Chương 535 – Tôi thua thật rồi
Edit: Hằng Nguyễn
🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫
Cha Phoebe không nói được lời nào.
Đây là sự thật, Phoebe không chỉ là đứa trẻ đầu tiên trên sân hoàn thành nhiệm vụ, cô bé còn là người nhanh nhất, ít tuổi nhất và chẳng hề có cảm xúc dư thừa nào từ đầu đến cuối.
Sau mười phút, một đứa trẻ khác cũng đã hoàn thành nhiệm vụ —— Daniel.
Nhưng thật không may, sau khi Daniel nổ súng, người hầu của cậu vừa bò vừa chạy khóc lóc thảm thiết, Daniel thì vẫn ở nguyên chỗ cũ, tay cầm súng suốt từ nãy đến giờ cứ run rẩy, đầu cúi gằm xuống, có vẻ phản ứng cảm xúc của cậu rất nặng nề.
Vì vậy cha cô bé lạnh lùng bất mãn nói: "Daniel tuy là con trai nhưng lại kém xa con, tốc độ nổ súng của nó với người thân cận còn quá chậm chạp."
Phoebe không tỏ ý kiến, chỉ thản nhiên nhún vai, trong lúc quay đầu lại cô bé vô tình liếc sang mẹ mình đang được bọn người hầu nâng xuống.
Bà bị dọa sợ đến nỗi chân mềm nhũn cả rồi, nhưng thấy cô bé nhìn sang thì lại tinh nghịch chớp mắt một cái, lén lút đưa ngón tay cái lên, dùng khẩu hình nói ——【 thật lợi hại! 】
Phoebe nhếch nhẹ khóe môi.
Sau khi huấn luyện xong mọi người giải tán, Phoebe là một trong số ít những đứa trẻ vẫn còn có tâm trạng đi vệ sinh ở trường bắn. Lúc vừa bước ra khỏi toilet, cô bé nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào tấm tức của ai đó nên tò mò quay trở lại, vừa nhìn vào đã thấy Daniel đang gục đầu lên bồn rửa tay cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ hoe.
Cả hai im lặng nhìn nhau, sự hiểu biết từ việc cạnh tranh đối thủ trong nhiều năm khiến cả hai gần như nhanh chóng hiểu được đối phương đang làm gì.
Daniel vội quay đầu đi, giọng điệu vô cùng tồi tệ: "Anh cảnh cáo em Cinquemani · Phoebe, nếu không muốn chết thì tốt nhất là đừng nên xía vào chuyện của anh, hiện giờ tâm trạng anh không tốt lắm đâu."
Nhưng bởi vì trong giọng nói của cậu còn pha lẫn tiếng khóc nức nở nên câu nói kia chẳng có tính uy hiếp gì mấy.
Phoebe ung dung ôm ngực dựa vào tường, giọng đều đều nói: "Bắn một kẻ hầu mà anh còn không có can đảm huống chi là bắn em?"
Daniel cộc cằn nhìn chằm chằm vào cô bé, giọng điệu vừa tự ti vừa mỉa mai: "Đương nhiên là anh không có can đảm chĩa súng vào mẹ mình giống em rồi, em và cha giống nhau như đúc."
Phoebe nhìn đôi mắt ngấn lệ của Daniel, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói, "Thật ra em cũng không có can đảm chĩa súng vào mẹ."
Daniel "Hả?!" Cậu nhìn chằm chằm vào Phoebe một hồi lâu, thấy cô bé không có vẻ gì là nói dối: "Em vừa bắn mẹ mình mười phát đấy thôi."
"Em chỉ có năng lực tuyệt đối không bắn trúng bà ấy thôi." Phoebe hờ hững nhún vai, "Em không bất tài yếu đuối như anh, mục tiêu chỉ cách có 10 mét, em vẫn tự tin có thể làm được."