Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 31: Chương 31




Nhạc Trạm vừa định quay lại mắng Dịch Lâm thì Kỷ Duy Tâm đã nhanh chóng lên tiếng, cười nói: "Dịch thiếu hiệp đừng giận, khi nào xong việc ta sẽ gả Tiểu Đường cho ngươi."

Nhạc Trạm nghe vậy liền nhướng mày, cười khẽ: "Hay lắm, Dịch Lâm cũng nên thành thân rồi."

Dịch Lâm giận dữ trừng mắt nhìn hai người, cầm áo choàng đứng sau Kỷ Duy Tâm. Tiểu Đường đỏ mặt, tức giận dậm chân rồi chạy đi.

Cuối cùng, sau khi hai người đã "ngọt ngào" đủ rồi, Nhạc Trạm mới lưu luyến bước đi, nhưng mỗi bước đều ngoái lại nhìn Kỷ Duy Tâm. Đến gần kiệu, hắn lại quay lại nhìn nàng thêm một lần nữa. Kỷ Duy Tâm vẫy tay với hắn, đứng khoanh tay nhìn hắn.

Nhạc Trạm nhíu mày, lại bước nhanh trở lại, cởi áo choàng của mình ra, khoác lên người nàng, kéo chặt lại. Kỷ Duy Tâm nhìn hắn, ánh mắt long lanh, hắn xoa đầu nàng nói: "Nàng ở nhà ngoan ngoãn, ta sẽ nhanh chóng trở về."

Kỷ Duy Tâm chớp mắt, Nhạc Trạm mới hài lòng rời đi.

Kỷ Duy Tâm khoác áo choàng tím, đứng nhìn chiếc kiệu khuất dần trong sương mù.

Về đến phòng, nàng lập tức ngủ lại, đến giờ Tỵ mới thức dậy, sau khi rửa mặt chải đầu xong thì đi ăn sáng. Hôm nay khẩu vị của nàng có vẻ tốt hơn, Tiểu Đường nhìn thấy lo lắng nói: "Tiểu thư, người ăn nhiều vậy, liệu có khiến thai quá lớn, khó sinh không?"

Kỷ Duy Tâm suýt bị nghẹn, giận dữ trừng mắt: "Miệng quạ đen! Nếu còn nói nữa, ta sẽ bán ngươi vào kỹ viện!"

Tiểu Đường chu miệng, bất mãn lẩm bẩm, trời đất làm chứng, nàng ấy chỉ lo lắng cho chủ tử thôi mà.

Ăn sáng xong, nàng đi dạo trong vườn như thường lệ. Kể từ khi Hắc Minh đến, thị vệ  trong phủ Ninh Vương đã tăng gấp ba lần. Tuy nhiên, tối qua, Hắc Minh và Bạch Tư Tư đến, tàn sát không ít người, một người gãy tay, một người gãy chân. Hiện giờ trong viện dành cho thị vệ ở vẫn còn đầy tiếng kêu than.

Hôm nay sương mù có vẻ đặc biệt dày, đến giờ Tỵ mà vẫn chưa tan hết. Kỷ Duy Tâm ngồi trong hoa viên, nơi không khí ẩm ướt, đợi Nhạc Trạm trở về. Thường thì khoảng giờ Mùi hắn sẽ về, vừa lúc cùng nàng ăn cơm trưa.

Nàng còn đặc biệt sai đầu bếp nấu hai chén canh mơ chua, một chén để nàng uống, một chén để chờ Nhạc Trạm về sẽ ép hắn uống.

Nàng ngồi trong hoa viên chưa lâu, đến giờ Tỵ, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, tiếp đó là tiếng la hét hoảng loạn của tiểu gia đinh: "Không xong rồi! Không thấy vương gia đâu! Vương gia bị bắt cóc rồi!"

Tay Kỷ Duy Tâm run lên, canh mơ chua đổ hết ra đất.

Nàng vội vàng đứng dậy, chạy về hướng phát ra âm thanh, chưa chạy được hai bước thì đã thấy Dịch Lâm hối hả lao tới, lập tức quỳ xuống trước mặt Kỷ Duy Tâm, tự trách nói: "Thuộc hạ đáng chết, không bảo vệ được Vương gia! Xin vương phi trách phạt!"

Lòng Kỷ Duy Tâm nặng trĩu, nàng cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Ngươi đứng dậy đi, giờ không phải lúc hỏi tội, cứu người là quan trọng. Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dịch Lâm nói: "Trên đường về, vương gia đã bị bắt cóc. Kẻ đó có võ công cao cường, thuộc hạ chỉ thấy được cái bóng của hắn lướt qua, không kịp đuổi theo." Nói xong, hắn cúi đầu, giọng nặng nề: "Là thuộc hạ vô dụng."

Đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn ngẩng đầu lên: "Đúng, kẻ đó để lại một bức thư, thuộc hạ đã sai người dâng lên cho hoàng thượng.”

Dịch Lâm nhìn Kỷ Duy Tâm, do dự nói: "Trong thư viết: Mượn Ninh Vương chơi hai ngày..."

Mẹ kiếp! Kỷ Duy Tâm tức đến suýt phun máu, thật là quá kiêu ngạo!

Nàng nghiến răng hỏi: "Hoàng thượng nói như thế nào?"

Dịch Lâm đáp: "Hoàng thượng đã phái thị vệ đại nội đi tìm, có tin tức sẽ thông báo cho chúng ta ngay."

Kỷ Duy Tâm siết chặt tay, nói với Dịch Lâm: "Ngươi tiếp tục tìm kiếm, ta về nhà một chuyến."

Thân thủ của kẻ đó nhanh đến mức Dịch Lâm cũng không thấy được. Công phu của người nọ bi3n thái như vậy hẳn là một nhân vật khét tiếng trên giang hồ. Nàng về nhà hỏi thăm phụ mẫu, có lẽ sẽ có manh mối.

..............

Cùng lúc đó, trên núi Vô Thường.

Nhạc Trạm từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một màu đỏ tươi chói mắt, khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.

Cảnh tượng trước đó lại hiện lên trong đầu hắn, chỉ nhớ rằng lúc ấy hắn đang ngồi trong kiệu, đầy vui mừng và mong chờ được về nhà đoàn tụ với nương tử. Đột nhiên, rèm kiệu lung lay, trước mắt hắn xuất hiện một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Hắn còn chưa kịp kêu cứu, thì người kia đã giơ tay lên bổ xuống gáy hắn, khiến hắn lập tức mất đi ý thức.

Người này thật sự có võ công quá mức kinh khủng, có thể trực tiếp xông vào kiệu, mang hắn đi ngay trước mắt Dịch Lâm. Nhạc Trạm thở dài, nhìn xung quanh, tất cả đều là những tấm rèm đỏ chói.

Được thôi, thẩm mỹ của người này cũng kh ủng bố không kém.

Hắn bị trói chặt, lưng tựa vào một cây cột, cố gắng di chuyển, bò dần về phía trước. Khi tới trước một tấm rèm, hắn định dùng đầu hất ra, thì đột nhiên một bàn tay trắng nõn, mềm mại, từ giữa rèm thò ra, làm hắn sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

Rèm bị vén lên, lộ ra một gương mặt, mắt phượng dài hẹp, sống mũi thanh tú, dưới là đôi môi mỏng đỏ tươi nở nụ cười đầy dụ hoặc. Hắn ta mặc một bộ trang phục đỏ rực, gần như hòa làm một với tấm rèm.

Nữ nhân yêu mị này, à không, là nam nhân, hắn ta cúi người đến gần Nhạc Trạm, một tay nắm cằm hắn, khóe miệng nhếch lên, giọng điệu kiêu ngạo hỏi:

"Vật nhỏ, ngươi muốn chạy đi đâu?"

Nhạc Trạm ghê tởm đến mức suýt nôn ra. 

Mẹ nó, ngươi mới là vật nhỏ! Cả nhà ngươi đều là vật nhỏ!

Hắn ghét bỏ quay mặt đi:

"Ngươi là ai? Bắt ta làm gì?"

Người kia cười khẽ, véo mặt Nhạc Trạm:

"Đệ tử của ta bị ngươi bắt, ngươi nói xem ta là ai? Còn về việc bắt ngươi làm gì..." Hắn ta cười nham hiểm: "Đương nhiên là để chơi ngươi rồi."

"!!!" Hóa ra là Tần Diệp! Lại còn là một tên "đoạn tụ"! Nhạc Trạm suýt chút nữa phun ra máu. 

Mẹ nó, đùa gì vậy!

"Đừng lo." Tần Diệp vỗ nhẹ lên mặt Nhạc Trạm, híp mắt cười: "Ta chỉ muốn chơi với ngươi thôi. Nếu ngươi ngoan ngoãn hầu hạ ta, hai ngày sau ta sẽ để ngươi trở về, thế nào?"

"Phì——" Nhạc Trạm nhổ nước bọt vào mặt hắn ta, nhưng Tần Diệp nhanh chóng tránh được. 

Nhạc Trạm tức giận nói:

"Người si nói mộng!"

Tần Diệp không giận, vẫn giữ nụ cười trên môi, từ từ đứng dậy, thong thả bước đi, tay chắp sau lưng:

"Ta không thích ép buộc người khác, ngươi suy nghĩ kỹ đi."

Nhạc Trạm lại nhổ một ngụm nước bọt vào bóng lưng của hắn ta, đồ thần kinh!

Nhạc Trạm đợi một lúc, nghe bên ngoài không còn động tĩnh, liền bắt đầu bò lại gần cột, cố gắng đứng dậy, tiếp tục nhảy về phía trước. Hắn dùng đầu húc vào tấm rèm, nhưng lại phát hiện ra ngoài đó lại là một lớp rèm khác. Hắn lại tiếp tục nhảy tới, húc vào thêm một lớp rèm nữa, mà vẫn chỉ thấy rèm!

Móa! Đam mê khỉ gió gì đây?

Nhạc Trạm thở hổn hển, mệt đến mức không thở nổi. Hắn vừa nghỉ ngơi tại chỗ, vừa mắng chửi, hồi phục lại sức rồi tiếp tục nhảy về phía trước, vén rèm lên—ồ, lần này không còn rèm che nữa, mà đối diện với hắn là Tần Diệp đang tựa lưng vào ghế mỹ nhân, mỉm cười nhìn hắn.

Y phục hắn ta xộc xệch, lộ ra lồ ng ngực vạm vỡ và làn da trắng mịn. Dưới chân hắn ta có hai nam nhân, dung mạo tương tự nhau, đều cạo trọc đầu nhưng không có vết sẹo trên đỉnh đầu.

Tần Diệp chăm chú nhìn Nhạc Trạm, hắn ta nhẹ nhàng nhặt một quả nho, dùng răng cắn vỡ, rồi hé môi để cho nước nho chảy xuống khóe miệng, men theo yết hầu, lướt qua xương quai xanh rồi rơi xuống ngực.

"Tiểu mỹ nhân, đã suy nghĩ xong chưa?" Hắn ta giơ tay vẫy Nhạc Trạm: "Lại đây."

Nhạc Trạm không chút do dự quay người, nhảy về chỗ cũ. Thật con mẹ nó đau mắt!

…….

Khi tin Ninh Vương bị bắt cóc đến tai Kỷ tướng quân và Vu thị, cả hai lập tức nghi ngờ ngay Tần Diệp của Vô Thường Môn. Nhìn khắp Đại Yến, người có thân thủ phi phàm như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà gần đây nhất chỉ có Vô Thường Môn.

Kỷ Duy Tâm muốn dẫn người lên núi cứu Nhạc Trạm nhưng bị Kỷ tướng quân và Vu thị ngăn lại:

 “Vô Thường Môn tung hoành dưới chân thiên tử bao năm qua, con tưởng dễ đối phó như vậy sao? Trên núi toàn là cơ quan bẫy rập, con đi thì chỉ có đường chểt.”

“Chẳng lẽ để con ngồi đây đợi? Con không làm được!” Kỷ Duy Tâm lo lắng đến độ lòng như lửa đốt.

Kỷ tướng quân vỗ vai nàng:

 “Vô Thường Môn tuy hành xử giống tà giáo, nhưng xưa nay vẫn tự xưng là chính phái, rất trọng chữ tín. Các đời môn chủ đều là hạng người nói một là một, hắn đã nói... ừm... hắn đã nói vậy thì chắc sẽ không làm hại vương gia đâu. Cứ chờ xem hai ngày.”

“Chờ? Chờ sao nổi!” Kỷ Duy Tâm uể oải ngã xuống ghế, buồn bã mà thở dài.

Cái gì chứ! Còn bảo là “chơi hai ngày”! Chơi cái quỷ gì! Đường đường nam nhân, có gì mà chơi chứ?!

Khoan đã…

Kỷ Duy Tâm chợt túm chặt lấy Kỷ tướng quân:

 “Này, môn chủ của Vô Thường Môn… có phải kiểu thích long dương không?”

“Chuyện đó thì chưa nghe qua.” Kỷ tướng quân cau mày: “Chỉ nghe nói hắn yêu mỹ nhân, vơ vét người đẹp ở khắp nơi, sở thích chắc cũng bình thường thôi.”

Kỷ Duy Tâm cười khẩy trong lòng. 

Mỹ nhân... cũng có thể là nam mà.

..............

Hai ngày sau.

Kỷ Duy Tâm ngủ không yên giấc suốt hai ngày, đứng ngồi không yên. Sáng sớm hôm ấy, nàng đã chạy ra tiền sảnh chờ, dặn gia đinh nếu thấy người nào khả nghi thì lập tức báo lại.

Đến giờ Tỵ ba khắc, một tiểu gia đinh chạy vào bẩm:

 “Có một tên ăn mày chạy tới, cứ ngồi xổm trước cửa phủ.”

Nghe xong, tia hy vọng của Kỷ Duy Tâm lập tức tắt ngúm. Nàng bực dọc phất tay:

 “Đuổi đi!”

Một khắc sau, tiểu gia đinh lại chạy vào, vẻ mặt khổ sở:

 “Hắn bám chặt không chịu đi, đưa tiền thì lại ném trả.”

Hy vọng lần thứ hai vụt tắt, Kỷ Duy Tâm tức giận gầm lên:

 “Mềm không ăn thì cứng đi! Đuổi cho ta!”

Tiểu gia đinh nhận lệnh, trước khi đi còn mượn một cây chổi từ người hầu quét sân. Đến nơi, hắn thấy tên ăn mày vẫn ngồi chình ình giữa cổng, đầu quấn vải kín mít, nhìn phát khiếp, không biết có phải mắc bệnh truyền nhiễm hay không.

Tiểu gia đinh vốn có lòng tốt, trước khi ra tay còn nhắc nhở:

 “Đi mau đi! Không đi là ta động thủ đó!”

Ai ngờ tên ăn mày bỗng quát lớn:

 “Ngươi dám?! Lão tử là chủ tử của ngươi đấy!”

Tiểu gia đinh cầm chổi mà ngẩn người.

  • Tạo hình mới

Kỷ Duy Tâm được gia đinh gọi ra nhận tướng công. Nàng nhận ra Nhạc Trạm ngay, dù y phục hắn rách rưới, dáng vẻ thì quái dị, nhưng chỉ cần nhìn tư thế ngồi xổm vẽ vòng tròn trên đất kia cũng đủ biết rồi.

Nàng lao tới ôm chặt hắn, nước mắt tuôn như suối:

 “Chàng không sao chứ? Hắn ta có làm gì chàng không?”

Nhạc Trạm rúc vào trong lòng nàng, hít hít mũi, còn khe khẽ sụt sùi.

Kỷ Duy Tâm đau lòng đến không chịu được, vội đỡ hắn dậy, định tháo tấm vải trên đầu hắn nhưng bị hắn né tránh. Hắn ôm đầu kiên quyết không cho động vào, nàng đành chịu thua.

Về đến nhà, Nhạc Trạm liền cho người chuẩn bị nước nóng để tắm rửa. Kỷ Duy Tâm cầm khăn định giúp hắn kỳ lưng, vậy mà hắn lại đuổi nàng ra ngoài.

Đứng ngoài cửa nghe tiếng nước xối ào ào, trong đầu nàng bỗng lóe lên một ý nghĩ rợn người. Hắn nhất định đã bị hủy dung rồi!

Nhớ đến dáng vẻ hắn quấn đầu kín mít, nàng càng chắc chắn: Chắc hủy nặng lắm đây... Nhưng như thế thì... còn cần hắn nữa không?

Kỷ Duy Tâm mải nghĩ mà quên cả thời gian. Đợi đến khi chân nàng tê rần, cuối cùng bên trong cũng vọng ra tiếng Nhạc Trạm:

 “Ta xong rồi, nương tử vào đi.”

Nàng thở dài, đẩy cửa bước vào, thấy Nhạc Trạm đã chui vào chăn, quấn chặt như con nhộng, chỉ có mỗi cái đầu là lộ ra.

Nàng nghĩ thầm.

Không hủy dung. Nhưng chắc chắn là vấn đề nằm ở đầu. 

“Giữa ban ngày ban mặt, chàng định đi ngủ sao?”

Nhạc Trạm tỏ vẻ vô cùng ấm ức:

 “Ta mệt lắm...” Hai ngày ở đó, hắn lo sốt vó, chẳng dám chợp mắt.

Kỷ Duy Tâm ngẫm nghĩ rồi cũng leo lên giường. Nhạc Trạm do dự một chút, cuối cùng cũng nhấc chăn cho nàng vào nằm chung. Hắn đáng thương ôm lấy nàng, dụi đầu vào hõm vai nàng, giọng nỉ non:

 “Nương tử, ta rất nhớ nàng...”

“Ta cũng rất nhớ chàng...”

Kỷ Duy Tâm dịu dàng vỗ lưng hắn. Tay nàng chạm đến đỉnh đầu, vừa khẽ động vào mép khăn, Nhạc Trạm liền giật mình, đập tay nàng xuống, ôm đầu lăn vào góc giường.

Nàng vừa tò mò vừa bất lực:

 “Được rồi, được rồi! Ta không đụng vào nữa!”

Nhạc Trạm quay lưng, bày tỏ sự giận dỗi, trốn vào góc không chịu ra. Kỷ Duy Tâm ngồi đằng sau dỗ dành mãi mà hắn chẳng phản ứng. Định thò đầu qua nhìn thử thì phát hiện ra… người đã ngủ mất rồi.

Nàng cũng chẳng hơn gì, hai ngày nay chưa được ngủ ngon giấc. Lúc này, tâm trạng nhẹ nhõm, mệt mỏi ập đến. Nàng vòng tay ôm lấy Nhạc Trạm từ phía sau rồi ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, Kỷ Duy Tâm còn chưa mở mắt đã cảm nhận được Nhạc Trạm hết sờ sờ mặt nàng, lại hôn nhẹ lên khóe miệng nàng. Nàng khẽ hé mắt, liền đối diện với ánh mắt dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy mọi thứ của hắn.

Nhưng khi thấy nàng tỉnh dậy, hắn lập tức cuộn tròn vào trong chăn, lăn một mạch ra góc giường.

Kỷ Duy Tâm bật cười bất đắc dĩ, bò sang ôm lấy hắn:

“Tướng công, nhi tử nhớ chàng rồi.”

Nhạc Trạm khẽ động đậy, một lúc sau mới xoay người lại, vén chăn lên, nằm sấp trên bụng nàng, chăm chú nhìn một lúc lâu. Sau đó, hắn nghiêng tai áp sát vào bụng nàng như muốn lắng nghe.

Kỷ Duy Tâm vừa định giải thích rằng giờ vẫn chưa cảm nhận được cử động của thai nhi, thì hắn đã tự mình ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nàng, hỏi:

“Con có ngoan không?”

Kỷ Duy Tâm mỉm cười:

“Ngoan, rất ngoan.”

Nhạc Trạm tiếp tục vuốt v e bụng nàng, nụ cười trên môi đầy thỏa mãn. Một lúc sau, hắn bĩu môi:

“Nương tử, ta đói rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.