Trảm Thiên - Thư Khanh Khanh

Chương 4: Chương 4




Bạch Liên đặt tay lên ngực, nước mắt lưng tròng như hoa lê dưới mưa:

 

“Công chúa nương nương, người phú quý khắp bốn phương, cho dù chỉ làm thiếp thì cũng chẳng sao cả.”

 

Nàng ta rụt người lại, trông như sợ hãi lắm:

 

“Nhưng thiếp thân chỉ là một quận chúa, đâu thể so được với tôn quý của công chúa nương nương. Nếu lại phải làm thiếp… e rằng sống chẳng nổi!”

 

Nam Cung Vấn Thiên đau lòng vỗ nhẹ lưng nàng ta, ánh mắt ghét bỏ ta không hề che giấu:

 

“Không ngờ ngươi lại lòng dạ hẹp hòi đến thế! Khiến ta cảm thấy ghê tởm!”

 

Ta lùi lại một bước.

 

Hắn nói ta ghê tởm?

 

Ta còn thấy hắn dơ bẩn không chịu nổi đấy.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ăn phải thịt loại người như hắn, e là quỷ tôn quỷ tử của ta cũng bị tiêu chảy mất.

 

Nam Cung Vấn Thiên lại tưởng ta đã sợ, liền làm ra vẻ khoan dung độ lượng:

 

“Quán Đường, bên ngoài Liên nhi là chính thê, ngươi là thiếp, nhưng trong phủ thế tử hai người các ngươi bình đẳng, thế được chưa? Đừng có tham lam quá mức!”

 

Ta nhếch môi cười: “Còn gì nữa không?”

 

Đôi mắt Bạch Liên sáng bừng, vừa định cúi người hành lễ tạ ơn.

 

“Gia thân là Thế tử phủ Trấn Bắc Vương, sao có thể cam tâm làm một vị phò mã hữu danh vô thực? Chức Nhiếp chính vương còn có thể miễn cưỡng gánh vác,” Nam Cung Vấn Thiên hớn hở ra mặt: “Còn nữa, Liên nhi không có của hồi môn, ngươi là thiếp, không thể vượt mặt chính thê. Của hồi môn và thực ấp của ngươi, cứ chuyển cả cho nàng ấy đi. Giá y ngươi cũng không thể mặc hồng điều chính phẩm, thì bộ giá y do Thượng Y Cục đặt riêng cho ngươi… cũng đưa cho Liên nhi mặc.”

 

Thấy ta không phản ứng, Nam Cung Vấn Thiên sắc mặt trầm xuống, ra lệnh lạnh lùng:

 

“Ngây người làm gì? Mau qua hầu hạ Liên nhi thử y phục!”

 

09

 

Ta muốn cười, nhưng nước mắt lại không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.

 

Phải rồi, tuy nàng ẩn trong đan điền của ta, nhưng vẫn có thể nghe rõ những lời lăng nhục người ta dành cho nàng.

 

Đường đường là một công chúa, vậy mà lại sống cảnh thế này.

 

Thật nực cười.

 

Bạch Liên là quận chúa của Man tộc phương Bắc, phụ thân nàng ta từng chôn sống mười vạn dân chúng ở biên cảnh phía Bắc.

 

Sau khi tiên đế thu phục Bắc Cương, người Man bị đuổi ra ngoài quan ải.

 

Những vị quận chúa xinh đẹp nhất đều bị đưa tiến cung làm vật cống nạp.

 

Chắc hẳn tiên đế cũng không ngờ, món cống phẩm đưa lên năm đó, giờ lại cưỡi đầu cưỡi cổ công chúa.

 

“Bổn công chúa nhớ rõ, phụ thân quận chúa từng c.h.é.m đầu lão Trấn Bắc Vương.”

 

Ta cười cợt: “Nay Thế tử gia và quận chúa lại có thể bỏ qua hiềm khích cũ, cũng giỏi thật.”

 

“Nhưng mà ta ấy à, không có hứng làm nha hoàn rửa chân cho bọn mọi rợ ngoại tộc đâu.”

 

Nam Cung Vấn Thiên giơ tay lên, tát thẳng vào mặt ta một cái.

 

Người luyện võ, sức lực quả thực rất lớn.

 

Cái tát khiến đầu ta ong ong vang vọng.

 

Bạch Liên sợ hãi đưa tay bịt miệng, nhưng vẫn không giấu nổi ánh nhìn hả hê trong đáy mắt.

 

“Liên nhi sống là người của Thế tử ca ca, c.h.ế.t cũng là quỷ của Thế tử ca ca, người sao có thể ly gián chúng ta chứ?”

 

“Nói cho cùng,” ánh mắt nàng ta lấp lánh, giọng điệu đầy vẻ ỷ thế h.i.ế.p người: “thời thế đã khác xưa, Thế tử ca ca trong tay nắm binh mã hùng hậu, sao còn phải xem sắc mặt công chúa nương nương nữa, Liên nhi thật là thấy đau lòng thay.”

 

Ta l.i.ế.m môi, cảm nhận mấy chiếc răng đã lung lay.

 

Chắc hẳn đôi cẩu nam nữ này cũng từng dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để chèn ép tiểu công chúa.

 

Vì giang sơn xã tắc, nàng ấy nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, kết quả chỉ đổi lại sự lấn lướt ngông cuồng của bọn chúng.

 

Ta nhổ một bãi nước bọt: “Sao chưa đau c.h.ế.t đi? Đồ giả tạo!”

 

Nam Cung Vấn Thiên trừng mắt, rút kiếm đặt ngang cổ ta:

 

“Lý Quán Đường! Ngươi chán sống rồi phải không? Giờ ngay cả một câu lệnh ta cũng không gọi ngươi được nữa sao?”

 

“Thử nghĩ xem, đ.â.m kiếm vào người hoàng tộc,” ta thổi nhẹ móng tay: “rốt cuộc là ai đang chán sống đây?”

 

Sắc mặt Nam Cung Vấn Thiên xám ngoét, cuối cùng cũng hạ kiếm xuống.

 

Ta bước tới từng bước, ép hắn lùi dần:

 

“Bắt một công chúa đường đường chính chính làm thiếp? Ngươi tưởng ngươi tên là Vấn Thiên thì có thể làm Thiên tử chắc?”

 

“Trên đời này, kẻ nam nhân vô dụng nhất cũng không đến nỗi hám của hồi môn của nữ tử.”

 

“Còn cái chức Nhiếp chính vương…” ta đảo mắt nhìn từ đầu đến chân hắn, cười khinh bỉ: “ngươi mà cũng xứng à?”

 

Nam Cung Vấn Thiên bắt đầu đỏ mắt, thở hồng hộc như bò.

 

Hắn tiện tay túm lấy một bà v.ú trong viện, vung kiếm một cái liền cắt ngang cổ bà.

 

Máu b.ắ.n tung tóe khắp phòng, còn hắn thì mặt không biến sắc, như vừa g.i.ế.c một con gà, con vịt:

 

“Giờ thì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.