Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 16: Chương 16




Lê Oánh nghiêng đầu, tháo nốt chiếc khuyên tai còn lại: “Tên em viết thế nào?”

Tô Kiến Thanh đáp: “Em thấy núi xanh mỹ lệ khôn cùng.” [8]

Lê Oánh lập tức hiểu ra, khẽ “à” một tiếng: “Ra là Kiến Thanh, lúc nãy chị còn nghĩ không biết là thân thích hay khâm sai.” [9]

Tô Kiến Thanh cười ngượng: “Giọng địa phương của em chỉ khi đọc thoại mới chú ý sửa lại.”

Lê Oánh bật cười, hỏi: “Em nói giọng vùng nào thế?”

“Giang Tô ạ.”

“Trùng hợp ghê, đạo diễn của vở kịch này cũng là người Giang Tô đấy.” Lê Oánh vừa nói vừa ngoảnh lại gọi một nhân viên hậu trường. “Tiểu Dương, thấy đạo diễn Trần đâu không? Chị bắt được một đồng hương của ông ấy này.”

Hai người trò chuyện rôm rả, Kỳ Chính Hàn đứng bên cạnh, không xen vào nổi. Anh đưa tay vén một lọn tóc lòa xòa của Tô Kiến Thanh, khẽ cười: “Có vẻ không cần anh giới thiệu nữa rồi. Hai người cứ nói chuyện đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”

Bàn tay anh áp nhẹ lên gáy cô, truyền đến hơi ấm quen thuộc. Tô Kiến Thanh ngước nhìn anh.

Kỳ Chính Hàn lại quay sang phía Lê Oánh, cố tình nâng giọng bông đùa: “Cẩn thận kẻo bị cô ấy đâm đấy, con bé này miệng sắc lắm.”

Lê Oánh ngạc nhiên: “Thật không? Nhìn không ra nha.”

Tô Kiến Thanh cũng quay sang, cười nói: “Không có đâu, em không bao giờ đanh đá với con gái.”

Cửa phòng bật mở, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, phủ lên bóng lưng Tô Kiến Thanh.

Trước khi cánh cửa khép lại, Kỳ Chính Hàn nhìn thấy bóng Tô Kiến Thanh dần thu mình vào bóng tối, như một cảnh tượng khép màn trên sân khấu. Tiếng “cạch” vang lên nặng nề. Chỉ còn lại những âm thanh ồn ào từ phía ngoài rạp hát.

Trời đêm lạnh lẽo, Kỳ Chính Hàn đứng ở hành lang rạp, nhìn qua lớp kính ngắm bông tuyết rơi bên ngoài.

Thực ra anh không nhất thiết phải ra đây, chỉ là cơn thèm thuốc bỗng nhiên ập đến, kiếm một cái cớ để nghỉ một lát.

Một vài diễn viên trẻ nhận ra anh, vui vẻ chạy đến chào hỏi, kêu anh là ngài Kỳ. Toàn những gương mặt xa lạ, đừng nói nhớ tên, ngay cả quen biết sơ sơ anh cũng chẳng chắc. Nhưng dù vậy, anh vẫn lịch sự gật đầu đáp lại.

Vài người phụ nữ lặng lẽ quan sát anh. Thỉnh thoảng anh cũng đáp lại bằng một ánh nhìn, nhưng chẳng thấy gương mặt nào hợp ý. Người đẹp có rất nhiều, nhưng người để lại ấn tượng thì quá ít. Người dáng chuẩn thì nhiều, nhưng người có khí chất cuốn hút thì chẳng được bao nhiêu.

Có người mạnh dạn bước tới xin kết bạn qua WeChat, anh lắc đầu rồi từ chối.

Người đến rồi đi, chưa đến mười phút, nơi này lại trở nên trống trải. Năm phút sau, Tô Kiến Thanh bước ra, trên tay cầm một chiếc trâm cài áo do Lê Oánh tặng. Đó là quà lưu niệm của vở kịch.

Lê Oánh đã thay bộ đồ bình thường, đi bên cạnh Tô Kiến Thanh, một tay khoác lên vai cô, trông có vẻ rất thân thiết.

Kỳ Chính Hàn thấy Tô Kiến Thanh cứ cúi đầu ngắm nghía chiếc trâm, có vẻ rất thích, bèn ghé lại nhìn rồi hỏi thẳng: “Thứ này thì có công dụng gì tốt?”

Lê Oánh nói: “Cậu không hiểu được ý nghĩa của quà lưu niệm rồi.”

Tô Kiến Thanh trả lời: “Thấy vật như thấy người, đúng không chị?”

Lê Oánh vui vẻ: “Giám đốc Kỳ nên học lại cách nói chuyện từ cô gái của cậu là vừa.”

Kỳ Chính Hàn liếc nhìn Tô Kiến Thanh, lười nhác cong môi: “Được thôi, hai người hợp sức lại trêu tôi đấy à?”

Tô Kiến Thanh cũng cười, cô cất chiếc trâm vào túi áo, khoác tay Kỳ Chính Hàn rồi chào tạm biệt Lê Oánh.

Trên đường về, Tô Kiến Thanh tranh thủ tra cứu về cha của Lê Oánh – Lê Úc Sơn. Một cái tên không có bất kỳ từ khóa liên quan nào khi tìm kiếm, nhưng lại ẩn chứa không ít màu sắc phức tạp, không thể đụng vào hẳn cũng là lẽ đương nhiên.

Cô tắt điện thoại, chuyển sang trò chuyện với anh về vở kịch tối nay, Kỳ Chính Hàn lại trả lời không mấy cảm xúc.

Trong xe khôi phục sự yên tĩnh, trên người Tô Kiến Thanh còn vương mùi nước hoa nồng nàn từ phòng hóa trang, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp xe, làm bầu không khí càng thêm ngột ngạt.

Thình lình, anh cất giọng hỏi: “Em không phải fan của cô ấy, đúng chứ?”

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác sợ hãi chợt dâng lên, toàn thân Tô Kiến Thanh cứng đờ, tay chân tê rần như ngồi trên đống kim châm, mí mắt nặng trĩu đến mức không thể nhấc lên. Cô nhất thời quên mất phải đáp lại thế nào, mà nếu cố gắng tìm cách biện minh lúc này ngược lại sẽ càng trở nên gượng gạo. Cuối cùng, cô chỉ nói: “Chụp chung một tấm thì có gì đâu?”

“Có gì đâu hả?” Anh vừa lái xe, vừa nghiêng đầu liếc nhìn cô. “Thì anh đã nói gì đâu?”

Tô Kiến Thanh nhìn nửa góc mặt lạnh lùng của anh: “Anh đang giận.”

“Không hề.” Anh phủ nhận, nhưng môi mím chặt.

Trời đã khuya, hơn nữa chỗ ở của cô khá hẻo lánh, trên đường gần như không còn mấy chiếc xe qua lại, vì thế anh lái rất nhanh. Ánh đèn neon lướt qua cửa kính, chói đến mức nhức mắt.

Tô Kiến Thanh nhìn anh thật lâu, thong thả cất lời: “Kỳ Chính Hàn, anh có muốn tấp xe vào lề không?”

“Sao cơ?” Anh liếc nhìn cô.

“Em cần thời gian để nghĩ xem nên dỗ dành anh thế nào.”

Anh cười khẽ: “Anh lái về nhà, em cứ thoải mái mà dỗ dành nhé.”

Cô hiểu ngay ẩn ý trong lời anh: “Không được, anh đã hứa là sẽ nuôi em thật tròn trịa mà, sao giờ lại nuốt lời rồi?”

Kỳ Chính Hàn không kìm được tiếng cười của mình.

“Chính Hàn.” Cô khẽ gọi tên anh, cả người gần như nghiêng hẳn về phía anh. Ánh mắt chất chứa ý muốn giảng hòa, rõ ràng hơn rất nhiều. “Đừng không vui mà, được không?”

Bàn tay anh bị cô bao lấy, hơi ấm nhanh chóng truyền đến. Kỳ Chính Hàn rút tay ra khỏi lòng bàn tay cô, nâng lên khẽ gõ nhẹ lên má cô, nói: “Anh thì có chuyện gì mà không vui với em chứ?”

Cô dịu dàng mỉm cười: “Anh là tốt nhất.”

Tô Kiến Thanh chưa từng làm nũng ai bao giờ, chuyện này với cô đúng là gượng gạo. Nhưng có vẻ như lại rất hiệu quả, dù cô chẳng có chút kỹ năng nào.

Không một người đàn ông nào là không dính phải chủ nghĩa nam quyền, điều đó Tô Kiến Thanh luôn tin chắc.

Đưa cô về đến nhà, dù đã gần một tiếng đồng hồ ngồi cùng nhau trên xe, nhưng anh vẫn cảm thấy khoảng thời gian riêng tư ấy là chưa đủ. Kỳ Chính Hàn dừng xe xong xuôi, tháo dây an toàn, nghiêng người qua băng ghế giữa hôn cô.

Tô Kiến Thanh nhắm mắt, chuẩn bị đáp lại thì nghe thấy anh nói: “Thử ở tai xem?”

“Gì cơ?”

Tô Kiến Thanh chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, dái tai đã bị đôi môi ấm áp ngậm lấy. Toàn thân cô mềm nhũn, rúc vào lòng anh, phát ra một tiếng rên khe khẽ, muốn phản kháng nhưng lại không nỡ khước từ.

Đúng lúc này, đài radio vang lên một bản nhạc Cantopop cũ: “Vương vấn giữa đắng và ngọt, chẳng thể nhìn thấu đôi mắt ái muội này.”

Giọng nữ mềm mại, chậm rãi, như dòng mật dẻo đang tan chảy, lăn xuống môi. Cô bị nhốt trong một lớp kén ngọt ngào, từng vòng, từng lớp quấn chặt lấy.

Bên trong xe, một ngọn đèn vàng dịu sáng lên. Tô Kiến Thanh hé mắt, len lén quan sát dáng vẻ anh đang chìm đắm trong cô.

Kỳ Chính Hàn nhắm mắt, khoảng cách gần đến mức cô có thể thấy rõ những đường mạch xanh nhạt mờ ẩn dưới mí mắt anh. Ánh sáng phủ lên hàng mi, như nở rộ một bông hoa nhỏ nơi đuôi mắt.

Hơi thở nóng rực của anh phả lên cổ cô, khiến khát khao ngày càng dâng trào. Trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, đắng như trà.

Sự va chạm nhẹ mà ngứa ngáy ấy khiến vành tai trắng nõn của cô đỏ bừng, lan đến tận má. Đầu lưỡi anh lướt dọc theo vành tai, chạm vào vùng da trắng mịn phía sau, nhẹ tựa một giọt nước, rơi xuống, bắt đầu lan chảy.

Chảy dọc sau tai, xuống cổ, rồi trượt xuống xương quai xanh.

Tô Kiến Thanh nắm chặt lấy cánh tay anh, cố kiềm chế, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, anh nhất định có thể nghe rõ tiếng rên khe khẽ tràn ra từ cổ họng cô.

Một cảm giác lạ lẫm đến kỳ lạ, anh chỉ tùy ý thử một chút, lại có thể dễ dàng tìm thấy điểm yếu của cô. Một giọt nước cũng đủ nhấn chìm cô vào cơn mê đắm.

“Nhắm mắt lại.”

“…”

Như một lời cảnh cáo, anh mạnh mẽ chiếm lấy môi cô. Rồi từng chút một cuốn lấy, xâm nhập, cắn nuốt. Thành thạo và điêu luyện, anh hôn đến mức đầu lưỡi cô cũng trở nên tê dại.

Khoảng mười phút sau, màn hình điện thoại của anh bỗng sáng lên. Vì đã bật chế độ im lặng nên không có âm thanh, nhưng ánh sáng chói lóa khiến Tô Kiến Thanh khẽ mở mắt. Cô dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy vào lồng ngực anh, mơ màng nói: “Điện thoại kìa…”

Kỳ Chính Hàn vẫn tiếp tục hôn cô, một tay lần tìm điện thoại, định tắt máy. Thế nhưng, khi thấy cái tên hiển thị trên màn hình, anh bỗng khựng lại, nụ hôn dừng giữa chừng.

Tô Kiến Thanh cũng tò mò liếc nhìn.

Trước khi anh kịp tắt màn hình, cô đã thấy rõ ràng, dưới những ngón tay thon dài che khuất nửa màn hình, ba chữ hiện lên một cách rõ nét: Liêu Vũ Mân.

Kỳ Chính Hàn không tắt máy ngay mà chỉ hơi do dự, sau đó đặt điện thoại sang một bên, định tiếp tục nụ hôn dang dở.

Thế nhưng, tâm trí Tô Kiến Thanh đã rối bời, chẳng còn chút hứng thú nào với sự thân mật này nữa, cô căng thẳng nuốt nước bọt, gương mặt chắc hẳn đã tái nhợt đến cực độ. Cô cụp mắt, bàn tay đặt lên ngực anh cố gắng đẩy ra, giọng nói vỡ vụn: “Nếu anh có việc thì cứ lo trước đi, em về đây, ngủ ngon.”

Không chờ anh đáp lời, cô vội mở cửa bước xuống xe.

Tô Kiến Thanh không quay đầu lại, nhưng ba chữ hiển thị trên màn hình điện thoại như hằn sâu vào võng mạc, không ngừng hiện lên trong tâm trí cô.

Đồng thời, cô nhớ lại hai chuyện.

Một là lần gặp nhau ở chùa Thanh Ẩn, anh đã treo bài vị cầu phúc cho “cô Liêu”.

Hai là mười năm trước, trong phòng khách sạn của anh, cô đã chỉ vào hình xăm trên người anh và hỏi: “Nó mang ý nghĩa gì đặc biệt sao?”

Anh đáp rằng: “Là một cô gái.”

Đó là một đóa hồng ướt đẫm trong mưa.

Tô Kiến Thanh thầm nghĩ, liệu anh có đến giải thích chuyện này không. Nhưng không, hoàn toàn không. Âu cũng là lẽ đương nhiên.

Cô không biết Liêu Vũ Mân là gì của anh. Rõ ràng chỉ là một cái tên xa lạ, vậy mà lại như một mũi kim nhọn, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim cô, cắm rễ thật sâu.

Ngày hôm sau, Kỳ Chính Hàn nhắn tin hỏi: [Em có cân không?]

Nhà cô có. Chính vì có nên cô không biết phải trả lời thế nào, đành để tin nhắn lơ lửng một lúc.

Anh lại nhắn tiếp: [Lát nữa anh gửi cho em một cái.]

Cùng với chiếc cân điện tử, còn có cả đống hoa quả anh đã hứa mua cho cô.

Trái cây được đưa đến mỗi ngày, vào giờ cơm tối. Không làm phiền giấc ngủ nướng của cô, cũng chẳng ảnh hưởng đến công việc. Anh luôn chu đáo như vậy.

Một tuần sau, Tô Kiến Thanh bước lên cân, cuối cùng cũng vượt ngưỡng 50kg. Đây lẽ ra phải là một tin tốt, nhưng với cô, con số này chẳng có ý nghĩa gì.

Vì những tổn thương thuở bé, Tô Kiến Thanh luôn ám ảnh chuyện kiểm soát cân nặng. Sở hữu chiều cao trên 1m70, nhưng cô chưa bao giờ để bản thân chạm đến ba con số. Vậy mà giờ đây, chỉ vì muốn chiều theo sở thích quái đản của Kỳ Chính Hàn, thật hoang đường, cô lại nỗ lực tăng cân.

Không biết bản thân có nên vui vì điều này hay không. Cuối cùng, cô chụp lại kết quả gửi cho anh, để anh vui thay phần mình.

Thời gian thấm thoắt trôi, lịch trình của Tô Kiến Thanh ngày càng dày đặc, vừa phải chạy ở đoàn phim, vừa phải về trường tập kịch. Nhưng Tô Kiến Thanh không ở đoàn lâu vì vai diễn của cô không có nhiều đất để thể hiện, từ đầu tới cuối các cảnh quay đều rất thuận lợi.

Đây là sắp xếp của Kỳ Chính Hàn.

Anh có một nguyên tắc rõ ràng: Nếu đã có năng lực diễn xuất thì hãy đẩy nó lên đến đỉnh cao, thử sức với những vai có tính thử thách hơn; còn nếu chỉ có nhan sắc, còn khả năng diễn xuất lại không có gì nổi trội vậy thì cứ an phận làm một con búp bê trang trí thôi.

Bởi với một gương mặt mới quan trọng nhất là không để lại ấn tượng xấu, anh không thể nói rằng Tô Kiến Thanh vừa hợp mắt khán giả vừa có thực lực diễn xuất, vì nếu cô thực sự như thế thì anh đã chẳng cần phải tồn tại.

Rất nhanh, đêm giao thừa cận kề, trường học lẫn đoàn phim đều nghỉ lễ. Tổ làm phim tổ chức một buổi tiệc cuối năm, có vài người vắng mặt vì bận đi chơi cùng người yêu hoặc bạn bè, còn Tô Kiến Thanh thì tham dự, bởi chẳng có ai rủ cô đi đâu cả.

Họ hẹn nhau ở một quán nhậu nhỏ ngoài vùng ngoại ô, ăn chút gì đó, uống ít rượu, tham gia trò chơi.

Một đêm không còn những áp lực của công việc, chỉ còn bạn bè tụ họp, đơn giản mà thư giãn.

Tô Kiến Thanh uống một chai bia, loại này khá nặng đô, chưa kịp uống hết chai thì hơi nóng đã bốc lên mặt. Tô Kiến Thanh cảm thấy hai mắt cay cay, đứng dậy ra ngoài hít thở.

Bên trong, mọi người vẫn đang tụm lại tán gẫu những chuyện vặt vãnh đời thường, thấy cô rời đi, một người trong góc quán cũng lặng lẽ đứng dậy theo.

Chuông gió trên cửa vang lên mấy tiếng đinh đang.

Tô Kiến Thanh ngồi xuống chiếc xích đu trước cửa, còn chưa kịp đung đưa, sợi dây đã bị ai đó nắm chặt.

Thịnh Yến nhấc chân, bước tới từ phía sau, ngồi xuống cạnh cô.

Chiếc xích đu đủ rộng cho hai người, nhưng cũng không dư dả lắm. Sợ vô tình chạm vào cậu, cô hơi dịch sang một bên.

Cô đùa: “Biết điều một chút được không? Không giúp tôi đẩy thì thôi, còn chiếm cả chỗ nữa.”

Thịnh Yến không cười, chỉ cúi đầu bật nắp lon bia trong tay, một lúc sau mới nghiêng đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Em tưởng hôm nay chị sẽ ở bên anh ta.”

Câu nói ấy khiến Tô Kiến Thanh hơi lúng túng. Cô tránh ánh mắt cậu, nhìn về phía mặt hồ lấp lánh gợn sóng trước mặt: “Anh ấy bận rồi.”

Thịnh Yến nhấp một ngụm bia, mắt vẫn dán vào cô.

Tô Kiến Thanh cười xòa, chuyển chủ đề: “Chẳng phải nói là không uống rượu sao? Mới đó đã đổi ý rồi à?”

“Thành niên rồi.” Cậu nói thẳng, sau đó lại cười: “Với lại, chị sẽ không méc với ai đâu, đúng không?”

“Sao cậu biết tôi sẽ không nói?”

“Bán đứng em thì chị được lợi gì chứ?” Thịnh Yến nghĩ rất khác, cậu đứng dậy lùi ra phía sau. “Nào, chơi một lúc nữa đi.”

Cả hai bắt đầu đung đưa trên xích đu, nhịp nhàng mà chậm rãi.

Đêm ở vùng quê yên tĩnh lạ thường, trước mặt là con đường núi xanh rì, đã được cải tạo lại, ánh đèn rực rỡ soi sáng. Tô Kiến Thanh ngẩng đầu, nhưng vì ánh đèn quá chói, cô chẳng thể nhìn thấy bầu trời đầy sao vốn có.

Trước cửa quán rượu, một ca sĩ ôm đàn guitar, giọng hát khàn khàn thê lương.

Trong khoảng lặng giữa cuộc trò chuyện, Tô Kiến Thanh nhìn điện thoại ba bốn lần, không có tin nhắn nào gửi đến.

Có lẽ Kỳ Chính Hàn đang ở Hồng Kông, hoặc là Singapore. Thỉnh thoảng anh cũng báo cáo lịch trình với cô, nhưng không phải lúc nào cũng thông báo đầy đủ. Cô chỉ có thể đoán, chỉ có thể dựa vào nỗi nhớ mà chịu đựng.

Đang thất thần suy nghĩ, bỗng một chiếc khăn quàng cổ ấm áp được nhét vào lòng Tô Kiến Thanh.

Thịnh Yến đang đứng, cậu rất cao, mà Tô Kiến Thanh lại đang ngồi, phải hơi ngửa lên mới nhìn rõ khuôn mặt cậu. Một gương mặt đẹp đẽ, trẻ trung, sạch sẽ mà chân thực.

Chiếc cổ vừa mới bỏ khăn quàng trông dài và đẹp, nhưng theo động tác kéo khóa áo khoác của cậu, dần dần bị lớp vải che khuất.

“Em định đạp xe, chị muốn đi cùng không?” Giọng cậu nhẹ hẫng, hỏi ý cô.

“Hả?” Tô Kiến Thanh ngạc nhiên. “Bây giờ sao?”

Thịnh Yến liếc nhìn về phía cổng sân, đúng lúc có hai chiếc xe đạp công cộng dừng lại. Cậu bước lên trước: “Cho chị năm giây suy nghĩ, không đi thì em đi một mình đó.”

Nói xong, cậu cúi người mở khóa, ngồi lên yên xe, quay đầu nhìn nhìn cô, tựa như đang chờ đợi.

Tô Kiến Thanh bước đến đưa chiếc khăn quàng cho cậu: “Khăn của cậu này.”

Thịnh Yến không trả lời, chỉ đạp chân xuống, lao thẳng xuống dốc.

Tô Kiến Thanh không biết phải cầm nó thế nào, cũng không có túi để cất. Do dự nửa phút, cuối cùng vẫn quàng nó lên cổ.

Cô nhanh chóng đuổi kịp cậu.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Mãi một lúc lâu sau, Tô Kiến Thanh mới để ý, vừa nhận ra cô lập tức phanh xe gấp: “Đợi tí đã, tôi phải nghe điện thoại.”

Bên cạnh, Thịnh Yến cũng dừng lại, quay sang nhìn cô.

Cô rút điện thoại ra, cuộc gọi đã bị ngắt, đang định gọi lại thì có tin nhắn gửi đến: [Chúc mừng năm mới, bé cưng.]

Kèm theo lời chúc, Kỳ Chính Hàn gửi một bao lì xì. Cô mở ra, con số 520 hiện lên trước mắt.

Đối với anh đây chỉ là một khoản nhỏ, song lại khiến sống mũi cô cay cay.

Ba con số này đẹp đến lạ thường.

Tô Kiến Thanh lau màn hình điện thoại còn mờ hơi nước, cười đến ngu ngơ.

Thịnh Yến nhìn biểu cảm của cô, tò mò liếc sang màn hình sáng rực trên tay cô. Chỉ thoáng một hoặc hai giây, cậu nhận ra hành động của mình có phần thất lễ, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.


Chú thích:

[8] Câu này trích từ một bài thơ cổ, trong đó “Kiến Thanh” (见青) có nghĩa là “thấy màu xanh”.

[9] Lý do hiểu nhầm là vì phát âm của “Thanh” (青) có thể gần giống với (亲) “Thân” hoặc (钦) “Khâm”.

Nếu là “Thân” (亲) thì (见亲) có thể nghĩa là gặp thân thích.

Nếu là “Thân” (钦) thì (见钦) có thể liên quan đến “khâm sai”, mang nghĩa trọng đại hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.