Vì một câu nói vô tâm “không thích” của anh, Tô Kiến Thanh liền xóa bài hát đó khỏi danh sách phát. Chính cô cũng không hiểu bản thân đang cố chấp điều gì nữa.
Sáng sớm ra ngoài, cô định xuống lầu chờ xe. Lộ Trình An có nói đoàn phim có xe chuyên dụng đưa đón diễn viên đến phim trường vì vậy cô đến sớm mười phút để đợi.
Gió lạnh thổi qua, dáng người cô cao gầy nổi bật, vẻ đẹp dịu dàng thanh tú. Quần áo trên người cô không quá dày, làn da trắng mịn như thiếu nữ bước ra từ bức họa cổ, khí chất mềm mại lại như một tấm lụa mỏng tinh xảo, khiến người ta chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay che chở.
Vẻ đẹp này không phải là kết quả của rèn giũa hay trau chuốt, cô như một viên ngọc thô chưa trải sương gió, vẫn giữ nguyên nét linh động và mong manh.
Một chiếc xe sang trọng màu đen sáng bóng lăn bánh tới, dừng lại chính xác trước mặt cô.
Tô Kiến Thanh thấy hơi lạ.
Một người đàn ông vận âu phục chỉnh tề bước xuống từ ghế lái.
Cô ngờ vực hỏi: “Đạo diễn Lộ bảo anh tới hả?”
Anh ta nói: “Là ngài Kỳ ạ.”
Cô trả lời: “Vậy làm phiền anh chuyển lời cảm ơn giúp tôi, tôi đi xe của đoàn.”
Tài xế lập tức lộ vẻ khó xử.
“Không sao đâu, anh cứ đi đi.” Cô bỗng toát lên khí chất của một bà chủ đích thực.
Người kia quay lại xe, lấy ra một chiếc túi rồi đưa cho cô. Trong túi là một ít cao dán, thuốc sắc sẵn và cả trà hoa thanh nhiệt.
Tô Kiến Thanh mỉm cười. Tỉ mỉ chu đáo như Kỳ Chính Hàn, ngay cả những việc nhỏ thế này anh cũng để tâm.
Cô chợt nhớ lại hồi mới đến Yến Thành học, vì khí hậu nơi này khô hơn miền Nam, Tô Kiến Thanh thường bị nóng trong người, mấy lần chảy máu mũi. Khi đó, những chuyện vặt vãnh này đều do mẹ cô lo liệu. Ngoài cha mẹ ra, chưa từng có ai chu đáo với cô như vậy.
Trong lúc thất thần, xe trung chuyển của đoàn phim đã chạy tới.
Trên xe là vài người trung niên, Tô Kiến Thanh chỉ gật đầu chào đơn giản rồi tìm một góc cuối cùng ngồi xuống. Cô đẩy cửa sổ ra để làn gió mát tràn vào.
Điểm dừng tiếp theo là Đại học C, xe vừa dừng lại rồi tiếp tục lăn bánh, không khí trên xe náo nhiệt hơn đôi chút. Tô Kiến Thanh nhận ra có người vừa ngồi xuống bên cạnh, là Thịnh Yến.
Người trẻ tuổi đúng là sức bền tốt, cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác đen. Cô ngẩng đầu lên, nhưng vành mũ che khuất khuôn mặt cậu. Tô Kiến Thanh bèn buông một câu trêu chọc: “Phía trước còn bao nhiêu chỗ không ngồi, lại cứ thích chen chúc ở đây.”
Không có hồi đáp.
Cô tò mò nhấc vành mũ lên nhìn.
Hóa ra cậu đang đeo tai nghe. Cảm giác được ánh mắt của cô, cậu quay sang nhìn rồi tháo tai nghe xuống: “Chị vừa nói gì với em vậy?”
Tô Kiến Thanh nhấm nháp bánh mì, có hơi khô miệng: “Có nước không?”
“Chỉ có chai em uống dở.” Cậu đưa tay mò vào balo phía sau.
Cô giơ tay ra hiệu không cần.
Thịnh Yến nhìn cô chăm chú: “Sao không thả tim cho em?”
Chủ đề của cậu vẫn cứ nhảy cóc như vậy.
Tô Kiến Thanh biết cậu ấy đang nói đến chuyện gì, sáng nay, Thịnh Yến có đăng một bức tranh do cậu vẽ, chủ đề: Nữ thần. Bức chân dung theo phong cách trừu tượng, bởi trong phim, cậu vào vai một sinh viên mỹ thuật theo đuổi Tô Kiến Thanh.
Cô mở lại bức tranh đó để xem. Phong cách không khác gì Picasso.
“Cậu thấy cái này đẹp thực à?” Cô nhìn cậu với vẻ nghi ngờ nặng nề. “Coi chừng tôi thả cho cậu một nút dislike.”
Thịnh Yến rầu rĩ than thở: “Đừng tàn nhẫn như vậy chứ, em đã thức trắng cả đêm để vẽ nó đấy.”
Nói xong, cậu đứng dậy, đón lấy chai nước khoáng vừa được ném từ phía trước tới, rồi tiện tay đặt nó lên đùi Tô Kiến Thanh. Cứ thế, cậu thuận lợi nhận được một trái tim đỏ nhỏ trên bài đăng của mình.
“Chào buổi sáng, bảo vệ nhỏ.” Giang Liễm bước tới nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu Thịnh Yến, sau đó ngồi xuống bên phía còn lại của cậu.
Chỗ ngồi vốn im ắng nay bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Tô Kiến Thanh không biết từ khi nào mình lại có nhân duyên tốt đến vậy.
Giang Liễm đưa kẹo sữa cho hai người. Tô Kiến Thanh nhận lấy rồi hỏi: “Cảm ơn, mà ai là bảo vệ thế?”
Thịnh Yến giơ tay nhận danh hiệu, cười ngại ngùng, lúm đồng tiền trên má thoáng hiện.
Tô Kiến Thanh khó hiểu: “Là trò gì vậy? Sao tớ nghe không hiểu?”
Giang Liễm mỉm cười: “Bộ cậu chưa nghe chuyện cười này hả? Bảo – chào buổi sáng. Chào – bảo vệ. “Chào” và “bảo” phát âm gần giống nhau.” [4]
Tô Kiến Thanh bật cười sau một thoáng ngỡ ngàng. Cô vặn nắp chai nước trên đùi nhưng không mở được. Thịnh Yến lập tức phát huy vai trò “bảo vệ”, nhận lấy chai nước trong tay cô nhẹ nhàng vặn nắp giúp.
Kiến Thanh nói: “Phải làm bảo vệ cho tôi, quá ấm ức với cậu rồi.”
Thiếu niên nhìn cô cười: “Đó là vinh hạnh của em mà.”
…
Họ quay phim ở một trường mỹ thuật. Đến giờ cơm trưa, Giang Liễm đi đến phía sau Tô Kiến Thanh.
Lúc ấy, Tô Kiến Thanh đang nghỉ ngơi. Cảnh quay của cô diễn ra trong phòng vẽ, ở góc mà máy quay không chụp được, cô đang dùng bút chì phác vài nét vẽ nháp trên giấy.
Giang Liễm nhìn thấy bức tranh giữa tờ giấy trắng.
Đó là một bàn tay của người đàn ông trưởng thành. Thanh mảnh, xương khớp rõ ràng, vừa có sự tinh tế lại mang cảm giác mạnh mẽ.
Bức vẽ đã hoàn chỉnh, nhưng Tô Kiến Thanh vẫn tiếp tục tỉ mỉ thêm từng nét, như đang tưởng tượng điều gì đó, cô chậm rãi tô đậm thêm.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tấm rèm trắng mềm mại, rọi xuống trang giấy trước mặt cô.
“Không ngờ là cậu có tài hội họa đó.”
Lúc này, Tô Kiến Thanh nhận ra phía sau có người. Cô ngước nhìn Giang Liễm, vì nắng quá chói nên nheo mắt lại: “Chỉ vẽ chơi thôi.”
Giang Liễm nói: “Đi ăn cùng nhau đi.”
Tô Kiến Thanh đáp: “Chờ tớ một chút, tớ đi rửa tay đã.”
Cô đặt bút xuống, gỡ tờ giấy khỏi bảng vẽ. Do dự một chút, dù có phần tiếc nuối, cô vẫn vo tròn tờ giấy rồi ném vào thùng rác.
Buổi trưa, họ ăn mì trong căn-tin.
Giang Liễm bỗng nói: “Anh ấy rất thích cậu.”
Tô Kiến Thanh vô thức hỏi lại: “Ai cơ?”
“Kỳ Chính Hàn.” Cô ấy thản nhiên thốt ra cái tên ấy.
Có lẽ vậy, nếu không anh đã chẳng phí công sức dỗ dành cô vui.
Giang Liễm tiếp tục: “Vì cậu rất giống một cô gái…”
Sợi mì kẹp giữa đôi đũa tuột xuống, rơi trở lại bát, vài giọt dầu bắn lên áo khoác của Tô Kiến Thanh.
Giang Liễm đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô nhận lấy, thấm nhẹ lên vết dầu. Nhưng vết bẩn rất nhạt ấy lau thế nào cũng chẳng sạch.
Cô không bận tâm nữa, chỉ ngẩng đầu hỏi: “Cậu biết điều đó bằng cách nào?”
Giang Liễm quan sát sắc mặt cô rồi đáp: “Họ đều nói vậy.”
Họ đều nói vậy.
Giang Liễm lại tò mò hỏi: “Cậu không biết sao? Cô gái đó là…”
“Tớ biết chứ.” Tô Kiến Thanh ngắt lời cô.
“Cậu không để tâm à?”
Tô Kiến Thanh đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Lộ Trình An chọn cậu làm nữ chính vì cậu giống nàng thơ trong lòng ông ấy, mọi thứ của cậu đều phù hợp với thẩm mỹ của ông ấy. Vậy nên, cậu có để tâm không?”
Giang Liễm nhíu mày: “Chuyện này đâu có giống nhau.”
“Khác ở đâu chứ?”
Giang Liễm im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu không thích anh ấy sao?”
Tô Kiến Thanh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu thích anh ấy à?”
Cô ấy kinh ngạc, sau đó bật cười chua chát: “Tớ thích anh ấy thì có ích gì?”
Cuộc trò chuyện ngưng bặt. Hai người lặng lẽ ăn nốt phần mì trong bát. Bữa trưa kết thúc, họ cùng nhau ra ngoài. Tô Kiến Thanh bất ngờ nói với Giang Liễm: “Vai diễn này là do cậu nỗ lực giành được, con đường của cậu bằng phẳng và rực rỡ hơn tớ nhiều.”
Chim chỉ có thể sải cánh bay cao giữa bầu trời, còn khi bị nhốt trong lồng, dù có được mang đi khắp nơi thì cơn gió nó cảm nhận được cũng chỉ là thoáng qua.
Giang Liễm không hiểu nguyên do, chỉ nhìn cô.
Tô Kiến Thanh nói: “Mọi thứ đều là khởi đầu, ai biết sau này sẽ ra sao? Đúng không?”
Giang Liễm gật đầu.
Tô Kiến Thanh nở nụ cười dịu dàng: “Dù tớ đã sớm biết chuyện đó nhưng vẫn cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
Giang Liễm nói: “Tớ không hiểu, nếu cậu hiểu rõ đến vậy, tại sao còn để mình cam chịu?”
“Không có được trái tim anh ấy thì lấy đi con người anh ấy, cũng đâu có tệ lắm.” Cô nói.
Huống hồ, có là thoáng qua thì vẫn là gió.
…
Buổi chiều quay phim, cảnh quay của Tô Kiến Thanh ít đi, cô ngồi một góc bần thần, trong tay ôm chặt chiếc bình giữ nhiệt, bên trong là trà hoa mà Kỳ Chính Hàn chuẩn bị cho cô.
Một đạo diễn đi tới, dịu dàng hỏi cô có phải đang không vui không.
Tô Kiến Thanh bèn nói, do lúc ăn trưa cô bất cẩn để dầu bắn lên người, rồi chỉ cho cô ấy xem vết bẩn trên áo mình.
Kết thúc một ngày quay, cô trở về nhà, đứng trước gương nhìn gương mặt của chính mình. Cô không có được nét đẹp sắc sảo như Giang Liễm, càng không có được dung mạo đậm nét với đôi mắt to, sống mũi cao mà đại đa số khán giả hiện nay yêu thích. Cô chẳng qua là một cô gái lớn lên ở trấn nhỏ Giang Nam, làn da trắng nõn, đường nét tinh tế, thoạt nhìn có phần non nớt hơn so với bạn cùng trang lứa. Người ta khen cô nhiều nhất không phải vì xinh đẹp mà vì cô có khí chất rất tốt.
Tô Kiến Thanh hiểu rõ điểm yếu về ngoại hình của mình. Với gương mặt này, nếu ở trường học miễn cưỡng cũng có thể xem là hoa khôi của lớp, nhưng khi bước chân vào giới giải trí, một vũng nước sâu đầy rẫy cạnh tranh, cô trở nên nhạt nhòa, dễ bị quên lãng.
Buổi tối mất ngủ, Tô Kiến Thanh mở trang nhật ký trên Douban, bắt đầu viết vài dòng.
Ở thanh tiêu đề, cô nhập vào: [Trang nhật ký thứ nhất]
Không lâu trước đây, tôi gặp lại anh. Đến tận bây giờ tôi vẫn tự hỏi, liệu tất cả có phải là giấc mơ không?
Năm nay là mùa đông thứ ba tôi ở Yến Thành. Một mùa đông với cơn mưa tuyết không dứt, những giàn thường xuân úa tàn, một người bạn đang chật vật lo liệu tiền trọ từng ngày, rồi những nỗi lo âu vì bài tập còn dang dở, từng chi tiết nhỏ ấy đang nhắc nhở tôi rằng, tôi đang ở tuổi hai mươi đầy khó khăn, cố gắng xoay sở với cuộc sống chân thực không chút màu mè này.
Tôi từng nghĩ rằng thành phố này chẳng có gì cao quý. Tôi đến thăm những phủ đệ của các bậc đế vương ngày trước, bước qua những công viên và danh lam mang chữ “Hải” trong tên gọi, nhưng nếu đặt chúng ở quê tôi, nơi ấy vốn dĩ chỉ là một cái ao. Thế mà ở đây chúng lại được gọi là biển. Thực không công bằng.
Tôi nói với mẹ: “Nơi này xám xịt, tầm thường.” Mẹ bảo với tôi: “Đừng tự cho mình thanh cao.”
Bà là người hiểu tôi nhất trên đời, hiểu cả sự kiêu ngạo ăn sâu vào tận cốt tủy của tôi. Dù chính tôi còn chưa nhận ra, bà đã sớm nhìn thấu.
Sự kiêu ngạo ấy kéo tôi ngã xuống. Tôi bị xua đuổi nhưng vẫn ương ngạnh không rời đi. Vì tôi nhận ra, tôi vẫn cần nó. Sau cùng, tôi phải thừa nhận rằng, điều tôi nên xem thường chưa bao giờ là Yến Thành mà là sự nông cạn của bản thân.
Giữa những tháng ngày khốn khó, chân thực như bao lần trước đó, lòng tham của tôi đã thúc đẩy tôi gặp gỡ một người, một người quá đỗi không chân thực.
Trong nhà tôi có dù anh tặng, trên môi tôi còn lưu lại hơi ấm của anh, quần áo tôi vương đầy hương thơm của anh, bên tai tôi vẫn còn văng vẳng giọng anh dặn dò. Mỗi đêm khi tôi nhắm mắt, sự dịu dàng của anh lại nhấn chìm tôi.
Đây không phải là mơ. Tôi có được anh, và anh mang đến cho tôi tất cả.
Thế nhưng, càng đến gần anh, tôi lại càng sợ hãi. Tôi sợ điều đáng sợ nhất trên đời này sẽ xảy đến với mình, đó là mất hết lý trí yêu một người đàn ông.
Vậy nên, dù có nhớ anh đến nhường nào, tôi cũng không nên nói ra.
–
Lời tác giả:
Chữ “Hải” [5] trong danh xưng của hoàng gia thực chất mang ý nghĩa vườn sau cung điện, chứ không phải biển cả thực sự.
Chú thích:
[4] “早安” (zǎo ān): Nghĩa là “chào buổi sáng”.
“保安” (bǎo ān): Nghĩa là “bảo vệ” (nhân viên bảo vệ)
[5] Trong bối cảnh lịch sử Trung Quốc, chữ “Hải” (海) trong một số danh xưng hoàng gia hoặc địa danh không nhất thiết mang nghĩa “biển”, mà đôi khi chỉ ám chỉ một không gian rộng lớn, xa hoa, hoặc khu vườn sau cung điện.