Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 28: Chương 28




Tô Kiến Thanh cúi đầu nhắn tin, bên tai là tiếng gió đêm xao động của Thân Thành. Tin nhắn còn chưa viết xong, điện thoại đã rung lên, Kỳ Chính Hàn gọi tới.

Cô hoảng hốt ngắt máy.

Phản ứng hơi quá khích này khiến Đinh Vũ Viện ngồi bên cạnh bật cười: “Sao thế? Bị kiểm tra à?”

Tô Kiến Thanh ngẩng lên nhìn cô, chỉ ba giây sau, ánh đèn flash lướt qua, rọi sáng gương mặt của Đinh Vũ Viện. Lúc này, cô mới phát hiện nhan sắc của người trước mặt khác xa trên phim ảnh.

Cô ấy đã chỉnh sửa đôi chỗ.

Mở góc mắt, gọt cằm. Khuôn mặt so với trước kia tinh xảo hơn hẳn, nhưng cũng để lộ rõ dấu vết dao kéo. Tinh tế và tự nhiên, không thể cùng tồn tại trên một gương mặt được nhào nặn lại.

Đinh Vũ Viện lại nói: “Không sao, cô cứ nghe đi. Tôi sẽ im lặng.”

Tô Kiến Thanh không trả lời.

Kỳ Chính Hàn cũng không gọi lại nữa.

Cô liên hệ với Đinh Vũ Viện qua Weibo. Với một ngôi sao sở hữu hàng chục triệu fan, tin nhắn cá nhân rất dễ bị cuốn trôi. Nhưng chỉ một dòng nhắc đến Kỳ Chính Hàn, Đinh Vũ Viện liền phản hồi ngay.

Hai người cùng đến một quán bar.

Tô Kiến Thanh chưa từng đặt chân đến nơi này, cử chỉ có phần gò bó, lặng lẽ theo sau Đinh Vũ Viện.

Ngồi xuống bàn, cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với lời mời “uống chút gì đó” của đối phương. Nơi này chẳng thích hợp để nói chuyện chút nào. Vị trí đối diện, Đinh Vũ Viện lớn tiếng hỏi cô muốn uống gì, Tô Kiến Thanh xua tay.

Chẳng mấy chốc, phục vụ mang lên một khay cocktail bạc hà đã pha sẵn. Lá bạc hà gắn trên thành ly, khẽ đung đưa dưới làn gió điều hòa.

Nhận thấy sự căng thẳng của cô, Đinh Vũ Viện liền xích lại gần, vòng tay ôm vai cô, một tay cầm lấy hộp xúc xắc, lắc nhẹ: “Biết chơi đoán điểm không?”

Cô lắc đầu.

“Tôi dạy cô.”

Tô Kiến Thanh: “Không muốn chơi.”

Đinh Vũ Viện nói: “Thế này đi, nếu cô thắng, tôi hỏi gì đáp nấy, mà trả lời không được thì tôi uống. Còn nếu cô thua, cô uống, sao hả?”

Bốn chữ “hỏi gì đáp nấy” suýt khiến Tô Kiến Thanh lung lay. Nhưng cô có nguyên tắc của mình, sẽ không so tửu lượng ở những nơi thế này. Vì vậy cô điềm đạm nói: “Không chọn cái nào hết.”

Đinh Vũ Viện cười lớn: “Cô thú vị đấy.”

Cô ấy đặt hộp xúc xắc xuống bàn, cúi đầu châm một điếu thuốc, rít nhẹ một hơi đầy thành thục: “Cô muốn biết gì, cứ hỏi.”

Tô Kiến Thanh nhìn gương mặt đối phương. Cô tin rằng giữa con người với nhau luôn tồn tại từ trường, ai hợp ai không, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể cảm nhận. Thế nên, cô chẳng muốn vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Chị và anh ấy sao lại chia tay vậy?”

Đinh Vũ Viện nhả một làn khói, hương trà nhàn nhạt vấn vít trong miệng Tô Kiến Thanh.

Cô ấy nói: “Tôi chưa từng ở bên anh ta.”

Tô Kiến Thanh ngỡ ngàng: “Sao lại thế?”

Đình Vũ Viện: “Vì khi đó tôi chưa đủ tuổi. Anh ta cũng chẳng mong đợi gì ở tôi, cốt yếu là thích gương mặt này thôi.”

Lờ mờ nhớ lại năm sinh của Đinh Vũ Viện, cô ấy thực sự chỉ lớn hơn Tô Kiến Thanh có một hai tuổi, thậm chí còn nhập học từ sớm.

Lúc này, tâm trạng của Tô Kiến Thanh vô cùng phức tạp, không nhìn cô ấy nữa, chỉ siết chặt quai túi trên đùi, ngón tay vô thức miết đi miết lại.

Đinh Vũ Viện nhướng mày, tò mò hỏi: “Bên ngoài người ta đồn thế nào? Nói anh ta cấm sóng tôi à?”

Tô Kiến Thanh trả lời: “Nếu không phải thì tại sao chị không đóng phim nữa?”

Cô ấy thẳng thắn: “Vì tôi có bạn trai rồi.”

Tô Kiến Thanh im lặng.

Đinh Vũ Viện tiếp tục: “Tôi đã nói thẳng chuyện đó với anh ta, lẩn quẩn mãi trong cái vòng tròn đó thấy gò bó lắm. Vốn dĩ tôi cũng chẳng có tham vọng gì lớn, diễn xuất không tới nơi tới chốn, thấp bé thì cần nâng đỡ, muốn nổi hơn thì còn phải xem số, không đỏ lên được thì cả đời cứ lơ lửng giữa lưng chừng, có mệt không chứ.”

“Còn bạn trai chị?”

“Giờ đang lập công ty chung với tôi.”

Vừa nói, cô ấy vừa mở điện thoại, chìa ảnh bạn trai ra trước mặt Tô Kiến Thanh, còn hỏi cô thấy có đẹp trai không.

Nhìn người đàn ông trong ảnh với sống mũi thô, gương mặt góc cạnh, Tô Kiến Thanh thầm nghĩ, Đinh Vũ Viện đã bỏ rơi Kỳ Chính Hàn vì người này.

Tình yêu thực sự không thể lý giải nổi. Cô đẩy nhẹ gọng kính: “Đẹp trai.”

Đinh Vũ Viện hài lòng gật đầu: “Tóm lại, không biết là xuất phát từ lòng tốt hay vì thể diện, Kỳ Chính Hàn đã nói với tôi, có ra sao đi nữa cũng sẽ không làm khó một cô gái. Dù em có cắm sừng anh, anh cũng sẽ cho em một khoản tiền rời đi, hai ta nói một câu tan hợp vui vẻ.”

Tô Kiến Thanh nghiền ngẫm từng chữ.

Đinh Vũ Viện nghiêng đầu quan sát cô: “Sao vậy? Khó nghĩ lắm à?”

Cô lắc đầu, không đưa ra bình luận.

“Hay là càng thích anh ta hơn rồi?” Đinh Vũ Viện bật cười. “Cũng dễ hiểu thôi, có lúc anh ta đúng là rất mê người.”

Hút xong điếu thuốc, cô ấy coi như đã kể xong chuyện: “Còn gì muốn hỏi nữa không?”

Tô Kiến Thanh chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn nhắc đến một cái tên: “Chị vừa nói tôi giống Liêu Vũ Mân.”

Đinh Vũ Viện “à” một tiếng: “Phải, vợ của người anh trai thứ hai của anh ta.”

“Hai người họ từng ở bên nhau à?”

“Không.” Đinh Vũ Viện lắc đầu. “Lúc nhỏ Kỳ Chính Hàn sống ở Vân Khê với mẹ, sau này mẹ anh ta mất, anh ta trở về Yến Thành, tâm tính dần nổi loạn. Liêu Vũ Mân có quan hệ tốt với nhà họ Kỳ, lớn hơn anh ta vài tuổi, tính tình cũng được lắm, rất quan tâm đến anh ta.”

Nói xong, cô ấy nhìn Tô Kiến Thanh bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô nói xem, loại tình cảm này có thể gọi là yêu không?”

Tô Kiến Thanh yên lặng suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết.” Cô quen giữ lại quan điểm cá nhân khi trò chuyện với người lạ.

Nhưng Đinh Vũ Viện lại nói: “Còn tôi thì lại thấy không giống.”

Tô Kiến Thanh chuyển chủ đề: “Chuyện này là anh ấy kể với chị hả?”

“Ngay cả cô còn không biết thì anh ta làm sao nói với tôi được?” Đinh Vũ Viện cười nhạt. “Nghe người ta đồn thôi.”

Cô gật đầu: “Hiểu rồi. Cảm ơn chị đã nói cho tôi biết.”

Hai người cùng rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Đinh Vũ Viện lơ đãng nói: “Cô nói xem, kiểu phụ nữ nào mới khiến một gã đào hoa hết đường lạc lối nhỉ? Tôi khá là tò mò đấy.”

Dứt lời, cô ấy đảo mắt đánh giá Tô Kiến Thanh từ đầu đến chân, bỗng nhiên lắc đầu, như thể muốn nói chắc chắn không phải kiểu người như cô rồi.

Tô Kiến Thanh cũng không thể trả lời câu hỏi này.

Tán gẫu xong, Đinh Vũ Viện lại kéo Tô Kiến Thanh chơi xúc xắc, còn đưa thuốc lá cho cô.

Xem ra những quy tắc ràng buộc trong giới giải trí đã kìm hãm cô ấy đủ lâu, rời khỏi đó đúng là quyết định sáng suốt.

Tô Kiến Thanh bảo không chơi nữa, đứng dậy từ biệt. Cô thừa nhận mình phá hỏng cuộc vui, nhưng thực sự đã chịu đủ rồi.

Hôm sau, đạo diễn dành nửa ngày cùng các diễn viên nghiên cứu kịch bản. Trong phòng họp, Tô Kiến Thanh lại gặp Thẩm Tu, anh lịch sự xin lỗi mọi người vì đến muộn.

Tô Kiến Thanh thầm lặng quan sát.

Khí chất Thẩm Tu nho nhã, cách đối nhân xử thế cũng ôn hòa, lúc nào cũng giữ nụ cười lịch thiệp. Nghĩ kỹ lại, màn kịch hôm qua trên bàn ăn, nếu không nhắm vào cô thì chính là nhắm vào Kỳ Chính Hàn. Nhưng cô chưa từng nghe hai người này có hiềm khích gì. Thành trì của đàn ông, quả thực khó mà đoán được.

Thảo luận giữa chừng, vẫn không ai nhắc đến chuyện giữ hay cắt những cảnh nhạy cảm.

Cho đến khi Thẩm Tu nhận một cuộc gọi.

Chuông điện thoại reo lên, diễn viên đang nói bỗng im bặt. Anh nhìn tên hiển thị, mỉm cười đầy ẩn ý rồi xoay màn hình về phía Tô Kiến Thanh.

Ngăn cách bởi một chiếc bàn không rộng cũng chẳng hẹp, cô lờ mờ nhận ra ba chữ đó.

Thẩm Tu dùng ngón tay gõ nhẹ lên màn hình: “Ngài Kỳ của em này.”

Đạo diễn hắng giọng một tiếng: “Mọi người nghỉ ngơi chút đi, lát nữa thảo luận tiếp.”

Thẩm Tu đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất, cầm điện thoại đàm đạo với Kỳ Chính Hàn chừng hai mươi phút. Dàn người trước bàn họp tỏ vẻ thong thả như không có chuyện gì, nhưng thật ra đều thấp thỏm.

Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Tu quay lại, cười nhạt: “Thôi được, tôi thua rồi. Anh ta giỏi thật.”

Có người tò mò: “Anh ta dùng chiêu rút vốn để ép sao?”

“Không hẳn.” Thẩm Tu lắc đầu, không nói thêm.

Anh ngồi xuống, nghiêng người về phía Tô Kiến Thanh, cười nhạt: “Anh ta nói, muốn gì cứ ra giá, nhưng đừng có ý đồ với người đàn bà của tôi.”

Giọng rất nhỏ, chỉ đủ một mình cô nghe thấy.

Cảm giác nhạy bén của đàn ông với đàn ông, cũng như giác quan thứ sáu của phụ nữ dành cho nhau. Sự quan tâm của một đàn em ngây thơ chẳng có gì đáng lo, nhưng một kẻ dày dạn mà lại âm thầm như Thẩm Tu, thì rất nguy hiểm.

Không đạt được thứ mình muốn, Thẩm Tu cũng chẳng kiên trì, chỉ thuận theo tình thế. Còn Kỳ Chính Hàn đã cho anh lợi ích gì, chuyện này không liên quan đến Tô Kiến Thanh.

Dẫu vậy, thái độ của anh với cô vẫn khá hòa nhã, mang cà phê đến cho cô, còn ngỏ ý rủ cô đi ăn cùng.

Kỳ Chính Hàn cảnh giác thế nào, Tô Kiến Thanh không phải không biết. Theo lý, cô nên tránh xa Thẩm Tu.

Nhưng cô lại không làm thế.

Một nửa là ý trời, một nửa là cố tình. Số phận thổi đến một cơn gió, quét sạch chướng ngại trên con đường khác cho cô. Dù có bước tiếp hay không, thì ít nhất, nó cũng trở thành một lựa chọn mới mẻ.

Tô Kiến Thanh cũng muốn làm quen vài người ngoài chiếc lồng này. Để nếu một ngày nào đó may mắn được thả ra, cô sẽ không vừa dang cánh đã ngã nhào.

Mấy ngày sau, từ nơi xa, một cuộc gọi gấp gáp từ Lục Bồi Văn tới chỗ Tô Kiến Thanh. Anh vừa mở miệng đã sốt sắng hỏi: “Em đi gặp ai thế hả?”

Ban đầu cô chưa kịp phản ứng, nghĩ ngợi một lát, có chút chột dạ: “Sao vậy ạ?”

“Chính Kỳ biết rồi.”

Tô Kiến Thanh giật mình: “Sao anh ấy biết được?”

“Hai người lên thẳng hot search rồi, em chưa thấy à?”

Tô Kiến Thanh mở điện thoại, nhìn thấy bức ảnh mình cùng Đinh Vũ Viên và “bạn bè” tụ tập, trong lòng trầm xuống.

Kỳ Chính Hàn có mấy căn nhà ở Thân Thành, anh bảo cô chọn một nơi ở. Gần phim trường, là một căn hộ tầng cao, rộng rãi.

Vừa về đến nhà thì phát hiện đèn hành lang sáng trưng, cô lập tức nhận ra điều bất thường, bên trong còn có người khác. Tô Kiến Thanh đóng cửa rồi đi vào, từ phòng khách vọng ra tiếng động, là giọng nói nhanh bằng tiếng Anh phát ra từ máy tính, nghe mà không hiểu chữ nào.

Tiến thêm vài bước, cuối cùng cô thấy người đàn ông đang ngồi dựa trên sô pha.

Kỳ Chính Hàn mặc nguyên bộ âu phục, chân vắt chéo, máy tính đặt trên đùi, tư thế ngồi còn ngay ngắn hơn ngày thường. Sắc mặt anh lạnh lùng, không khó đoán là đang mở cuộc họp online. Đôi mày kiếm hơi nhíu, chẳng rõ vì công việc hay vì chuyện khác.

Ngay cả khi bận bịu như vậy, anh vẫn bay cả chặng đường dài tới đây để hỏi tội cô.

Tô Kiến Thanh lặng lẽ đặt túi xuống.

Kỳ Chính Hàn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt không mang theo cảm xúc nào khác.

Cô thấy hơi mệt mỏi, cũng không muốn quấy rầy cuộc họp của anh, rót một cốc nước uống rồi vào phòng tẩy trang, rửa mặt. Năm phút sau, mọi thứ đã xong xuôi. Kỳ Chính Hàn bên kia cũng vừa kết thúc.

Tiếng gập laptop vang lên.

Tô Kiến Thanh khẽ cười: “Lại tới thăm em à?”

Mặt anh lạnh tanh, nghiêng đầu về phía phòng ngủ, lời nói ngắn gọn: “Lên giường đi.”

Không có vẻ gì là vui cả.

Tô Kiến Thanh nhìn anh, không hề nhúc nhích.

Sự im lặng của cô chẳng hề có tác dụng. Rất nhanh, cô bị đặt xuống giữa chiếc giường lớn, trông thấy anh cởi từng lớp quần áo. Váy cô quá ngắn, vừa nằm xuống đã tự động trượt lên trên, Tô Kiến Thanh kéo xuống theo phản xạ.

Kỳ Chính Hàn liếc cô một cái: “Kéo làm gì, lát nữa cũng cởi hết thôi.” Anh nói được làm được. Ngay sau đó, anh nâng eo cô lên, để mình vừa vặn quỳ giữa hai chân cô.

Lần thứ ba kết thúc, anh rốt cuộc cũng tuyên bố dừng lại. Nằm xuống giường, giọng khàn khàn dặn cô: “Đi tắm đi.”

Tô Kiến Thanh chống người ngồi dậy, nhưng không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Kỳ Chính Hàn nằm yên, sắc mặt nặng nề, nhắm mắt nói: “Tiện thể nghĩ xem nên giải thích với anh thế nào.”

Giọng điệu trên cao nhìn xuống, nói cho ai nghe đây?

Tô Kiến Thanh vẫn không nhúc nhích, ngồi trên giường, cúi đầu nhìn anh. Sau khi cơn cuồng nhiệt qua đi, chiếc giường trở nên trống trải, còn đôi nam nữ không có tình yêu thì chỉ càng thêm xa cách.

Nhìn dáng vẻ anh nhắm mắt suy tư, cô khẽ cất giọng: “Kỳ Chính Hàn, em là món đồ chơi của anh sao?”

“Đồ chơi?” Anh nhướng mày, mở mắt nhìn cô. “Em nói xem, thế nào là đồ chơi?”

“Anh nhớ em, vì muốn ngủ với em. Anh muốn ngủ với em, thì đến tìm em.” Cô nói rất khẽ, giọng điệu điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt trong trẻo lại chất đầy ấm ức. “Đúng không?”

Kỳ Chính Hàn chỉ cười nhạt, nhưng ẩn trong đó là sự châm chọc vô tận: “Kiến Thanh, em thanh cao quá rồi.”

Lần đầu tiên, cô thẳng thắn vạch trần suy nghĩ của mình trước mặt anh, ép anh phải cho cô một câu trả lời.

Hai người vẫn trần trụi như bao lần trước, nhưng mối quan hệ không còn được che đậy nữa. Cô không thể không đối diện với một sự thật, giữa họ, chỉ là một cuộc trao đổi trần trụi.

Những lời ngon ngọt, những lần hòa hợp thể xác, những khoảnh khắc mê đắm kéo dài, tất cả dệt thành một tấm lụa xa hoa, che đi sự mong manh và méo mó của hiện thực.

Hôm nay, chính tay anh đã vén tấm lụa ấy lên.

Cô im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Hiểu rồi.”

Kỳ Chính Hàn chăm chú nhìn vào mắt cô, thấy trong đó ngày càng dâng lên làn hơi nước mơ hồ.

Cô khép mắt, nước mắt chảy dài. Ngay cả khi khóc cũng nhẹ nhàng đến nao lòng.

Tô Kiến Thanh tự thấy mình thất thố, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu đi.

Bờ môi nhợt nhạt hơi mím lại, không dám mở mắt, sợ chạm vào ánh nhìn sắc bén của anh.

Nhưng dù nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Chưa bao giờ Tô Kiến Thanh mất kiểm soát đến thế trước mặt người khác.

Giây tiếp theo, anh ôm cô vào lòng. Má cô áp vào bờ vai anh, vẫn còn vương hơi nóng sau cơn kịch liệt. Cái ôm khiến giọng nói của anh trở nên mềm mại hơn, bất giác thốt ra vài lời dịu dàng. Giọng anh khàn nhẹ, có chút bất đắc dĩ: “Anh chỉ muốn giữa chúng ta đơn giản hơn một chút.”

Yết hầu khẽ trượt, hàng mày thoáng cau lại, có phải một chút thương xót len lỏi vào trong đó không?

Kỳ Chính Hàn giơ tay lau đi nước mắt trên gò má Tô Kiến Thanh.

Giọng cô run rẩy: “Để tâm đến anh là lỗi của em.”

Kỳ Chính Hàn khẽ lắc đầu, đúng là anh đến đây với cơn giận hừng hực, cảm giác bị phản bội khiến anh cực kỳ khó chịu. Nhưng ngay khoảnh khắc này, mọi sự tức giận đều biến mất. Không người đàn ông nào có thể đứng vững trước nước mắt của phụ nữ.

Cuộc gọi video lại vang lên, anh vẫn mặc kệ, cúi xuống hôn lên đôi môi đã khô khốc vì khóc của cô: “Bé cưng ơi, em cứ thế này, anh thật sự thấy mình chẳng ra gì.”

Tô Kiến Thanh không muốn nghe tiếp, cô xoay người và nói: “Em đi tắm.”

Anh không buông, ghé sát nói: “Lần sau muốn biết gì thì cứ đến hỏi anh.”

Không nhận được phản hồi, cô gạt tay anh ra.

Tối đó, cô không tức giận sang phòng khác ngủ, vì giữa họ vốn không nên có tranh chấp hay hờn dỗi, cô phải biết điều. Quay trở về bên anh, Tô Kiến Thanh ảm đạm nằm xuống giường.

Anh nghiêng người hôn cô.

Tô Kiến Thanh không đáp lại, mà cắn mạnh vào môi anh.

Máu rỉ ra, Kỳ Chính Hàn thậm chí không nhíu mày lấy một cái. Đến khi vết cắn in sâu hơn, cô mới dừng lại.

“Giận xong chưa?” Anh hỏi, đầu ngón tay chạm nhẹ lên môi cô, xóa đi vết máu. Nụ cười ẩn hiện trong đáy mắt, thái độ vẫn phóng túng như cũ. “Chưa hết thì cắn chỗ khác đi.”

Tô Kiến Thanh khẽ hỏi: “Không đau sao?”

“Em không đau, anh cũng không đau.” Lời từ miệng anh thốt ra bao giờ cũng dễ nghe như thế.

Ai thèm cắn anh chứ? Tô Kiến Thanh trở mình, không buồn để ý.

Đêm dài đằng đẵng, cả hai không nói thêm điều gì nữa nhưng đều biết đối phương chưa ngủ. Tiếng trở mình khe khẽ, hơi thở không ổn định, lắng nghe nhau, suy đoán tâm tư mỗi người.

Hai tiếng trôi qua, cuối cùng, Tô Kiến Thanh khẽ hỏi: “Sao anh không ngủ?”

Kỳ Chính Hàn nói: “Em còn chưa yên lòng, anh ngủ sao được?”

Cô nói: “Một lát nữa là em ổn thôi, anh còn phải làm việc, đừng lo cho em.”

Anh từ phía sau ôm lấy cô, hơi thở phả nhẹ bên tai, mang theo chút bất đắc dĩ: “Anh sao nỡ chứ?”

Tô Kiến Thanh lại thấy sống mũi cay cay: “Anh chỉ giỏi nói lời hay ý đẹp, thực ra chẳng hề biết thương người.”

Anh bật cười: “Vậy em có biết tim anh bây giờ đau thế nào không?”

“Anh moi ra cho em xem thử, em sẽ biết ngay thôi.”

Kỳ Chính Hàn gật gù: “Được được, để anh tìm xem có con dao nào không.”

Tô Kiến Thanh bật cười giữa nước mắt: “Đúng là có bệnh.”

Băng giá cứng ngắc cuối cùng cũng nứt ra, tuyết tan, nước chảy. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Để hợp với tạo hình trong phim, Tô Kiến Thanh cắt mái bằng. Kỳ Chính Hàn không thích, anh vén tóc mái cô lên, khẽ véo má cô: “Ở đây có thấy chán không?”

Cô mở mắt liếc anh: “Cũng hơi chán.” Vì đoàn phim này không có nhiều người cùng tuổi, cô lúc nào cũng một mình.

“Muốn tìm ai đó chơi cùng không?”

Tô Kiến Thanh nghi ngờ: “Thật ra là muốn đặt một tai mắt ở chỗ em chứ gì?”

Anh bật cười, giọng bất lực: “Anh đâu xấu xa đến vậy.”

“Anh có mà.” Cô chắc nịch.

Kỳ Chính Hàn cúi xuống, trán chạm vào trán cô, giọng dịu dàng gọi: “Kiến Thanh.”

“Chuyện chi?”

“Trừ sao trời, trăng sáng, anh có thể cho em tất cả.”

Tất nhiên, cũng phải loại bỏ hôn nhân và tình yêu, cô thầm nghĩ.

Kỳ Chính Hàn nhẹ nhàng chạm môi cô: “Ngoan ngoãn ở bên anh, đừng suy nghĩ lung tung.”

Cô gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Anh nói: “Không cần, anh cam tâm tình nguyện.”

Hôm sau, Kỳ Chính Hàn đưa Tô Kiến Thanh đi gặp người bạn thần bí mà anh nhắc tới. Họ lái xe đến vùng ngoại ô Thân Thành. Những thành phố lớn đều giống nhau, ngoài khu trung tâm phồn hoa, các khu phố cũ vẫn giữ lại dáng vẻ nguyên sơ của thành thị và những mảnh đời bình dị.

Đích đến là một căn biệt thự gần viện dưỡng lão.

Kỳ Chính Hàn nắm tay cô bước vào trong.

Ngôi nhà khá náo nhiệt, nhưng nhìn kỹ thì toàn bộ những người đang trò chuyện rôm rả đều là hộ lý.

Một bà lão ngồi xe lăn bên hồ phun nước, say mê ngắm nhìn cầu vồng lấp lánh trên mặt nước. Bà là chủ nhân của căn biệt thự này.

Kỳ Chính Hàn bước đến, gọi: “Ngoại ơi!”

Bà cụ giật mình quay lại, mừng rỡ reo lên: “Ôi chao, là Chính Hàn đấy à!” Rồi bà quay ra gọi mọi người xung quanh, giọng đầy phấn khích. “Cháu trai tôi đến rồi, các đồng chí ơi, cháu trai tôi đến thăm này!”

Anh bị sự hào hứng của bà chọc cười, bàn tay đang đặt trên eo Tô Kiến Thanh khẽ vỗ nhẹ, nhắc nhở cô: “Em chào bà đi.”

Tô Kiến Thanh có hơi bất ngờ, nhìn về phía bà lão tóc bạc phơ nhưng tinh thần vẫn minh mẫn trước mặt, khẽ gọi theo anh: “Ngoại ơi.” Giọng cô mềm mại vương chút thẹn thùng.

Ngoại nhìn sang cô rồi lại liếc qua ánh mắt, cử chỉ của hai người, môi bà mấp máy, giọng nói có chút lơ lớ: “Để ta đoán xem nào, đây là vợ của Chính Hàn, đúng không?”

Mặt Tô Kiến Thanh thoáng ửng đỏ, cô ngước nhìn anh, chờ đợi tín hiệu từ anh xem nên trả lời thế nào.

Kỳ Chính Hàn cười nhẹ, đẩy xe lăn của bà ra sau nhà, tránh đi ánh nắng gay gắt. Rồi anh nghiêng người, thấp giọng nói với cô: “Bà già rồi, lúc nhớ lúc quên, em cứ thuận theo bà mà đáp, tránh để bà nói lan man.”

Cô xác nhận lại: “Nói theo lời bà sao?”

Anh gật đầu.

Tô Kiến Thanh nhìn vào đôi mắt lấp lánh mong chờ của bà: “Dạ đúng, con là vợ anh ấy.”

Sau lập thu, gió trở nên khô ráo và ấm áp, thời tiết chuyển mùa, cành lá lay động.

Trên gương mặt ba người đều đong đầy nét cười.

Tô Kiến Thanh đột nhiên mong muốn thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.

Muốn níu lấy làn gió vừa lướt qua tán cây, muốn giữ lại cánh bướm đang bay về phía trước, muốn đóng khung ánh nắng đang chiếu lên hiên nhà, muốn giữ lại khoảnh khắc anh thấu hiểu và xót thương cô.

Bà lão ngồi trên xe lăn được đẩy đến bên tường, gió xuyên qua hành lang quét qua người họ.

Bà nhìn cô, nắm lấy tay cô, không ngừng tán dương: “Ôi chao, tốt quá, tốt quá! Cháu có phúc lắm đấy, Hàn Hàn.”

Tô Kiến Thanh cười, ngoảnh lại nhìn anh.

Kỳ Chính Hàn bật cười sảng khoái, vỗ nhẹ lên vai cô: “Được rồi, em trò chuyện với bà đi, anh đợi bên ngoài.”

Cô có chút căng thẳng như lần đầu ra mắt phụ huynh, hạ giọng hỏi: “Em… em phải nói gì đây?”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Bà cụ lắm chuyện lắm, không đến lượt em lên tiếng đâu, cứ nghe là được.”

Tô Kiến Thanh gật đầu, bị giữ lại bên cạnh bà ngoại, bắt đầu tán gẫu với bà.

Quả nhiên anh không nói sai, bà cụ nắm tay cô hỏi suốt nửa ngày, nào là tên họ, tuổi tác, học vấn, trong nhà có mấy người… so với cháu ngoại ruột của mình còn quan tâm hơn.

Khiến Tô Kiến Thanh có cảm giác mình đang ra mắt gia đình anh thật vậy.

Trong lúc trò chuyện, cô quan sát kỹ bà cụ, phát hiện nét mày mắt của bà và Kỳ Chính Hàn có nhiều điểm tương đồng. Dưới ánh nắng, đôi con ngươi của bà hiện lên màu sắc nhạt, dù khóe mắt đã hõm sâu vì tuổi tác nhưng không khó để hình dung, hồi trẻ chắc hẳn bà là một mỹ nhân rất tinh xảo.

Chưa đầy mười phút, bà cụ đột nhiên kêu lên: “Ôi! không xong rồi! Bụng ta khó chịu quá!”

Trời ạ, làm sao bây giờ? Tô Kiến Thanh lập tức hoảng hốt, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, may mà có một dì hộ lý bình tĩnh chạy đến xem: “Để tôi, để tôi.”

Rất nhanh, bà cụ được đưa đi giải quyết nỗi buồn.

Không gian yên tĩnh trở lại, Tô Kiến Thanh đưa mắt tìm người, cuối cùng thấy Kỳ Chính Hàn đang ngồi trên chiếc ghế dài trong sân.

Mặt trời rực rỡ, anh đeo kính râm, dáng vẻ thong dong, chẳng làm gì cả, chỉ yên lặng tận hưởng ánh nắng, tâm trạng có vẻ khá tốt.

“Có phúc quá nhỉ, Hàn Hàn ơi.” Cô đi đến, trêu chọc một câu.

Anh bật cười, vươn tay muốn kéo cô vào lòng: “Có cơ hội là diễn luôn chứ gì?”

Tô Kiến Thanh ngồi xuống đùi anh, cười nói: “Nhờ phước của anh mà em được làm phu nhân quyền quý một lần.”

Kỳ Chính Hàn nhìn cô, hồi lâu không lên tiếng, chỉ trầm mặc mà ngắm nghía. Sau lớp kính râm, ánh mắt anh có chút gì đó không đành lòng.

“Sao thế?” Cô hỏi.

Anh giơ tay, vuốt nhẹ mi mắt cô, khẽ nói: “Mắt sưng rồi.”

Tô Kiến Thanh giật mình hít sâu một hơi: “Thật không?” Rồi lập tức dùng tay che mắt lại.

Kỳ Chính Hàn ôm cô, khóe môi nhếch lên, cười nhạt: “Ngốc.”

Những ngón tay mảnh khảnh lướt qua vành tai cô, theo đà luồn vào mái tóc dày mềm mại. Không biết một người không có trái tim liệu có từng ham mê một vài khoảnh khắc yên bình trong cuộc đời không? Tô Kiến Thanh tựa vào vai anh, siết chặt lấy tay anh, không muốn nghĩ thêm nữa.

Lời tác giả:

Sau này sẽ cố gắng đăng cố định vào buổi tối, viết xong sẽ đăng, không có giờ cụ thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.