng lẽ là do anh ta cấu kết với nhà cung cấp trục lợi?”

Chung Tử Du tức giận: “Nói anh ngu, đúng thật là không có đầu óc. Giờ công ty đang điều tra người ký tên xác nhận, nếu tôi có chuyện gì anh cũng không thoát đâu.”

Anh ta cầm vật trang trí trên bàn ném mạnh xuống đất: “Cút ra ngoài, đồ vô dụng.”

Chung Tử Du bực bội kéo lỏng cà vạt, đấm mạnh lên bàn rồi xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau tâm trạng mới dần bình ổn lại.

Khi mới nhận được dự án này nhà cung cấo kia là do Chung Bác Văn giới thiệu, ông ta nói vật liệu bên đó rẻ hơn các công ty khác, lại là người quen nên có thể tiết kiệm chi phí cho công ty, đó cũng là một điểm cộng cho năng lực làm việc.

Nhưng giờ xem ra không phải vậy, đây là âm mưu hay tư lợi có nhân?

Thẩm Khinh Bạch và Hạ Tử Lăng rời khỏi trung tâm thương mại, cô cũng không còn tâm trạng dạo chơi nữa.

 Về đến nhà, vừa thay dép ở cửa dì Lý liền từ bếp đi ra, theo sau còn có Nha Hổ.

“Cô chủ về rồi.” Dì Lý mỉm cười nói: “Tối nay cô muốn ăn gì để tôi vào bếp nấu.”

Nha Hổ lập tức nhào lên người cô, vẫy đuôi phấn khích trông rất vui vẻ: “Gâu, gâu—gâu~”

Thẩm Khinh Bạch cúi xuống ôm đầu nó cọ cọ: “Nha Hổ, con nhớ mẹ không? Mẹ thì nhớ con muốn chết.”

Dì Lý thấy vậy liền cười tít mắt: “Lúc tôi đến Nha Hổ cứ cắn ống quần tôi không buông, chắc là nhớ cô lắm đấy.”

“Phải rồi, đúng là Nha Hổ có lương tâm, không uổng công mẹ chia đồ ăn ngon cho con.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn vào phòng bếp: “Dì Lý, hay dì dạy tôi nấu ăn đi, tôi nay để tôi nấu.”

“Được, nếu cô không ngại cực thì tôi sẽ dạy.” Dì Lý cười

Thẩm Khinh Bạch theo bà vào bếp: “Không đâu, tôi thích nấu ăn mà.”

Chỉ là bà Mã sợ cô phá tan cái bếp nên từng ra lệnh cấm thôi.

Tối nay dì Lý chuẩn bị ba món mặn và một món canh, nguyên liệu đã sơ chế xong, Thẩm Khinh Bạch chỉ cần làm theo hướng dẫn để nấu.

Có người chỉ tận tay kết quả đúng là khác biệt, nửa tiếng sau cô hoàn thành ba món: sườn om nước tương, bông cải xanh xào tôm và món cá chép chiên chua ngọt sở trường của dì Lý.

Khi bày ra đĩa cô nếm thử một chút, chan nước sốt cà chua lên, vị chua chua ngọt ngọt dễ ăn, ngoài giòn trong mềm rất kí.ch th.ích vị giác.

Vừa đặt đồ ăn lên bàn cô đã nghe thấy tiếng cửa mở ở lối vào, cô vội đặt đĩa xuống chạy ra ngoài đón: “Anh về rồi à!”

Chung Đình Diệp thay dép xong, vừa ngẩng đầu đã thấy cô gái nhỏ chạy ùa tới, anh lập tức đứng thẳng dậy dang tay ôm gọn cô trong lòng.

Anh bế cô lên, tay ôm chắc eo: “Hôm nay nhiệt tình vậy?”

Thẩm Khinh Bạch ngẩng mặt cười: “Nếu anh thích thì sau này lúc nào em cũng nhiệt tình như vậy.”

Chung Đình Diệp vừa định nói gì đó thì có cảm giác cái gì đó cào vào ống quần mình đang tìm đường trèo lên, anh cúi đầu nhìn mới thấy là Nha Hổ.

Thẩm Khinh Bạch cắn môi rút một tay gỡ chân nó ra: “Nha Hổ xuống đi, đây là chồng mẹ không được chạm vào, muốn chạm thì đi tìm vợ con đi.”

“. . . . . .”

Nha Hổ lập tức dừng lại, trừng mắt nhìn cô.

Câu này hình như quen quen.

Hai giây sau Nha Hổ buồn thỉu rút chân lại, lùi mấy bước, ánh mắt tội nghiệp nhìn Thẩm Khinh Bạch rồi lại liếc Chung Đình Diệp. Sau đó sủa một tiếng rồi quay đầu chạy về phòng mình, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu nhìn Chung Đình Diệp, ngơ ngác: “Hình như Nha Hổ giận rồi.”

Chung Đình Diệp đoán được lý do, cúi xuống hôn lên khóe môi cô cười nói: “Không sao, trước giờ nó vẫn hay dỗi mà.”

Khi dì Lý bưng canh ra bàn liền nhìn thấy hai người dính lấy nhau, khuôn mặt già nua liền đỏ bừng, vội đặt canh xuống rồi nhanh chóng quay về phòng mình.

Người trẻ đúng là thể lực tốt, cậu chủ một tay ôm cô chủ mà còn hôn lâu như vậy.

Nụ hôn kết thúc, trán hai người chạm nhau, hô hấp cùng nhịp.

Một lúc sau cả hai mới từ từ bình tĩnh lại.

Chung Đình Diệp nhìn đôi môi đỏ ửng của cô ánh mắt liền trầm xuống, không nhịn được cúi đầu hôn thêm một cái.

Thẩm Khinh Bạch vội nói: “Đừng hôn nữa, dì Lý vẫn còn ở đây.”

Cô thở hơi gấp, hai người sau khi lòng ý tương thông, có một số việc dường như không cần nói cũng hiểu: “Ăn cơm trước đã.”

Chung Đình Diệp hơi ngừng lại, đưa tay lau vết nước ở môi cô, cười khẽ: “Được, nhưng tối nay em phải bù lại cho anh.”

Thẩm Khinh Bạch bất ngờ quay đầu nhìn vào bếp vờ như không có chuyện gì nói to: “A, thức ăn sắp nguội rồi, mau ăn thôi!”

Chung Đình Diệp khẽ cong môi ôm cô đi về phía bàn ăn.

Thẩm Khinh Bạch múc cho anh một bát canh, gắp từng món vào đĩa anh, vừa gắp vừa cười: “Hôm nay đồ ăn thế nào?”

“Ừm, rất ngon, tay nghề dì Lý luôn ổn định.” Chung Đình Diệp trả lời thành thật.

“Thật không!” Thẩm Khinh Bạch cười gắp một miếncg cá sốt chua ngọt nếm thử, quả thực ngon hơn so với món cô từng nấu: “Ngày mai em sẽ học chăm chỉ, cố gắng học được tay nghề của dì Lý.”

Chung Đình Diệp sững người, nghiêng đầu nhìn cô: “Những món này là em nấu à?”

Thẩm Khinh Bạch cười: “Cũng không phải hoàn toàn là em nấu, dì Lý giúp em xào vài món đấy.”

“Không tệ, vợ anh giỏi thật.” Chung Đình Diệp yêu chiều xoa đầu cô.

Nghe anh gọi mình là vợ lúc không uống rượu lòng Thẩm Khinh Bạch ngọt như mật.

Có vẻ những lời cô nói hôm qua anh đều nhớ cả.

Sau bữa ăn, Chung Đình Diệp lên thư phòng họp video, lúc xuống tầng không thấy cô đâu: “Vợ ơi?”

Thẩm Khinh Bạch đang dỗ Nha Hổ, nghe thấy anh gọi liền đáp: “Em đang ở phòng Nha Hổ.”

Nha Hổ nghe hai người đối thoại cái đầu hơi rủ xuống cũng ngẩng lên, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại quay về trạng thái uể oải.

Thẩm Khinh Bạch vuốt lông vàng trên lưng nó, nhỏ giọng nói: “Nha Hổ, con làm bố rồi, đừng giận như trẻ con nữa. Tình huống như vậy chồng mẹ chọn bế mẹ là rất bình thường, chuyện nhỏ như vậy mà cũng dỗi sao?”

Nha Hổ không nhìn cô, chỉ dán mắt vào góc tường.

Chung Đình Diệp bước vào thấy bộ dạng đó của nó trầm mặc một lúc rồi thấp giọng: “Hôm nay nếu không ăn cơm thì đừng mong đụng tới đồ ăn vặt trong ngăn kéo.”

Lời vừa dứt cả Thẩm Khinh Bạch và Nha Hổ đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh, chỉ hai giây sau một người một chó phóng như bay ra khỏi phòng.

“. . . . . .”

Chung Đình Diệp cau mày, lát sau cũng theo ra ngoài.

Anh nghiêng đầu nhìn phòng khách không có người, vừa quay đầu đã nghe thấy tiếng động từ phòng đựng đồ ăn cho chó.

Chung Đình Diệp từ từ bước tới liền thấy Thẩm Khinh Bạch đang cẩn thận đong khẩu phần cho Nha Hổ, còn Nha Hổ thì ngoan ngoãn nằm chờ bên cạnh.

Anh khẽ mỉm cười bất lực, dựa người vào khung cửa yên lặng nhìn bọn họ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô gái nhỏ ngồi xổm trên sàn, tóc búi cao lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Cô nghiêng đầu, tay vu.ốt ve đầu Nha Hổ một cách nhẹ nhàng, ánh sáng mờ ảo phủ lên họ tạo nên một khung cảng giản dị mà ấm áp.

Thẩm Khinh Bạch phát hiện anh đang đến quay đầu nở nụ cười: “Chồng à, lát nữa em với Nha Hổ có thể ăn một gói khoai tây chiên không?”

Nha Hổ đang ăn thức ăn cho chó một cách ngon lành cũng lén ngước mắt lên nhìn anh rồi giả vờ bình thản quay mặt đi.

Chung Đình Diệp thấy rõ tâm tư của người và chó, khẽ cong môi bước lại gần cô, nhìn cô một lúc rồi chậm rãi nói: “Được, nhưng anh có một điều kiện.”

Thẩm Khinh Bạch có linh cảm chẳng lành nhưng vẫn hỏi: “Ừm, anh nói đi.”

Chung Đình Diệp cúi người ghé sát tai cô, giọng trầm thấp: “Tối nay gọi anh một tiếng ‘anh’.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.