Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 139: Chương 138 + 139 - Khoảnh khắc đó, ngươi không còn là con người nữa




Chương 138 - Khoảnh khắc ngươi ước điều ước đó, ngươi đã không còn là con người.

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω`●)

---

📚 Tô Dạng thành lập hiệp hội trong trò chơi, xây dựng chiến đội, ánh mắt anh tỏa sáng nắm lấy tay Đường Nhị Đả, nói với gã rằng, nếu thắng giải đấu thì có thể thực hiện được nguyện vọng của họ.

Đội trưởng, chúng ta có thể đưa ra điều ước đem tất cả mọi người thoát khỏi trò chơi này, thành viên trong cục dị đoan của chúng ta có thể tạo thành chiến đội để tham gia thi đấu, ở ngoài chúng ta còn đấu tranh với các thứ xấu xa được thì chẳng lý nào trong game có sẵn đạo cụ và kỹ năng chúng ta lại có thể thua.

Đừng nhận thua dễ dàng như vậy, không cần bi quan thế đâu đội trưởng! Tô Dạng cười tủm tỉm nói.

Đám đội viên của gã cười ồn ào hô to, đúng vậy đội trưởng, vào trò chơi cũng đừng ỉu xìu vậy chứ, người của chi đội 3 chúng ta không cần biết là ở đâu, thấy chuyện khó là phải xông pha, đàn ông sẽ không dễ dàng chịu khuất phục!

Bọn họ cùng nhau vào sinh ra tử, kiên cường chiến đấu, tuyệt không nhận thua, nhất định phải chiến thắng.

Các đội viên đều chết trên con đường đi đến thắng lợi đó, mang theo nguyện vọng chưa thực hiện được phó thác lại cho người đội trưởng mà bọn họ tin tưởng, thỏa mãn rời đi.

Tô Dạng quyết tuyệt che ở trước gã, anh nhìn Đường Nhị Đả, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng thoải mái như biết trước điều sắp xảy ra với mình, dùng khẩu hình nói với Đường Nhị Đả, đội trưởng, tới đi.

Kế tiếp mọi thứ diễn ra như một thước phim quay chậm, trong màn đêm đen thẳm, Đường Nhị Đả mở to đôi mắt nhìn chiếc roi xương màu trắng cuốn quanh chiếc cổ mảnh khảnh của Tô Dạng, kéo cả người anh giống như kéo một con thỏ nhỏ, viên đạn bạc xuyên qua đầu Tô Dạng, máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt và đồng tử trợn tròn của Đường Nhị Đả.

Cuối cùng chỉ còn một mình Đường Nhị Đả sống sót.

Ngay từ đầu Đường Nhị Đả hỏi, tại sao mọi người lại muốn tôi sống sót?

Sau này Đường Nhị Đả vẫn hỏi, tại sao mọi người lại muốn tôi sống sót?

Cuối cùng, quán quân Đường Nhị Đả quỳ gối trên đài, bên dưới là âm thanh hoan hô nhiệt liệt ầm ĩ dành cho người chiến thắng.

Trên người gã vết thương chồng chất, hơi thở yếu ớt, ánh mắt gã tan rã ngửa đầu nhìn lên không trung, giọng nói nghẹn nghèo khô khốc nói lên điều ước với vị thần linh không biết có tồn tại hay không ——

—— tôi ước mọi người, đặc biệt là Tô Dạng, đều có thể sống sót rời đi trò chơi này.

Vì thế thần linh nhân từ chiếu cố gã, thực hiện nguyện vọng của gã.

Thần linh nói với Đường Nhị Đả rằng, nếu muốn thực hiện điều ước thì phải ngăn chặn mọi thứ trước khi bắt đầu, do đó trò chơi đã đưa cho gã một đạo cụ cấp thần, có thể nghịch chuyển thời gian trở lại quá khứ để thay đổi tất cả mọi chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.