Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 26: Chương 26




Lúc này, Tô Kiến Thanh thầm nghĩ: Có lẽ Chu Già Nam vẫn chưa rời đi. Ai mà ngờ, nơi tồi tàn nhất thành phố này lại có hai thiếu gia giàu có bậc nhất kinh thành cùng trú ngụ.

Hạ mình đến đây là vì tình yêu, hay chỉ bởi chút vấn vương thoáng qua?

Không ai nói rõ được.

Kỳ Chính Hàn từng đề nghị cô dọn đến chỗ anh. Cô có hai lý do để từ chối: Một là sợ người khác dị nghị, hai là lo cha mẹ bất ngờ kiểm tra, chẳng biết phải giải thích thế nào.

Nhưng cô chỉ nói với anh lý do thứ hai. Khi ấy, anh ung dung nhấc lên mí mắt: “Cũng có lý.” Rồi không nhắc lại nữa.

Tô Kiến Thanh cứ tưởng hôm nay Kỳ Chính Hàn tha cho mình vì thấy cô quá mệt, mãi đến sáng hôm sau mới biết, vậy mà anh lại không mang theo bao.

Chỉ vì chuyện nhỏ ấy, cô bỗng thấy sống mũi cay cay, còn anh thì không hay biết đứng bên kia gọi điện cho khách hàng.

Kỳ Chính Hàn luôn dậy sớm hơn cô, khi Tô Kiến Thanh bước ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn đã có sẵn một cốc cà phê.

Là cốc của cô, cà phê cũng là của cô, anh chỉ thêm chút nước vào rồi nhíu mày nhận xét: “Sao có mùi lạ quá vậy?”

Tô Kiến Thanh liếc nhìn dáng vẻ đại thiếu gia của anh trên sô pha, rõ ràng là đang chê bai cà phê hòa tan của cô. Quả nhiên, anh chỉ nhấp một ngụm rồi không uống nữa.

Cô bất lực lắc đầu, cầm cốc vào bếp, thêm ít nước nóng, khuấy đều rồi uống cạn.

Trong lúc rửa cốc, nghe tiếng bước chân anh tiến lại gần, cô lạnh nhạt nói: “Biết tiết kiệm một chút đi chứ?”

Kỳ Chính Hàn đứng chắn ngay cửa bếp, vừa chỉnh cà vạt vừa nhìn cô.

Không thấy anh đáp, Tô Kiến Thanh quay đầu, bắt gặp ánh mắt anh vẫn dõi theo mình. Cà vạt trong tay bị thắt lộn xộn, mà anh có vẻ chẳng để tâm lắm.

Cô nhìn không nổi nữa, đặt chiếc cốc đã rửa sạch lên bàn, bước tới giúp anh. Kỳ Chính Hàn cũng thuận thế buông tay để mặc cô chỉnh sửa.

Tô Kiến Thanh nhìn sắc mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Không ngủ ngon à?”

Anh uể oải đáp: “Ừ, có chút mất ngủ.”

Cô lại hỏi: “Giường của em không thoải mái sao?”

“Muỗi nhiều quá, em không nghe thấy à?” Anh cúi xuống nhìn cô.

“Tội nghiệp anh quá vậy, còn em thì ngủ say như chết.” Tô Kiến Thanh khẽ cười, ngẩng đầu trêu chọc. “Sao anh không gọi một đội giúp việc đến đập muỗi hộ?”

Lời vừa dứt, Kỳ Chính Hàn bật cười, cười đến mức không ngậm miệng được.

Tô Kiến Thanh cũng không nhịn được mà mỉm cười: “Anh tự nói ra, có gì buồn cười vậy?”

Thắt xong cà vạt, cô giúp anh vuốt phẳng vạt áo sơ mi. “Xong rồi đó giám đốc Kỳ, nhớ trả lương trợ lý cho em đấy.”

Tô Kiến Thanh lùi về sau đánh giá. Kỳ Chính Hàn tuấn tú, dáng người cao ráo, phong thái nghiêm chỉnh, đúng kiểu mà các bậc phụ huynh yêu thích, dẫn anh về ra mắt chắc chắn sẽ rất nở mày nở mặt. Nhưng Chu Già Nam thì không được như vậy, bậc cha mẹ nào nhìn thấy cũng sẽ chỉ thẳng mặt mà cảnh cáo luôn: “Cái ngữ này thì phải tránh xa ra.”

Kỳ Chính Hàn nhìn cô: “Thay đồ đi, anh đưa em đi ăn sáng.”

Tô Kiến Thanh lại lắc đầu: “Em ở nhà ăn bánh mì là được rồi.”

Anh bước lên, vòng tay ôm lấy eo cô, chọc ghẹo: “Cùng đi ăn với ông chủ một bữa được không, trợ lý nhỏ?”

Cô hết cách, bật cười, đẩy nhẹ vào ngực anh: “Được rồi, đi thì đi. Nhưng phải giữ chút mặt mũi cho mình nhé, sếp ơi.”

Nói rồi, cô vào phòng thay đồ trong hai phút, sau đó theo anh ra ngoài.

Tô Kiến Thanh vừa mở cửa, tay còn đặt trên tay nắm, người phía sau đã lập tức theo kịp.

Anh chồng tay lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng đẩy cửa đóng lại. Cô khó hiểu quay đầu nhìn, trong mắt đầy nghi hoặc.

Kỳ Chính Hàn giam cô giữa cánh cửa và cánh tay mình, khẽ cười: “Quên gì rồi?”

Cô hiểu ra, bất đắc dĩ bật cười, ngoắc ngoắc ngón tay gọi anh lại gần.

Kỳ Chính Hàn cúi xuống theo ý cô, một nụ hôn nhẹ đặt lên má anh, anh lại đưa tay véo hai bên má lúm đồng tiền của cô, cúi xuống chạm môi hai, ba lần.

Lúc này mới mãn nguyện mở cửa để cô đi.

Tô Kiến Thanh vừa đi vừa kể với anh về giấc mơ tối qua. Hôm nay thời tiết rất đẹp, mùa hè ở Yến Thành không oi bức như miền Nam. Cô buộc tóc đuôi ngựa, trong lòng cảm giác như trẻ ra mấy tuổi.

Cô mơ thấy hồi nhỏ từng cùng cha mẹ ra vùng nông thôn hái dâu dại. Trong mơ, khung cảnh yên bình và đẹp đẽ vô cùng, nhưng khi kể lại, bỗng dưng thấy tẻ nhạt chẳng có gì đặc biệt.

Vậy mà Kỳ Chính Hàn vẫn chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, anh hỏi một câu chẳng liên quan đến giấc mơ: “Mẹ em làm nghề gì?”

Tô Kiến Thanh từng kể với anh rằng cha cô là giáo viên, nhưng rất ít khi nhắc đến mẹ, anh cũng chưa từng hỏi. Cô đáp: “Mẹ em không có công việc chính thức, bà ấy ở nhà mở phòng bài.”

Tô Kiến Thanh hơi nghiêng người nói chuyện với anh, quên cả nhìn đường.

Lúc này, Kỳ Chính Hàn bất chợt ngước mắt, ánh nhìn dừng lại ở một điểm nào đó, không tiếp lời cô nữa.

Tô Kiến Thanh nhận ra có gì không ổn, cũng nhìn theo. Dưới lầu, một gương mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Ánh mắt lướt qua, chạm phải hai người họ đi cùng nhau, Thịnh Yến ngạc nhiên. Cậu mặc áo thun trắng, quần short đen, trông trẻ trung và tràn đầy sức sống. Ban nãy còn lười biếng tựa vào tay lái xe đạp chờ đợi, thấy Tô Kiến Thanh đến, cậu chậm rãi đứng thẳng dậy. Sự vui vẻ, ung dung ban nãy lập tức bị quét sạch, nét mặt cậu trở nên phức tạp.

Tô Kiến Thanh có hơi khó xử, rất hiếm khi bị người quen bắt gặp cảnh cô ở cạnh Kỳ Chính Hàn, lúc này chỉ thấy gượng gạo không thôi.

Kỳ Chính Hàn thì vẫn thong dong điềm đạm, bàn tay đang khoác trên vai cô rút về đút vào túi quần, thoải mái nói: “Anh đợi em trên xe.”

Tô Kiến Thanh bước đến chỗ Thịnh Yến, vì chột dạ mà ánh mắt không được tự nhiên. Cô hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì thế?”

Cậu biết địa chỉ nhà cô là nhờ trước đây lúc đóng phim xe trong đoàn từng đến đón cô mấy lần.

Thịnh Yến lặng lẽ quan sát cô. Quan sát mái tóc đuôi ngựa tinh nghịch, đôi chân mảnh khảnh, bờ môi khẽ mím, cùng ánh mắt hơi nhướng lên của cô.

Cuối cùng, cậu lấy ra một hộp quà từ trong túi, đưa cho cô: “Quà tốt nghiệp cho chị.”

Tô Kiến Thanh tò mò mở hộp, thấy bên trong là một chiếc đĩa than của ban nhạc cô yêu thích nhất, một ban nhạc Nhật Bản. Thịnh Yến hơi nghiêng người, giúp cô xé lớp bọc, lần lượt chỉ vào từng chữ ký của các thành viên trong ban nhạc trên album.

Tô Kiến Thanh kinh ngạc: “Cậu qua Nhật à?”

Nhìn thấy cô vui vẻ, khóe môi cậu khẽ nhếch lên: “Ừ, đi đóng phim.”

Ánh mắt Thịnh Yến dời đi, rơi xuống người đàn ông đang đứng chờ bên chiếc xe sang trọng.

Tô Kiến Thanh vẫn chìm trong niềm vui, không để ý đến sự thất thần của cậu. Cô mỉm cười: “Không ngờ vòng quan hệ của cậu cũng rộng thật nha.”

Thịnh Yến bật cười, có chút tức giận: “Chị nghĩ em quen mấy nghệ sĩ Nhật này hả?”

Tô Kiến Thanh tò mò: “Chẳng lẽ cậu xếp hàng xin chữ ký?”

Cậu cụp mắt, dáng vẻ như bị cô đánh bại hoàn toàn, lại tựa cằm lên tay lái, giọng nhỏ đến mức như thì thầm: “Chị đang giả khờ đúng không.”

Tô Kiến Thanh không nghe rõ, nghiêng người tới gần hơn: “Cậu nói gì cơ?”

Thịnh Yến im lặng giây lát, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, cười chua chát: “Làm sao có thể tự đi xếp hàng, em nhờ bạn mua hộ.”

Tô Kiến Thanh gật đầu, cười đáp: “Cảm ơn nhiều nhé, hôm nào mời cậu ăn cơm.”

Nụ cười trên môi cậu càng sâu hơn: “Chị nói thì phải giữ lời, em tính toán lắm đấy.” Giọng điệu còn vương chút tính trẻ con.

“Nhất định, nhất định.” Tô Kiến Thanh chân thành cảm ơn.

Thiếu niên phất tay: “Bye nhé, em có tiết học buổi sáng.” Cậu đạp chân, chiếc xe lướt đi xa.

Kỳ Chính Hàn vẫn đứng trước xe, kiên nhẫn chờ cô quay lại.

Tô Kiến Thanh lên xe ngồi vào ghế phụ. Kỳ Chính Hàn vừa thắt dây an toàn, vừa liếc nhìn nét mặt vui vẻ của cô. Anh phát hiện, cô rất ít khi trông vui vẻ đến thế khi ở bên anh.

Những món đồ anh tặng, cô đều nhận, dĩ nhiên vì chúng đắt tiền.

Anh từng nghĩ cô thích chúng, bởi cô sẽ mỉm cười nói cảm ơn, nhưng thực ra, chưa lần nào thấy cô nâng niu món quà giống như lúc này.

Ở bên Tô Kiến Thanh, anh luôn cảm thấy thoải mái, nhưng niềm vui cô mang lại cho anh dường như không bao giờ đong đầy như cách cô tận hưởng niềm vui của chính mình.

Vì sao nhỉ?

Kỳ Chính Hàn nhướng mày, nghĩ mãi cũng chẳng ra, bèn dời mắt xuống thứ trong tay cô, bình thản hỏi: “Là gì vậy?”

“Ca sĩ nhạc rock.” Tô Kiến Thanh lấy đĩa ra cho anh xem, động tác hết sức cẩn thận.

Kỳ Chính Hàn nhìn lướt qua, bật cười: “Em cũng thích cái này à?”

Lần trước, Thịnh Yến cũng từng hỏi cô câu tương tự, không ngờ một cô gái như cô lại thích nhạc rock. Khi đó, Tô Kiến Thanh đã trả lời: “Cuộc sống này đã đủ nhạt nhẽo rồi, một thân một mình thì phải biết rock lên.”

Nhưng với Kỳ Chính Hàn, cô không muốn nói ra câu đó. Bởi vì, sự chân thành cần có qua có lại.

Lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, cô trả lời qua loa: “Nghe cho vui thôi.”

Xe lăn bánh trên đường. Sau vài phút im lặng, Kỳ Chính Hàn liếc nhìn cô, bỗng dưng hờ hững buông một câu: “Cậu ta thích em.”

Câu nói nghe thật kỳ quặc. Tô Kiến Thanh nhíu mày, khó hiểu: “Không có đâu, bọn em chỉ hơi thân thiết một chút thôi.”

Kỳ Chính Hàn cười nhạt và chẳng nói gì thêm.

Một lát sau, cô ngước mắt nhìn góc nghiêng gương mặt anh, chợt hỏi: “Nếu cậu ấy thực sự thích em, anh có cảm thấy lo lắng không?”

Anh tỏ vẻ dửng dưng: “Anh có gì mà phải lo?”

“Vậy là anh không sợ em bị người khác cướp mất phải không?” Cô gật gù, như thể đã tỏ tường mọi chuyện.

Anh nhẹ nhàng trả lời: “Cậu ta dám ư?” Giọng điệu đầy tự tin.

Tới ngã rẽ, xe chầm chậm quay đầu. Tô Kiến Thanh nhìn bàn tay anh xoay vô lăng, bất giác thất thần. Dáng vẻ nhìn thấu lòng người này của anh khiến cô tò mò: “Vậy anh có nhìn ra được, Giang Liễm có thích anh thật hay không?”

“Thích?” Kỳ Chính Hàn nghĩ ngợi rồi nhạt nhẽo đáp. “Chưa tới mức đó, cô ấy muốn lợi ích thì đúng hơn.”

Anh nhìn thấu mọi thứ.

Tô Kiến Thanh lại hỏi: “Vậy anh nghĩ, em có thích anh không?”

Anh quay đầu nhìn cô, im lặng vài giây rồi cong môi, cố ý hạ giọng: “Anh nghĩ em thích anh chết đi được.”

Tô Kiến Thanh như trúng đạn, ngớ người hồi lâu rồi giận dỗi lầu bầu: “Mặt dày quá đi.”

Kỳ Chính Hàn chẳng hề bực bội, vẫn nhàn nhã nhìn cô rồi cười tươi.

“Đúng rồi.” Anh tiếp tục câu chuyện khi nãy. “Vừa rồi em nói mẹ em làm gì ấy nhỉ?”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Ừ, bà ấy làm buôn bán nhỏ.”

“Thế làm sao quen cha em?”

Không rõ anh thực sự tò mò hay chỉ tìm chuyện để nói, nhưng cô vẫn kiên nhẫn kể lại từ đầu.

Phim đến tháng Tám mới khai máy, giai đoạn đầu sẽ quay tại Thân Thành.

Trước khi rời đi, Tô Kiến Thanh đến chào tạm biệt Vương Doanh Kiều. Lúc này, cô mới cảm nhận rõ rệt nỗi buồn chia ly. Sau khi tốt nghiệp, những tình bạn thời thanh xuân cũng dần phai nhạt. Mỗi người đều có thế giới rộng lớn hơn để theo đuổi, còn những cảm xúc đơn thuần, quý giá của ngày xưa lại ngày một ít đi.

Vội vàng bước vào một môi trường mới, được dìu dắt, được nâng đỡ… Nhưng còn ai sẽ nhớ đến hai con chim sẻ nhỏ bé, lấm lem ngày ấy, khi vừa chập chững bước vào cuộc đời?

Tất cả những khát vọng đều đang dần trở thành hiện thực, nhưng hà cớ gì cô lại chẳng thể cảm nhận được niềm vui trọn vẹn ấy?

Vương Doanh Kiều vẫn đang đóng phim, không có thời gian đi dạo cùng cô. Hai người chỉ kịp dùng chung một bữa cơm.

Họ hẹn nhau ở quán gà cay trước cổng trường. Nơi này vẫn ồn ào và náo nhiệt như trước, sinh viên trẻ tuổi ra vào tấp nập, từng nhóm bạn khoác tay nhau, than phiền về lượng bài tập quá tải, bàn luận về vị giáo sư thích gọi tên bất chợt.

Chỉ mới tốt nghiệp không lâu, vậy mà khi ngồi đây, Tô Kiến Thanh lại có cảm giác mình và Vương Doanh Kiều dường như đã không còn thuộc về chốn này nữa.

Cô chợt nghĩ, Kỳ Chính Hàn chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây. Anh đến cả cốc cà phê cô pha cũng chê dở.

Hôm nay, Vương Doanh Kiều khác thường, im lặng, sắc mặt nặng nề, tâm tư rối bời. Bình thường khi ở bên nhau, cô ấy luôn là người nói nhiều, còn Tô Kiến Thanh chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Nhưng hôm nay, cô ấy cứ lặng lẽ cúi đầu ăn, còn Tô Kiến Thanh thì chẳng có tâm trạng dùng bữa, cứ ít giây lại đưa mắt nhìn đối phương.

Biết nói gì đây? Gửi lời chúc sẽ gặp lại trên đỉnh cao ư? Cả hai đâu cần điều đó.

Nhắc đến Chu Già Nam sao? Nghĩ thôi đã thấy chán ghét.

“Anh ấy sắp kết hôn rồi, là hôn sự do gia đình sắp đặt.” Vương Doanh Kiều đột ngột ngẩng đầu lên, thốt ra một câu như vậy.

Tô Kiến Thanh lấy làm ngỡ ngàng, mất vài giây mới kịp phản ứng. Cô thăm dò: “Vậy hai người thì sao?”

“Anh ấy không chịu thả tớ đi.” Giọng điệu không quá nặng nề, nhưng lại chất chứa tuyệt vọng.

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng phía sau đó là một tâm hồn đầy thương tổn, cùng những cảm xúc rối ren chẳng thể gỡ bỏ.

Vương Doanh Kiều rút khăn giấy lau miệng, rồi vứt đi. Sau đó, cô ấy lại lấy một tờ khác, lần này là để lau nước mắt.

Tô Kiến Thanh nhíu mày, không đành lòng nhìn. Cô còn nhớ rõ, trước kia Vương Doanh Kiều không phải là người dễ rơi lệ như thế.

Cô nắm lấy tay bạn mình, định nói vài lời an ủi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cả hai đều im lặng. Giữa tiếng nức nở khe khẽ của Vương Doanh Kiều, Tô Kiến Thanh nghe thấy giọng một cô gái ở bàn bên cạnh, vui vẻ khen quán này ngon hơn hẳn đồ ăn trong căn-tin trường.

Một lúc lâu sau, cô đổi chủ đề: “Tớ sắp vào Nam đóng phim.”

“Lại là Kỳ Chính Hàn giới thiệu cho cậu?”

Tô Kiến Thanh gật đầu.

Vương Doanh Kiều đề nghị: “Cậu nên ký hợp đồng với một công ty đi.”

Cô đáp: “Anh ấy không cho tớ ký.”

Nguyên văn lời anh: “Bây giờ mấy ông chủ công ty phim ảnh khôn lắm. Nếu em không có tiềm năng nổi tiếng, họ chẳng dại gì mà cho em nhiều lợi ích đâu. Em muốn gì, anh sẽ cho em cái đó. Hà cớ gì phải tự nhốt mình vào một cái lồng?”

Tiên nữ thì cứ ở yên trên trời đi, đừng xuống trần gian chịu khổ.

Những lời nói ra, êm ái đến mức khiến người ta mơ hồ.

Vương Doanh Kiều hỏi: “Cậu tưởng gã ấy thật lòng muốn tốt cho cậu à?”

Tô Kiến Thanh lắc đầu: “Tớ không biết.”

Cô rất ít khi nghĩ về những điều này. Có nhiều chuyện, cô hoàn toàn không hiểu.

Vương Doanh Kiều thở dài, định nói gì đó, nhưng lại thôi. Cô hiểu rõ, cả hai lúc này đều đang mắc kẹt trong bế tắc, không nên đào sâu làm khổ nhau thêm.

Hôm đó sau khi gặp Vương Doanh Kiều, trong lòng Tô Kiến Thanh trống rỗng, chênh vênh. Cô đi tìm Kỳ Chính Hàn, không báo trước, may mắn là anh có nhà.

Theo thông lệ, kết thúc xong, hai người ra ban công uống rượu. Chiếc bàn tròn nhỏ chia cách họ, trên bàn trải khăn tinh xảo, đặt một phần bít tết còn bốc khói, ly rượu che khuất những bông cúc cánh bướm trên nền vải. Đối diện, người đàn ông khoác hờ chiếc áo choàng tắm, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh hằn vết cắn của cô.

Phía sau anh là khung cảnh hoa lệ nhất của thành phố, còn tư thái anh lại tùy tiện và phóng túng, một bên nhâm nhi rượu, một bên nhàn nhã ngắm nhìn cô.

Tô Kiến Thanh phá vỡ im lặng: “Chu Già Nam sắp kết hôn, anh biết không?”

Kỳ Chính Hàn “ừ” một tiếng: “Năm sau.”

Anh không có hứng thú bàn chuyện người khác, chỉ đơn giản đẩy một tấm thiệp trên bàn về phía cô: “Chúc mừng sinh nhật.”

Anh vẫn nhớ, ngày mai là sinh nhật cô.

“Cái gì đây?” Cô biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

Anh đáp: “Một món quà nhỏ, đủ để em đóng mười bộ phim.”

Tô Kiến Thanh không hề động vào nó: “Anh có thể nói thẳng, số tiền này đủ để em sống sung túc cả đời.”

Kỳ Chính Hàn cười nhạt: “Chút này đã đủ cả đời rồi à? Dễ nuôi thật đấy.”

Cô định nói: Anh phải biết em bủn xỉn thế nào chứ. Nhưng tâm trạng nặng nề khiến cô nuốt lại lời định nói, quay lại chủ đề ban nãy: “Anh có định kết hôn không?”

Kỳ Chính Hàn thoáng dừng lại, nhướng mày: “Em lo chuyện này à?”

Cô gật đầu, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh.

“Tình huống khác nhau, anh không muốn cưới sẽ chẳng ai ép buộc được cả.” Anh nói với vẻ thong dong hiển nhiên, không có vẻ gì là đang gạt cô. Sau đó, anh bổ sung một câu. “Yên tâm, anh sẽ không để em làm tình nhân đâu.”

Bàn tay cầm nĩa xiên rau của cô chợt khựng lại.

Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh. Khuôn mặt anh không chút thay đổi, chỉ chăm chú quan sát cô.

Lúc không cười, vẻ lạnh nhạt của anh càng thêm nặng nề, như thấm vào tận xương tủy cô.

Anh chắc hẳn nghĩ rằng, lời hứa này là một kiểu ban ơn.

Dù vẻ ngoài có phong độ hay nhẹ nhàng đến đâu, thì trong mắt người đàn ông này mãi mãi vẫn tồn tại một sự kiêu ngạo không thể xóa nhòa.

Ánh mắt anh không quá sắc bén, nhưng vẫn tạo ra áp lực vô hình đè nặng lên cô.

Tô Kiến Thanh cúi đầu tiếp tục ăn, tránh để anh nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của mình.

Cô bỗng nhớ đến lời cha từng nói: Nước mắt là vì tự thương hại bản thân, đau khổ là vì quá tham lam.

Kỳ Chính Hàn không để ý đến nỗi hụt hẫng của cô, ánh mắt dừng lại nơi cổ áo ngủ đang lay động theo gió. Dây thắt lỏng lẻo giữa ngực phập phồng, đường cong sâu lúc ẩn lúc hiện sau lớp vải mỏng.

Anh nheo mắt, cổ họng khẽ chuyển động.

Tô Kiến Thanh không phải kiểu dáng người đẫy đà, nhưng vóc dáng lại vô cùng tinh tế, cân đối, đẹp đến vừa vặn.

Kỳ Chính Hàn nhẫn nhịn một lát, cuối cùng vẫn không kiềm chế được, vòng ra sau lưng cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Anh kéo cô vào lòng, giọng nói dịu dàng bên tai: “Sang đó quay phim, nếu có gì không quen thì nói với anh.”

Sau đó, nhét vào tay cô một tấm thẻ: “Cầm lấy.”

Tô Kiến Thanh cười gượng: “Tiền bằng mười bộ phim, anh không sợ em chểnh mảng, không chịu quay đàng hoàng à?”

“Chểnh mảng thì chểnh mảng.” Kỳ Chính Hàn hôn nhẹ lên vành tai cô. “Vẫn câu cũ, không muốn diễn thì đừng diễn, em gây ra tổn thất gì, anh gánh cho em.”

Cô nói: “Cảm ơn ông chủ đã ưu ái.”

Anh vừa cười vừa nói: “Không ưu ái em, thì còn ưu ái ai?”

Bàn tay lặng lẽ luồn vào, cảm giác ấm áp khiến anh hài lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.