Một nồi cà ri sôi trên bếp, một nồi khác ninh canh cá. Những nguyên liệu còn lại được xếp gọn vào tủ lạnh, Tô Kiến Thanh sắp xếp bếp núc đâu vào đấy rồi bước ra ngoài tìm anh.
Kỳ Chính Hàn đã ra đến ban công, cánh cửa lùa ngăn giữa phòng và ban công bị anh đóng chặt, then cửa cũng được cài lại.
Anh đứng đó, tay cầm điếu thuốc, tay kia giữ điện thoại, nhưng giọng nói không lọt qua cửa kính, như thể anh đang ở một thế giới khác.
Sau lưng anh là nền trời xanh thẫm của buổi chạng vạng, cùng những bông tuyết trắng xóa xoay tròn trong gió. Dáng người anh cao gầy đứng ở đó, áo len che lửng phần xương quai xanh sắc nét, cần cổ thon dài lại nhợt nhạt. Anh dựa vào khung cửa, đôi mày hơi nhíu lại, trông như đang trĩu nặng suy tư.
Kỳ Chính Hàn cúi đầu, chậm rãi đi vài bước, bỗng vướng vào thứ gì đó. Hai người đồng loạt ngước nhìn, một chiếc áo lót màu hồng lắc lư trước mặt.
Anh bình tĩnh bước tránh qua một bên, đi đến bồn giặt vẩy tro thuốc xuống.
Cuộc gọi kết thúc đúng lúc điếu thuốc cháy hết. Anh mở vòi nước, xả sạch tàn thuốc, tiện thể rửa tay rồi quay vào phòng.
Tô Kiến Thanh đang ngồi trên sô pha, vừa xem phim vừa thong thả bóc quýt. Anh ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách không quá gần.
Trên màn hình đang chiếu Bitter Moon, nội dung xoay quanh mối quan hệ nam nữ, tình yêu khi đạt đến đỉnh cao rồi dần phai nhạt, tan biến. Một tác phẩm khiến người ta ghê sợ đàn ông, mất niềm tin vào tình yêu.
Kỳ Chính Hàn không xem phim mà chỉ im lặng cúi đầu lướt điện thoại, đôi chân dài vắt chéo, trên người phảng phất mùi thuốc lá.
Tô Kiến Thanh nhìn anh: “Anh không vui à?”
Anh không ngẩng đầu, chỉ nói: “Chuyện công việc.”
“Không phải dự án ba trăm triệu kia chứ?” Cô lập tức thấy tội lỗi, miếng quýt trong miệng cũng ngừng nhai.
Kỳ Chính Hàn nói: “Anh trai của anh đang gặp chút vấn đề về vốn lưu động.”
Nhưng anh không nói với cô anh trai anh làm gì.
Những gì cô biết về anh không nhiều. Kỳ Chính Hàn có rất nhiều lĩnh vực kinh doanh, trải dài khắp thế giới, từ dầu mỏ, vàng bạc cho đến bất động sản. Đầu tư phim ảnh đối với anh chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển, bỏ tiền vào chơi, thắng thì tốt, thua cũng không bận lòng. Anh thường xuyên công tác nước ngoài, thi thoảng cũng có nhắc đến với cô, rằng anh có một khu vườn ở Paris, một hòn đảo nhỏ ở Ấn Độ Dương, có thời gian sẽ mời cô qua chơi. Tóm lại chỉ là tài sản cha anh để lại cho anh thôi.
Tô Kiến Thanh không biết anh có đang khoác lác không. Nhưng nhìn bộ dạng anh, có vẻ cũng chẳng cần phải khoác lác làm gì.
Lúc trò chuyện với đoàn phim, Tô Kiến Thanh từng nghe người ta nhắc đến chuyện nhà họ Kỳ. Cô vốn không phải người thích hóng hớt, cũng chẳng biết nhiều về giới thượng lưu Yến Thành. Nhưng có lần cô định đứng lại nghe lén một chút, vậy mà vừa đến gần mọi người đồng loạt im bặt.
Có vẻ quyền thế đủ sức khiến người ta câm lặng.
“Anh còn có anh trai ư?” Cô dứt khoát hỏi thẳng.
“Không chỉ một, mà mấy người.” Kỳ Chính Hàn tắt điện thoại, liếc cô một cái rồi nhích người tới gần.
“Anh em ruột hay sao?” Tô Kiến Thanh cũng nhích lại gần anh.
“Cũng có thể xem là vậy.” Tâm trạng anh rõ ràng không tốt, giọng nói vương chút mỏi mệt.
Là hay không thì nói rõ một câu, sao phải vòng vo như vậy? Cô cũng chẳng muốn hỏi thêm.
Thương nhân luôn rạch ròi thứ bậc, sắp xếp từng người trong cuộc đời mình vào một vị trí nhất định, không ai có thể vượt giới hạn. Cho nên thế giới của anh rất rộng lớn và phức tạp, còn cô chỉ có thể vận hành trong quỹ đạo của chính mình.
Vậy trong thế giới của anh, cô là gì? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ được xem là đồ vật tiêu khiển. Khi tâm trạng không tốt, anh đến tìm cô để mua vui.
Cô ngồi co chân trên sô pha, đôi chân trần để lộ những ngón chân được sơn móng kỹ lưỡng. Kỳ Chính Hàn thoáng liếc xuống, màu hồng nhạt có phần hơi tầm thường, nhưng khi điểm trên làn da trắng như tuyết của cô lại trở nên trong suốt rực rỡ, giống như cánh hoa.
Ánh mắt anh lại dời lên màn hình.
Trong phim, một đôi nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ.
Chàng trai: “Tôi nghĩ tôi yêu em mất rồi.”
Cô gái: “Đó chỉ là ảo tưởng. Tình yêu chỉ là sản phẩm phụ của trò chơi tình dục.”
Chàng trai: “Chỉ là trò chơi thôi sao?”
Cô gái: “Chẳng lẽ không đúng?”
Chàng trai: “Tôi thực sự yêu em.”
Cô gái: “Đó là lý do anh không bao giờ có được tôi.”
Những lời thoại này, vào khoảnh khắc này, trong mắt Tô Kiến Thanh bỗng trở nên có phần gượng gạo.
Cô không còn tập trung vào màn hình TV nữa, ánh mắt vô thức lướt quanh căn phòng.
Phòng trọ cũ kỹ, tường vẫn giữ nguyên màu xanh trắng đặc trưng của những năm 80. Khu vực bàn ăn là nơi duy nhất cô cải tạo một chút, dán đầy những viên gạch nhỏ họa tiết thanh nhã. Đèn trần mờ ảo, chớp nháy thất thường.
Những thứ hoang phế này không biết trong mắt anh sẽ ra sao. Nhưng Kỳ Chính Hàn luôn giữ phong độ, chưa từng tỏ ra khinh thường điều gì. Anh cũng không lộ chút biểu cảm nào khiến cô cảm thấy nghèo khó đáng thương. Anh là người có giáo dưỡng.
Ánh mắt Tô Kiến Thanh dời về phía người đàn ông bên cạnh.
Kỳ Chính Hàn nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng có lẽ không phải đang xem phim, mà chỉ đang chìm trong suy tư. Anh tựa lưng ra sau, hai tay gối lên đầu, ánh mắt xa xăm, lặng yên như mặt hồ không gợn sóng.
Điện thoại lại reo.
Anh định đứng dậy ra chỗ khác nghe máy.
Tô Kiến Thanh lập tức nắm lấy tay anh, ngước lên nhìn: “Nghe ở đây đi.”
Kỳ Chính Hàn nhìn cô một giây ngắn ngủi, có hơi do dự, sau đó thì ngồi xuống.
Cuộc gọi kéo dài đến bảy tám phút. Tô Kiến Thanh cảm thấy hơi mệt, cô nghiêng đầu tựa lên vai Kỳ Chính Hàn, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
Kỳ Chính Hàn quay đầu, vừa vặn nhận lấy một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Anh cúi mắt, hàng mi cô khẽ run lên, e thẹn mà dịu dàng.
Cô chầm chậm mở mắt, đón nhận ánh nhìn dài lâu mà lưu luyến của anh rồi mạnh dạn nghiêng người tới gần hơn.
Kỳ Chính Hàn đổi điện thoại sang tay kia, tay còn lại vòng qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi nghiêng đầu, cúi xuống hôn lại.
Hương quýt hòa quyện với mùi thuốc lá, tạo thành một mùi vị phức tạp mà mê hoặc, đầu lưỡi anh khẽ lướt qua vòm miệng cô.
Khoảng cách quá gần, đến mức cô có thể nghe rõ giọng nói từ đầu dây bên kia, giọng đàn ông trầm vững, tốc độ nói nhanh, không hề gián đoạn.
Còn phía bên này, anh vừa trêu chọc cô, vừa chăm chú nghe điện thoại. Môi anh quấn lấy môi cô, lười biếng phát ra một tiếng “ừ”, rõ ràng là đang đáp lại người ở đầu dây bên kia.
Giọng nói khàn nhẹ, lạnh nhạt ấy, dường như vang lên ngay bên ngực cô, khẽ chạm vào tim cô.
Để có thể mở miệng nói chuyện, Kỳ Chính Hàn buông môi cô ra, khẽ áp mặt vào cô. Lớp râu lún phún mang sắc xanh nhàn nhạt trên cằm anh cọ nhẹ lên gò má mịn màng của cô, gây ra một cảm giác ngưa ngứa, Tô Kiến Thanh bèn rụt người trốn.
Cuối cùng, anh nói vào điện thoại: “Bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện này, đợi anh về rồi nói tiếp.”
Điện thoại đã cúp ngang.
“Trong bếp có tiếng động.” Câu này là nói với cô.
Tô Kiến Thanh tập trung nghe, thoắt một cái đã bật dậy khỏi sô pha.
Cô vội vã chạy vào bếp, đến dép cũng không kịp xỏ, vừa vào đến nơi đã thấy nước canh cá tràn ra ngoài, do gấp gáp nên cô luống cuống dùng tay không mở nắp nồi bằng sứ. Ngay giây tiếp theo, hơi nóng bỏng rát khiến cô giật mình kêu lên.
“Gấp cái gì.” Lồng ngực anh áp sát vào lưng cô, bình tĩnh cất lời.
Kỳ Chính Hàn vòng tay qua eo Tô Kiến Thanh, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, đặt hai bàn chân trần vào đôi dép bông nằm lăn lóc trên sàn rồi mới thả cô xuống.
Anh cầm lấy bàn tay ửng đỏ của cô, hỏi: “Đau không?”
“Cũng không đau lắm…”
Kỳ Chính Hàn mở vòi nước, nắm tay Tô Kiến Thanh đặt dưới dòng nước chảy, tay kia thuận tiện tắt bếp.
Anh thành thạo xử lý tình huống rối ren, sau đó cẩn thận quan sát vết thương của cô.
Nước lạnh buốt xối lên tay Tô Kiến Thanh, còn tay anh cũng bị ngâm ướt hoàn toàn, những giọt nước đọng lại trên da, lan ra tựa đóa hoa trong suốt rồi tan biến trong bồn rửa.
Anh chăm chú kiểm tra xem cô có bị bỏng không, trong khi hơi ấm từ lồng ngực anh khiến cô hoàn toàn quên đi cảm giác đau rát và lạnh buốt. Tô Kiến Thanh lơ đãng, chỉ cảm nhận được trái tim mình đang rung động.
Tô Kiến Thanh đột ngột tắt vòi nước, xoay người ôm chặt lấy anh.
Cô vòng tay quanh eo anh, gò má áp lên bên ngực trái. Nhịp tim vững vàng mà mạnh mẽ ấy, chính là thứ đã khiến cô khắc khoải mong nhớ suốt bao năm qua.
“Sao thế?” Kỳ Chính Hàn cũng ôm lấy cô theo bản năng, bàn tay đặt trên bờ vai gầy, dịu dàng hỏi.
Cô lắc đầu khe khẽ: “Không có gì cả, em bỗng nhớ ra là chưa từng ôm anh thôi.”
“Chưa từng sao?” Anh cười nhẹ, như thể chính anh cũng không nhớ rõ.
Nụ hôn là biểu hiện của ham muốn, nhưng ôm mới là sự gần gũi thực sự.
Cô thích cảm giác sưởi ấm nhau trong ngày đông giá lạnh, thích chút hơi ấm nhỏ nhoi có thể thắp lên cả một vùng rực rỡ trong lòng để cô có thể mơ về một tình yêu trọn vẹn.
Vô tình, vạt áo len của cô bị vén lên, lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào phần eo nhỏ nhắn.
Khoảnh khắc ấy, đồng tử cô khẽ co lại.
“Gầy thế này, anh cũng chẳng nỡ mạnh tay.” Anh chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhẹ bẫng, lười nhác mà triền miên, từng chữ từng chữ như len lỏi vào tai cô. “Bộ xương này mà va chạm vài lần, có khi lại vỡ mất ấy chứ?”
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên anh nói những lời trắng trợn như vậy.
Khi cô khẽ rụt người lại, hàng cúc áo bị mở ra dễ dàng, không một dấu hiệu báo trước. Cô hoàn toàn nằm trong sự khống chế của anh.
Tô Kiến Thanh vội lùi vào góc né tránh, nhưng anh không để cô thoát.
Dù có bình tĩnh đến đâu, dù có thể ung dung trước mọi tình huống, thì Kỳ Chính Hàn vẫn là người cô thích. Chỉ cần ánh mắt anh từ trên cao nhìn xuống, lướt qua cô, cũng đủ khiến toàn thân cô nóng bừng, huống chi là loại giao triền sâu kín như thế này.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Chính Hàn…” Cô mở miệng, âm thanh mang theo sự cầu xin.
“Đợi em béo lên rồi lấy có được không?”
Hơi thở anh dồn dập hơn, giọng nói trở nên khản đặc. Một tay nâng mặt cô, đôi mắt thâm trầm nhìn sâu vào đáy mắt cô: “Em nói xem?”
Vừa lịch thiệp, vừa tùy tiện. Anh tôn trọng cô, nhưng cũng áp chế cô. Anh tạo ra sự ngang bằng, nhưng vẫn giữ cho mình một sự ưu việt vô hình. Anh chu toàn mọi thứ, nhưng lại chẳng có gì đặt nặng trong lòng. Anh có thể thích rất nhiều người, nhưng cái thích ấy chỉ là để thỏa mãn dục vọng.
Đây chính là Kỳ Chính Hàn.
Người phụ nữ anh để mắt đến, nhất định phải thuộc về anh. Mà anh lại có thể dễ dàng có được cô.
Tô Kiến Thanh quay mặt đi.
Anh nghĩ cô đang ngượng ngùng nên không nhận ra vẻ ảm đạm mà cô đang cố che giấu. Mãi đến khi nhận thấy điều khác lạ, anh mới hơi nới lỏng tay.
Anh nâng cằm Tô Kiến Thanh lên, buộc cô phải ngước nhìn mình.
“Không thích anh như vậy?”
Ảo giác ngọt ngào đã qua, niềm vui chân thật bị cắt thành từng mảnh vụn, cô không thể quên vai trò của mình, một món đồ chơi được mua về với cái giá đắt đỏ thì làm sao có quyền không vừa lòng với chủ nhân?
Hàng mi Tô Kiến Thanh khẽ rung lên, cô nói: “Em thấy ngại.”
Kỳ Chính Hàn mỉm cười, ngón tay thon dài cong lại, nhẹ nhàng cọ lên má cô: “Với anh thì có gì phải ngại?”
Bả vai cô run rẩy, căng thẳng níu lấy vạt áo len của anh, giọng lí nhí: “Vì là anh nên em mới ngại.”
Kỳ Chính Hàn nhìn cô một lúc, ánh mắt như thể đã nhìn thấu tất cả, giọng nhạt đi: “Không thích thì cứ nói, anh không ép em.”
Tô Kiến Thanh lắc đầu: “Thực sự không có.” May mà cô vẫn còn bản lĩnh của một diễn viên.
Sau đó, cô bị kéo vào lòng anh, một nụ hôn rơi xuống trán. Anh nhấc tay cô đặt lên eo mình, lòng bàn tay anh dịu dàng đặt sau gáy cô, như một sự vỗ về.
Giữa khoảnh khắc thân mật này, cô không rõ đó có phải là một lời xin lỗi hay không.
Thực ra, anh không cần làm vậy.
Cô thà rằng anh cứ mạnh mẽ hơn một chút, những rung động đã bị xé vụn thì không cần phải chắp vá lại, những niềm vui mong manh nên bị giẫm nát dưới chân.
Anh đáng lẽ phải để cô thấy rõ hiện thực tàn khốc, đáng lẽ phải khiến cô nhận ra mối quan hệ này hời hợt đến nhường nào, đáng lẽ phải tàn nhẫn xé nát giấc mộng tuổi thơ của cô.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để bị nhấn chìm trong bão tố, vậy mà hiện tại, giữa họ chỉ còn lại nhịp thở yên tĩnh, như một vùng nước lặng lờ tràn qua bãi bồi biến thành dòng sông.
Ấm áp như thế, tựa một mối tình thực sự.
Anh nói: “Là lỗi của anh, đừng giận anh nữa.”
Cô căm ghét sự dịu dàng cao thượng của anh.