Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 64: Chương 64




Không biết từ khi nào những bông tuyết bắt đầu nhẹ nhàng bay lượn rơi xuống như thể đang múa vài động tác uyển chuyển giữa không trung, trông giống như thiên nga cao quý đang khẽ vỗ cánh, lại giống như những cánh hoa trắng muốt rơi lả tả.

Những người đi đường bước chân vốn đang vội vã cũng lần lượt chậm lại, không kìm được mà đưa tay ra cảm nhận sự nồng nhiệt của tuyết.

Thẩm Khinh Bạch đang cầm quả cầu tuyết vừa định đứng dậy thì thấy Bánh Sữa đang mặc áo khoác màu hồng chạy như bay về phía cô cười tít mắt nhào thẳng vào lòng cô.

Bị bất ngờ không kịp phản ứng Thẩm Khinh Bạch loạng choạng rồi ôm lấy Bánh Sữa ngồi phịch xuống tuyết.

“Tiểu quỷ, học bố con trò đánh úp hả.”

Bánh Sữa cười khúc khích chui ra khỏi lòng cô, kéo tay cô nói: “Mẹ, mẹ mau đi theo con.”

“Đi đâu? Để làm chi?”

Thẩm Khinh Bạch cúi người phủi tuyết trên người Bánh Sữa rồi ngẩng đầu hỏi: “Bố con đâu?”

Bánh Sữa nhớ lại lời dặn của bố, lại còn thêm mắm dặm muối: “Bố bị mấy chị xinh đẹp giữ lại không cho đi, họ đòi xin wechat của bố, con thấy bố khó xử lắm nên chạy đi tìm mẹ đến giúp.”

Khó xử?

Trước giờ mỗi khi Chung Đình Diệp gặp chuyện thế này chỉ cần lạnh mặt là mấy cô gái trẻ đều sợ không dám đến lại gần, giờ mà cũng phải khó xử?

Thẩm Khinh Bạch siết chặt quả cầu tuyết trong tay, bất ngờ đứng bật dậy nắm lấy tay Bánh Sữa, tức giận nói: “Đi tìm bố con nào!”

“Vâng~” Bánh Sữa hoàng thành nhiệm vụ bố giao liền vui vẻ tung tăng dẫn mẹ đi.

Thẩm Khinh Bạch bị Bánh Sữa dắt đi hai phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng Chung Đình Diệp đâu. Lúc cô tưởng mình đi nhầm đường thì Bánh Sữa bỗng nói: “Mẹ ơi mẹ nhìn kìa.”

Cô khẽ quay đầu lại nhìn về phía bên trái trước mặt.

Dưới ánh đèn đường lúc hoàng hôn, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dạ đen ôm trong lòng một bó hồng đỏ rực đứng yên giữa trời đầy tuyết trắng xóa.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, gương mặt lạnh lùng của Chung Đình Diệp lập tức trở nên dịu dàng, đôi mắt đen sâu thẳm dần dần ánh lên ý cười.

Thẩm Khinh Bạch nắm tay Bánh Sữa ngây người đứng đó không di chuyển, chỉ nghe rõ nhịp tim của mình đập mỗi lúc một nhanh, cơ thể dần trở nên cứng đờ.

Quả cầu tuyết trong tay cô dần dần buông lỏng rơi bụp xuống đất.

Gió lạnh thổi qua nhưng không thể cuốn đi ngọn lửa ấm áp trong lòng cô.

Bánh Sữa thấy mẹ không nhích liền ngẩng đầu nhìn cô, lắc lắc tay: “Mẹ ơi, bố đang đợi chúng ta đó.”

“Hả. . .ừm.”

Thẩm Khinh Bạch giật mình tỉnh lại, đè nén niềm vui trong lòng, bước từng bước đi về phía anh.

Khi khoảng cách dần được rút ngắn cô thấy từng ánh nến nhỏ lóe sáng trên nền tuyết trắng tạo thành một hình trái tim, qua ánh nến vàng ấm áp cô nhìn rõ dòng chữ được viết bên trong: “A Bạch, lấy anh nhé, để anh được ở bên em đến khi đầu bạc.”

Bên dưới dòng chữ ấy còn có một bức tranh nhỏ vẽ ba người họ đang nắm tay nhau như đang kể thế giới này rất rộng lớn, hạnh phúc thật nhỏ bé, chỉ cần có em và con là đủ.

Thẩm Khinh Bạch nhìn thấy bó hoa hồng trong tay Chung Đình Diệp liền mơ hồ đoán được anh muốn tạo bất ngờ gì đó, nhưng không ngờ anh lại cầu hôn cô theo cách này, lại còn giữa phố đông người qua lại.

Nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, Thẩm Khinh Bạch mím chặt môi, nước mắt đã sớm lấp đầy khóe mắt.

Chung Đình Diệp đưa bó hoa tưới trước mặt cô, cúi đầu chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt ấy giờ chỉ có bóng hình cô: “Vợ à, chúng ta kết hôn nhé?”

Vừa dứt lời xung quang liền vang lên tiếng vỗ tay và reo hò: “Đồng ý đi!”

“Lấy anh ấy đi!”

“Lấy anh ấy đi!”

Thẩm Khinh Bạch nhìn lướt qua đám người xung quanh rồi lại nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ, nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.

Đầu ngón tay cô khẽ run, chậm rãi nhận lấy bó hoa từ tay Chung Đình Diệp rồi kiễng chân vòng tay ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh bằng giọng nói không giấu nổi niềm vui: “Em đồng ý.”

Ánh mắt Chung Đình Diệp tối lại, ôm chặt lấy eo cô, bàn tay lạnh lẽo siết lấy sau đầu cô rồi cúi người hôn lên môi cô.

Hơi thở hai người hòa quyện, môi chạm môi, dường như cả thế giới đều im lặng.

Cảnh tượng ấy khiến người ta đỏ mặt, còn Bánh Sữa đứng dưới chân hai người giả vờ che mắt nhưng thực chất lại đang nhìn lén qua kẽ ngón tay.

Ánh đèn bao hủ lấy gia đình ba người, tuyết rơi nhẹ xuyên qua ánh sáng tạo nên một khung cảnh hạnh phúc trọn vẹn.

Khi biết Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp cuối cùng cũng quyết định tổ chức đám cưới, Mã Như Duy vô cùng vui mừng, rảnh rỗi là lại lật lịch chọn ngày.

Ông cụ cũng sốt ruột, thấy Bánh Sữa gần ba tuổi rưỡi mà hai người vẫn chưa định cưới, giờ nghe họ chủ động đề nghị ông lập tức bàn bạc với Mã Như Duy.

Sợ giữa chừng lại có chuyện gì bất ngờ, hai người không đợi đến Tết, quyết định tổ chức luôn vào ngày Tết dương lịch.

Khi biết tin này Thẩm Khinh Bạch cười bất lực: “Mẹ, con muốn mặc váy cưới mà, mùa đông thế này bắt con mặc áo lông cưới sao?”

“Khách sạn có máy sưởi mặc váy cũng không sao cả, chỉ có đoạn đường từ nhà đến khách sạn hơi lạnh một chút thôi.” Mã Như Duy chợt nhớ ra, cười nói: “Lúc nhỏ con tè dầm ở nhà ông nội, mẹ giận quá nên đem con ra ngoài sân thế mà con vẫn chạy lon ton đi chơi tuyết, mẹ chẳng thấy con sợ lạnh gì cả.”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch liếc nhìn Chung Đình Diệp đang ngồi bên cạnh dụi mũi, khẽ nói: “Mẹ, sau này đừng nhắc chuyện đó nữa, lúc nhỏ ai mà chẳng tè dầm.”

Mã Như Duy biết con gái si diện mím môi cười: Được rồi, vậy chuyện hôn lễ cứ quyết định thế nhé, mẹ báo trước với họ hàng để còn sắp xếp ổn thỏa.”

Thẩm Khinh Bạch: “Vâng, bọn con nghe theo mẹ.”

Cúp máy, Chung Đình Diệp ôm vai cô cúi đầu hỏi: “Mẹ nói gì với em thế”

“. . . Về chuyện đám cưới thôi.” Thẩm Khinh Bạch lảng tránh ánh mắt anh, nhìn chăm chú vào hoạt hình đang chiếu trên TV: “Ngày tổ chức là Tết dương lịch.”

Nghe thấy ngày cưới khóe môi Chung Đình Diệp khẽ cong lên, dường như rất hài lòng: “Được, anh sẽ nhờ người thiết kế mấy bộ váy cưới, đến lúc đó em có thể dễ dàng lựa chọn. Tiện thể thiết kế một bộ kiểu Trung Hoa, hôm đó anh dẫn Bánh Sữa đi đón em, cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng nhau mặc.”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Chồng à, anh cũng thích phong cách kiểu Trung Hoa à?”

Chung Đình Diệp mỉm cười: “Bởi vì em thích.”

Thẩm Khinh Bạch không màng đến việc Bánh Sữa và Nha Hổ đang ở đó mà ngẩng đầu hôn mạnh lên môi anh một cái: “Chồng ơi em yêu anh chết mất!”

Trước đó cô từng lướt weibo và vô tình thấy một loạt ảnh váy cưới Trung Hoa, thuận miệng khen đẹp, không ngờ anh lại ghi nhớ trong lòng.

Lời nói ấy hiến Chung Đình Diệp thấy rất dễ chịu, anh cúi đầu hôn nhẹ cô một cái.

Không biết từ lúc nào Bánh Sữa đang chăm chú xem hoạt hình đã bò đến giữa chân hai người, giọng non nớt: “Con cũng muốn được hôn.”

Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp nhìn nhau sau đó cùng cúi đầu hôn lên má cô bé.

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết dương, địa điểm tổ chứ lễ cưới và việc lên kế hoạch đều do Chung Đình Diệp sắp xếp, ngay cả kịch bản lễ cưới cũng do anh đích thân trao đổi với MC.

Hôm đó khách mời khá đông, bên nhà Thẩm Khinh Bạch cũng có nhiều người thân từ quê đến nên Chung Đình Diệp đã thuê trọn khách sạn dưới tên công ty ba ngày liền.

Càng gần đến ngày cưới, Thẩm Khinh Bạch càng căng thẳng, nghĩ lại hồi hai người đăng ký kết hôn cũng là vì một phút bốc đồng, không có thời gian suy nghĩ gì nhiều. Con bây giờ chỉ cần tưởng tượng đến cảm xúc ngày hôm đó cũng khiến cô phấn khích đến mất ngủ.

Thấy Chung Đình Diệp vẫn đang ở thư phòng làm bài tập cùng Bánh Sữa, Thẩm Khinh Bạch mở nhóm chat ba người lên nói chuyện.

Tiểu Bạch trong gió: [Có ai không, nói chuyện cho 2 tệ.]

Tưởng Tuấn Vỹ: [Đang học với con trai nhưng có thể tranh thủ lười một chút.]

Thẩm Khinh Bạch thấy tin nhắn đó khóe môi khẽ nhếch lên, giờ việc học cùng con cũng đều chuyển sang cho bố hết rồi.

Tiểu Bạch trong gió: [Gần đến ngày cưới làm sao để hết căng thẳng?]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Tìm chồng cậu xả stress đi, hiệu quả ngay tức thì.]

Tiểu Bạch trong gió: [Thời thế thay đổi ròi à? Có người sau khi nếm mùi đời thì nói chuyện còn táo bạo hơn cả người đã có chồng. @Tưởng Tuấn Vỹ cậu nói xme sao lại như vậy?]

Tưởng Tuấn Vỹ: [. . .Chủ đề này tớ không tiện tham gia.]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Đừng ỷ có chồng rồi mà bắt nạt người khác, tôi biết hai người có kin nghiệm dày dặn hơn tôi nhưng tôi không có nhu cầu học hỏi đâu, ok?]

Thẩm Khinh Bạch cười ngả người xuống giường, không đùa nữa mà chuyển sang nói chuyện nghiêm túc.

Tiểu Bạch trong gió: [Tiểu Lăng Tử, vẫn thiếu một phù dâu nữa, cậu nói xem nên mời ai?]

Bây giờ chỉ có Hạ Tử Lăng và chị họ cô, cộng thêm Chung Di Huyên, cô đã chuẩn bị bốn bộ váy phù dâu, vẫn còn thiếu một người.

Tôi không phải Hạ Tử Lăng: [Không có ai trong nhóm đồng nghiệp à? Nhiều giáo viên mới tốt nghiệp mà?]

Tiểu Bạch trong gió: [Cũng có nhưng không thân nên mời hơi ngại.]

Tưởng Tuấn Vỹ: [Em vợ tớ đang chơi ở đây, hay để tớ hỏi thử xem có muốn tham gia không.]

Tiểu Bạch trong gió: [Được đó, cậu hỏi thử xem cô ấy có muốn không.]

Tưởng Tuấn Vỹ: [Oke, tớ báo lại sau nhé.]

Lúc Chung Đình Diệp ru Bánh Sữa ngủ xong quay lại phòng ngủ Thẩm Khinh Bạch vẫn đang cầm điện thoại nói chuyện. Thấy cô tắm xong rồi anh quay vào phòng tắm, lúc quay ra cô vẫn đang cầm điện thoại.

Chung Đình Diệp lau tóc sơ qua rồi lên giường, rút điện thoại trong tay cô để lên tủ đầu giường, lật người ôm lấy cô: “Xem mấy tiếng rồi, giờ có thể nhìn anh một chút không?”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch bật cười, rúc vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn: “Trước ngày cưới chúng ta không được gặp nhau, vậy hôm đó anh tính sao?”

Chung Đình Diệp cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Anh sẽ đến đón em sớm.”

Thẩm Khinh Bạch che miệng cười trộm: “Chắc Tiểu Lăng Tử không để anh vào sớm đâu, còn có chị họ em nữa, IQ trên 130, câu hỏi siêu khó, bọn anh chuẩn bị tinh thần chiến đấu đi.”

Chung Đình Diệp vuốt nhẹ má cô, cười dịu dàng: “Yên tâm, nhóm bạn anh ngoài A Trì phản ứng hơi chậm thì con lại đều nhanh nhẹn.”
“Câu này mà để A Trì nghe thấy chắc chắn anh ấy không phục đâu.” Thẩm Khinh Bạch bật cười rồi hỏi: “Hôm cưới A Trì có về kịp không?”

Chung Đình Diệp khựng tay lại, ánh mắt trầm xuống, trầm mặc một lúc ròi nâng mặt cô lên: “Vợ à, A Trì và Hâm Mộc đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài rồi.”

Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên trong thoáng chốc, cảm thấy bất ngờ nhưng cũng cho là hợp lý.

Bên cạnh Tô Hâm Mộc còn có người yêu cô ta như vậy mà không trân trọng thì sẽ là hối tiếc lớn nhất cuộc đời.

May thay cô ta đã không bỏ lỡ mà chọn gìn giữ người trước mắt

“Vật thì tốt quá.” Cô tựa đầu vào ngực anh, khẽ cười: “Em mừng cho họ.”

Chung Đình Diệp ôm cô chặt hơn, cằm tựa lên vai cô, nhớ lại lúc Trì Nghiên Khê gửi giấy đăng ký kết hôn còn đính kèm một bức ảnh cưới hai người họ trong hình nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Hai giây say khóe môi anh khẽ cong: “Ừm, anh cũng mừng cho họ.”

Nghe vậy Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu nhìn anh.

Chung Đình Diệp nhận ra ánh mắt cô, cúi đầu nhìn lại.

Anh nhìn cô vài giây rồi nâng mặt cô lên, trong mắt ánh lên ý cười: “Muốn à?”

Hai người ốmast nhau, Thẩm Khinh Bạch rõ ràng cảm nhận được sự khác lạ của anh nhưng vậy mà anh lại hỏi ngược lại, bắt cô phải chủ động nói trước.

“Ồ, không muốn thì thôi.” Cô giả vờ xoay người, con chưa kịp nhúc nhích thì eo đã bị anh siết lại, không nhúc nhích nổi.

Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu cười: “Ra là anh muốn—”

Chung Đình Diệp vội cúi đầu hôn lên môi cô, hơi thở nóng rực áp sát, thậm chí không cho cô kịp lấy hơi, không ngừng chiếm giữ.

Sự cuồng nhiệt của anh dần cuốn lấy lý trí Thẩm Khinh Bạch khiến cô chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Đến khoảnh khắc cuối cùng, hơi thở dồn dập của anh vang bên tai cô kèm theo tiếng nói khàn khàn không chút che giấu: “Đúng vậy, là anh muốn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.