Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 45: Chương 45




Tô Kiến Thanh không biết Kỳ Chính Hàn sẽ xử lý chuyện này ra sao, bên phía anh rồi sẽ kết thúc thế nào, đương nhiên cô cũng không có lập trường để hỏi han.

Con rết trăm chân chết rồi vẫn chưa cứng xác, Trần Huy sẽ không vì thế mà sa sút hoàn toàn, ông ta vẫn có thể tìm được cơ hội trở mình. Nhưng ít nhất là lúc này ông ta sẽ không dám quấy rầy Tô Kiến Thanh.

Chỉ sau một đêm nguy cơ đã được hóa giải. Điều cô cần làm là nhẹ nhàng nhặt lấy một lựa chọn: Là đi hay ở.

Tô Kiến Thanh không còn đặt nặng chuyện có được vai nữ hiệp kia nữa. Cô tham gia chương trình tạp kỹ không nằm trong kế hoạch đã định hướng trước, tập trung vào việc kiếm tiền thì đâu có gì sai trái. Phải đến hai năm gần đây cô mới nhận ra, cái gọi là kế hoạch cho bản thân thật ra không có ý nghĩa gì cả. Vì phần lớn tình huống đời người là kết quả của việc bị dòng đời đẩy đưa.

Phúc lành và mất mát luôn hoán đổi cho nhau.

Trong chương trình, cô gặp Thịnh Yến. Ba phần là sự tình cờ, là một cuộc gặp khéo léo, bảy phần là cố ý, là kết quả từ sự lựa chọn của cậu. Nếu không phải vì Tô Kiến Thanh, có lẽ cậu cũng chẳng nhận lời tham gia.

Có người quen bên cạnh, cô bớt gò bó hơn. Được “tiền bối” chăm sóc, cô đã dành lượt theo dõi Weibo đầu tiên cho cậu.

Kể từ đây, nếu không có gì bất ngờ tài khoản này sẽ có thêm nhiều bạn bè và mối liên lạc mới. Mà những dấu vết xưa cũ nhất vẫn nên được giữ lại cho tình cảm quý giá của năm tháng ấy.

Vì là chương trình du lịch, cô theo đoàn đi qua rất nhiều nơi.

Vào mùa hè, thời điểm ghi hình trùng với lễ tốt nghiệp của Thịnh Yến, họ quyết định ghi hình một tập chủ đề tốt nghiệp, thế là Tô Kiến Thanh lại quay về Yến Thành. Trở lại nơi xưa, cô đi dạo quanh trường, tối đến mấy khách mời hẹn nhau đi ăn ở một quán nhỏ gần trường. Họ uống rượu rồi trò chuyện.

Trong phần “nói thật lòng”, người chơi được yêu cầu trả lời trong ba giây.

Câu hỏi dành cho Tô Kiến Thanh là: “Ngoài người thân ra, ai là người quan trọng nhất với bạn?”

Có người còn nghiêm túc giúp cô đếm thời gian: “Một, hai, ba! Mau trả lời!”

“Là một người anh lớn tuổi hơn. Hồi nhỏ tôi từng bị bắt nạt, anh ấy từng giúp tôi một lần.” Đó là câu trả lời bật ra từ tiềm thức. Chính cô cũng không ngờ mình lại buột miệng nói ra. Mà lời đã nói thì không thể rút lại, thế là cô để lộ sơ hở, bị nắm thóp ngay.

Mọi người lập tức reo hò: Là mối tình đầu phải không?

Tình đầu sao? Tô Kiến Thanh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Cũng có thể coi là vậy.”

Có người lại hỏi: “Vậy sau này có gặp lại không?”

Cô chỉ cười chứ không đáp, chống cằm trầm tư, rồi thình lình quay đầu nhìn Thịnh Yến.

Cậu ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô, Tô Kiến Thanh bỗng nhớ lại lần đầu họ gặp nhau trong lớp học. Khi đó cậu đưa cho cô đóa hoa cúc nhỏ, cũng là ánh mắt trong trẻo, sạch sẽ như thế này.

Tô Kiến Thanh nói: “Hôm chị tốt nghiệp, em đã tặng chị một đĩa nhạc. Chị chẳng có gì tốt để đáp lại, giờ trả em một bài hát nhé.”

Thịnh Yến vui vẻ: “Được chứ. Vinh dự quá trời, em phải quay lại mới được.” Nói rồi cậu bật camera trên điện thoại.

Cô cầm đàn guitar, trước bàn ăn đã chếnh choáng men say, Tô Kiến Thanh cúi đầu gảy dây, giọng hát nhẹ nhàng vang lên:

“Người còn nhớ giấc mơ thời niên thiếu không?
Như một đóa hoa mãi không tàn phai.”
 [21]

Cô cúi đầu, những ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động trên dây đàn, Thịnh Yến chuyển sang ngồi đối diện để quay chính diện gương mặt cô.

Mà Tô Kiến Thanh trước sau vẫn không ngẩng đầu, trong khung hình chỉ thấy sống mũi thanh tú, hàng mi dài khẽ rũ, hai lọn tóc rơi trước trán, xương quai xanh trắng ngần ẩn sau lớp sơ mi. Ngày hè nóng bức, cô gái ấy lại làm người khác thấy mát dịu.

Khóe mắt khẽ nhướng lên, trong ánh nhìn lấp lánh một tia sáng mơ hồ, chập chờn mà mong manh.

“Có thể thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ nhớ đến anh ấy,
Đôi khi chẳng tránh khỏi cảm giác lưu luyến.
Cứ xem như một người bạn cũ đi,
Vừa khiến tôi xót xa, vừa khiến tôi khắc khoải.”
 [21]

Có người vừa nghe vừa dùng đũa gõ nhịp theo tiếng hát của cô.

Không khí trong quán ăn bỗng trở nên trầm lắng và man mác buồn.

Không có ẩn ý gì đặc biệt, cô chọn bài hát này chỉ vì vừa thấy poster album của Lý Tông Thịnh [22] treo trên tường. Nói là hát tặng đàn em nhưng từng câu chữ lại như đang hát về chính mình.

Sau bữa ăn, Tô Kiến Thanh đẩy cửa bước ra ngoài, luồng hơi nóng ập vào người. Thịnh Yến lặng lẽ theo sau cô.

Cậu lo lắng cô uống nhiều sẽ không về được khách sạn, vậy nên âm thầm đi bên cạnh, không một lời thừa thãi. Khung cảnh tốt nghiệp gợi nên cảm giác buồn bã, trên con phố thương mại quen thuộc, họ bắt gặp rất nhiều sinh viên trẻ đeo ba lô đi qua.

Người trẻ năm xưa rồi cũng già đi giữa dòng đời, ai rồi cũng phải bước tiếp giữa biển người vô tận, bị số phận đẩy đưa chẳng thể cưỡng cầu.

Cơn gió cuối hè lướt qua người họ. Đến góc phố, Tô Kiến Thanh chậm rãi dừng bước.

Cô nhớ rất rõ, đã từng đứng trên viên gạch lát này, bên cạnh là một tiệm Đạo Hương Thôn [23], và tình cờ thế nào lại gặp trúng một “cao nhân” xem bói ở ngay đây.

Lúc ấy cô và Kỳ Chính Hàn đang dạo phố cùng nhau.

Đó là một buổi chiều nắng đẹp.

Người kia tiến tới bám riết lấy họ đòi xem tướng, Tô Kiến Thanh vừa nhìn đã nhận ra ngay mánh khóe vụng về, định kéo Kỳ Chính Hàn rời đi. Nhưng cao nhân vẫn lải nhải không ngớt, hỏi hai người có biết chuyện kết duyên không, Kỳ Chính Hàn sinh lòng hiếu kỳ, cảm thấy mới lạ không thôi.

Tô Kiến Thanh nhỏ giọng nói với anh: “Đừng nghe ông ta nói bậy bạ, là lừa đảo đó.”

Anh làm như không nghe thấy, còn hơi cúi đầu với cao nhân: “Kết duyên? Nghĩa là gì thế?”

Đối phương giải thích với anh, bắt đầu thao thao bất tuyệt cả đống chuyện, gì mà đến từ chùa Phổ Đà ở miền Nam, nói mình biết xem tướng, đoán số mệnh. Kỳ Chính Hàn cười bảo anh không tin vào số mệnh, cắt lời ông ta: “Vậy ông nói thử xem chúng tôi có quan hệ gì?”

Anh đưa tay ôm lấy lưng Tô Kiến Thanh, lúc ấy người cô nổi lên cảm giác như bị kim chích, vẻ mặt của anh lại rất đỗi bình tĩnh, như thể đang chờ xem ông ta có thể nói ra được lời gì hay ho. Nửa tin nửa ngờ, trong mắt lại lấp lánh sự hứng thú và tò mò.

Chẳng hiểu sao anh lại hỏi câu đó, cơ mà khi ấy cô sợ gì nhỉ? Sợ ông ta là kẻ lừa đảo, lại sợ ông ta thực sự có bản lĩnh. Tóm lại, đến tận bây giờ mỗi khi nhớ đến, Tô Kiến Thanh vẫn thấy rõ, lúc họ ở bên nhau, từng lời anh nói hay từng quyết định anh đưa ra đều nắm chặt lấy cô trong lòng bàn tay.

Cuối cùng, họ nhận được một câu trả lời mát lòng xuôi tai.

“Cô gái này là chính duyên của cậu, xin chúc mừng hai vị, sau này tất sẽ kết tóc se tơ.” Cao nhân còn chắp tay hành lễ với họ.

Kỳ Chính Hàn đẩy nhẹ cặp kính râm, toát lên hình ảnh độc thân hoàng kim: “Kết tóc se tơ?”

Anh mỉm cười, cúi đầu tra thông tin trên điện thoại.

Tô Kiến Thanh dè dặt hỏi: “Anh đang tìm gì thế?”

Anh thản nhiên nói: “Anh ít học, tra xem kết tóc se tơ nghĩa là gì.”

Rất nhanh kết quả hiện ra.

Cô không cúi xuống nhìn cùng anh, chỉ đỏ mặt hỏi: “Thế nào rồi?”

“Là vợ chồng hòa thuận, ân ái.” Kỳ Chính Hàn ngẩng đầu, ý cười hiện rõ, nhìn cô anh khẽ nói. “Thì là vậy đó, có tin không?”

Tô Kiến Thanh ngớ người một giây.

Cô lấp liếm: “Tin hay không thì ngày tháng vẫn phải tự mình sống. Có gì khác đâu.”

Anh gật đầu cười: “Nói cũng đúng.”

Kỳ Chính Hàn rút ví, hào phóng đưa một khoản tiền “kết duyên”.

Cao nhân rất hài lòng.

Khi đó, họ quen nhau được bốn tháng.

Tô Kiến Thanh nghĩ tới chuyện cũ, ánh mắt lướt qua viên gạch, từ mông lung dần trở nên rõ ràng. Giờ nghĩ kỹ mới thấy, quả nhiên là kẻ lừa đảo. Hồi đó bị gạt một vố mà bản thân còn cam tâm tình nguyện.

Tô Kiến Thanh quay đầu: “Chính Hàn, anh còn nhớ…”

Rượu vào lời ra, đầu óc cô đã mơ màng rồi, người bên cạnh lúc này là một chàng trai cao ráo gầy gò. Sao vẫn gọi là Chính Hàn, Chính Hàn?

Hai người cùng lúc mở miệng, lời của cậu bị cô cắt ngang ngay từ đầu.

Giữa góc tối, cô thấy rõ vẻ mặt sững sờ của Thịnh Yến.

Tô Kiến Thanh cũng sững người, một giây sau liền cuống quýt nói: “Xin lỗi, chị uống hơi nhiều. Vừa nãy em định nói gì vậy?”

Thịnh Yến im lặng một lúc lâu, dòng suy nghĩ rối bời mới dần lắng xuống. Cậu mỉm cười, đáp: “Không có gì, không có gì đâu.”

Hôm đó, Tô Kiến Thanh quả thực uống hơi nhiều, hiếm khi tâm trí rối mù đến vậy. Bước đi trên con phố quen thuộc, ký ức từng mảng trào dâng. Cô hít sâu một hơi, để luồng không khí trong lành của mùa hạ tràn vào lồng ngực.

Rõ ràng chỉ là một đêm hè hết sức bình thường.

Tiến thêm một bước nữa, trước mắt là biển trời của nhà đế vương, khúc này khá hẹp, bắc ngang qua là một cây cầu đá có lan can chạm khắc. Cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Tô Kiến Thanh bật cười một cách khó hiểu, dụi mắt cho tỉnh táo lại.

Không phải do cô uống say mà sinh ra ảo giác, hóa ra kẻ lừa đảo cũng làm việc vào ban đêm.

Vẫn là vị “cao nhân” quen thuộc ấy, lúc này đang lôi kéo một cô gái trẻ, trịnh trọng giảng giải tướng mạo cho cô ấy.

Tô Kiến Thanh đứng bên cạnh đợi một lát, thấy cô gái kia bị làm phiền đến mức khó xử bèn tiến lên giải vây: “Người ta không muốn nghe thì đừng ép uổng, nếu được thì thầy xem giúp tôi đi.”

Cao nhân ngoái đầu nhìn Tô Kiến Thanh, thân thiện đáp: “Vừa nhìn là biết cô có phúc khí rồi, nữ thí chủ à.”

Tô Kiến Thanh mỉm cười, gật đầu và từ chối việc cho ý kiến.

Thông qua ánh mắt của ông ta có thể thấy, rõ ràng người ta đã quên mất cô rồi.

Tô Kiến Thanh bước lên trước, thấp giọng hỏi: “Sư phụ, thầy xem giúp tôi với, tôi với cậu con trai đằng sau có duyên phận gì không?”

Ông ta nhìn cô chăm chăm, tiếp đó lại đánh giá Thịnh Yến, người đang đứng yên tĩnh như hạc giữa bầy gà đằng sau. Đầu xoay qua xoay lại mấy lần, cuối cùng ông ta lắc nhẹ cái cổ, buông ra tiếng thở dài: “Tôi chỉ có thể nói, tình yêu ở đời vốn nhiều cay đắng, chẳng ngoài một câu, là yêu nhưng không thành.”

Xem ra mấy mánh khóe lừa lọc của ông ta cũng không cố định.

Nghe thì có vẻ huyễn hoặc, song lại không hẳn vô lý.

Lắm lúc kẻ lừa đảo cũng có thể nói ra đôi điều chân lý của cuộc đời.

Tô Kiến Thanh học theo phong thái rộng rãi của Kỳ Chính Hàn, thưởng cho ông ta ít tiền.

Sau đó cô quay lại chào tạm biệt Thịnh Yến. Cậu vẫn chưa rời đi: “Để em đưa chị về khách sạn.”

Tô Kiến Thanh buồn cười, nói: “Em uống rượu, chị cũng uống rượu, chẳng lẽ em định đạp xe công cộng đưa chị về à?”

Thịnh Yến lại nói: “Em sẽ gọi xe đưa chị về.”

Cô lắc đầu: “Đừng để người ta hiểu lầm chúng ta có quan hệ vượt mức, lòng tốt của em, chị sẽ ghi nhận. Nhưng thú thật là chị sợ dàn fan hùng hậu của em lắm.” Tô Kiến Thanh trêu chọc cậu.

Thịnh Yến bất đắc dĩ cười: “Vậy để em gọi xe giúp chị nhé. Rồi tiễn chị một đoạn đường thôi, như thế đã được chưa?”

Tô Kiến Thanh lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Chị gọi rồi.”

Cô ra ven đường chờ xe, cậu đi bên cạnh. Cũng không thể đứng im vậy mãi, cơ mà biết mở lời thế nào đây? Hôm nay, Thịnh Yến có vẻ trầm mặc lạ thường, như thể đang băn khoăn điều gì đó. Vậy nên cô chủ động trước: “Em từng có bạn gái chưa?”

Cậu nghĩ rằng cô chỉ đang tò mò thôi: “Chị hỏi để làm gì? Định tiết lộ tin sốt dẻo này cho ai hả?”

Tô Kiến Thanh suýt nữa trợn trắng mắt: “Nhìn bà chị này giống người không giữ kín mồm lắm hả?”

Thịnh Yến đưa tay ôm má, hơi xấu hổ: “Không phải đâu… do tính em hơi cẩn thận thôi.”

Cô hỏi lại lần nữa: “Vậy là có chưa?”

Cậu hạ giọng thành thật đáp: “Hồi cấp ba từng yêu sớm, là cô ấy theo đuổi em trước.”

“Yêu nhau bao lâu?”

Thịnh Yến giơ tay làm động tác hình cây kéo, Tô Kiến Thanh không hiểu ý, sau mới nhận ra là biểu thị số “hai”.

“Hai tháng.” Cậu nói.

“Giờ còn nhớ cô ấy không?”

Cậu ngơ ngác lắc đầu: “Chỉ quen nhau hai tháng, quên từ lâu rồi.”

“Cũng phải.” Tô Kiến Thanh khẽ cười. “Nếu là hai năm chắc sẽ khó quên hơn.”

Thịnh Yến giật mình, nhận ra ẩn ý trong lời cô. Cậu mím môi, giọng buồn buồn: “Vậy sao?”

Tô Kiến Thanh: “Đúng vậy. Hai tháng thì chỉ là dấu vết lướt qua, nhưng hai năm… cô gái ấy sẽ ở trong tim em rất lâu.”

Cậu im lặng một lúc, đầu cúi thấp, giấu đi vẻ mặt của mình rồi khe khẽ thốt ra vài chữ: “Em hiểu rồi.”

Xe đã đến. Tô Kiến Thanh vẫy tay tạm biệt.

“Tốt nghiệp vui vẻ nhé, cậu em nhỏ của chị. Chúc em…” Cô ngẫm nghĩ. “Thuận lợi trên con đường thần tượng, càng đi càng xa.”

Thịnh Yến giật mình: “Đừng mà, đừng chúc kiểu đó. Chị đang nguyền rủa em ế suốt đời đó.”

Tô Kiến Thanh cười khúc khích: “Ế thì đã sao, cũng tốt mà.”

Cậu cũng bật cười theo cô, lúm đồng tiền hiện lên dịu dàng. Vẫn là dáng vẻ điềm đạm, ôn hòa ấy: “Vậy hẹn gặp ở lần ghi hình sau nhé, em sẽ mang đồ ăn ngon cho chị.”

“Được thôi.” Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chị cũng mua một ít, đến lúc đó mình đổi với nhau.”

Chương trình quay hơn bốn tháng, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, gần như không có bất kỳ biến cố nào. Điều bất ngờ là, nó mang lại cho Tô Kiến Thanh một ảnh hưởng rất tích cực. Xem ra những câu đùa lạnh nhạt và tính cách có phần nghiêm túc của cô không hề gây cản trở mọi người.

Sau sáu tháng gần cuối năm, Tô Kiến Thanh đón nhận bước ngoặt nhỏ đầu tiên trong sự nghiệp. Lượng theo dõi tăng vọt, Lê Oánh mừng rỡ không thôi, tiếp tục tìm về cho cô hàng loạt công việc mới.

Sau khi kết thúc show, Tô Kiến Thanh nhận được thông báo, hai bộ phim từng bị hoãn chiếu trước đó sắp sửa được quảng bá rồi.

Một trong số đó là bộ phim tình cảm Dân Quốc “Trăng Sáng Lầu Tây”, do cô thủ vai nữ chính, còn nam chính là Thẩm Tu.

Nhà sản xuất không ai khác là Kỳ Chính Hàn.

Không thể tránh khỏi họ lại phải chạm mặt nhau.

Phim vẫn là phim cũ, câu chuyện vẫn là khung cảnh đóng khung năm ấy. Để phục vụ cho việc quảng bá, cô cần tìm lại cảm xúc từng dành cho vai diễn, nhưng người ngoài câu chuyện thì đã lặng lẽ rời đi từ lâu, đi rất xa rồi.

Xuân hạ thu đông rồi lại xuân, Tô Kiến Thanh đã hai mươi ba tuổi.

Sau này nhớ lại, có lẽ trong vài năm ấy cô đã dùng cạn hết vận may của đời mình. Người cô gặp qua đều ít nhiều mang trong mình lòng tốt và sự thuần hậu. Trong số những người tốt ấy, có cả Thẩm Tu.

Thẩm Tu là người biết giữ chừng mực. Anh từng hứa rằng sẽ không động đến người phụ nữ của Kỳ Chính Hàn. Vì thế, dù trong lòng có đôi chút rung động với Tô Kiến Thanh, anh vẫn dùng cách của một người trưởng thành để che giấu cẩn thận.

Tấm cửa sổ giấy rất mỏng manh ấy, chẳng biết bị chọc thủng từ lúc nào. Có thể là vào hôm đó, sau buổi chạy roadshow, Thẩm Tu ngồi trong xe, bất chợt nhắc đến chuyện giữa cô và Trần Huy. Anh cười cười, nửa thật nửa đùa: “Hay là em theo anh đi, tiện bề quan tâm lẫn nhau.”

Ý của anh là, nếu bên cạnh có một người bạn trai có đôi chút tiếng tăm trong giới cô sẽ tránh được không ít rắc rối.

Tô Kiến Thanh ngáp một cái, chẳng mấy bận tâm: “Thầy Thẩm à, anh cũng đâu kém tuổi cha của em là bao, phải biết giữ mặt mũi cho mình chứ.”

Thẩm Tu đã quen với miệng lưỡi độc địa của cô, mỉm cười hỏi: “Nói thật đi, do anh lớn tuổi hay trong lòng em có người khác?”

Tô Kiến Thanh: “Em chỉ ghét chuyện tình cảm bị ràng buộc bởi mục đích. Nếu anh thật lòng tỏ tình, biết đâu em còn suy nghĩ. Đằng này lại cứ nói mấy chuyện che chở quan tâm gì đó.”

Thẩm Tu làm ra vẻ hối hận: “Vậy giờ anh nghiêm túc tỏ tình, còn kịp không?”

Tô Kiến Thanh không nể nang: “Muộn rồi.”

Tạ Tiêu châm ngòi thổi gió: “Thầy Thẩm mau tìm vợ đi thôi, có tuổi rồi thì đừng lượn lờ ong bướm bên ngoài nữa.”

Thẩm Tu chẳng bực tức, trái lại còn cười tươi, nét mặt hiền hòa ấm áp.

Tô Kiến Thanh cũng mỉm cười, chẳng mấy để bụng chuyện này.

Thời gian ấy, họ gặp nhau gần như mỗi ngày vì lịch trình quảng bá cho phim. Di chuyển liên tục qua nhiều thành phố, ngoài sự mệt mỏi ra, mỗi ngày làm việc với Tô Kiến Thanh đều như đi trên lớp băng mỏng, cô luôn thấp thỏm không yên, chỉ sợ vô tình gặp lại Kỳ Chính Hàn.

May thay, với tư cách người đứng sau, anh không xuất hiện. Nhà đầu tư thì phải giữ phong độ của nhà đầu tư, sao dễ dàng lộ diện trước công chúng?

Huống chi, có lẽ anh đang rất bận. Trong lòng cô lén lút nghĩ, nếu bên cạnh lại có thêm một “bé cưng” mới, chắc người đang mải mê vui vầy tình tứ, càng thêm tất bật ấy chứ.

Có khi nào là như vậy không? Đã một năm rồi… anh đâu phải kiểu người chịu được cô đơn. Những suy đoán vô ích ấy khiến Tô Kiến Thanh chợt nhận ra, hiện tại cô chẳng biết gì về cuộc sống của anh.

Đội ngũ quảng bá của phim làm việc rất tốt, chất lượng tác phẩm lại ổn định, doanh thu phòng vé vượt ngoài mong đợi. Lục Bồi Văn kiếm được món hời, hớn hở chuẩn bị mở tiệc ăn mừng.

Bữa tiệc lại được sắp ở Thân Thành, nếu tổ chức ở nơi khác, Tô Kiến Thanh còn có thể kiếm cớ từ chối. Nhưng đặt ngay trên địa bàn nhà mình, lần này quả thực khó mà tránh mặt.

Trước khi đi, cô thay đồ hết lần này đến lần khác, còn gọi Tạ Tiêu ra tư vấn. Cô gái nhỏ nằm ườn trên sô pha nghịch điện thoại, lười nhác nói: “Chẳng phải chị ghét trang điểm sao? Không biết còn tưởng chị chuẩn bị đi hẹn hò. Dùng bữa với mấy người lớn tuổi mà cũng cần chưng diện thế à?”

Tô Kiến Thanh đang ướm thử bộ váy lên người, bàn tay thình lình khựng lại.

Nhìn người con gái trong gương, Tô Kiến Thanh mím nhẹ đôi môi, lớp son đã được tô đi tô lại bảy tám lần, cô dặm thêm một lần nữa để đều màu.

Cô không trả lời Tạ Tiêu, nhưng lại lặng lẽ ghi nhớ lời ấy trong lòng. Chiếc váy trên tay xem như lần thử cuối cùng, một chiếc đầm dài bằng voan mỏng. Mặc vào xong, Tô Kiến Thanh khoác thêm chiếc áo khoác dạ cashmere màu nâu đậm của mình: “Đi thôi.”

Mùa đông ở Thân Thành không có tuyết, song độ ẩm len lỏi vào tận xương, cái lạnh như xuyên qua óc.

Tô Kiến Thanh ngồi trong xe, đôi tay chỉnh nhẹ lại chiếc khăn quàng quanh cổ. Gương mặt chỉ lộ một nửa, đôi mắt lá liễu cụp xuống, mang vẻ mỏi mệt, lặng lẽ, suy nghĩ miên man.

Đến nơi hẹn, cô và Tạ Tiêu cùng bước vào trong. Người quen đầu tiên họ gặp là Lục Bồi Văn.

Trước đó từng chạm mặt trong lúc quảng bá phim nên giờ họ cũng không cần nói gì thêm, Lục Bồi Văn khẽ gật đầu ra hiệu, Tô Kiến Thanh mỉm cười đáp lại.

“Em vào trong ngồi trước đi. Ở đây khói lắm.”

“Dạ.” Cô gật đầu.

Trong sảnh tiệc, Tô Kiến Thanh ngồi cùng mấy diễn viên khác. Bàn này không ai hút thuốc, được sắp trong phòng bao lớn, ngăn cách với phía ngoài bằng một tấm bình phong.

Tô Kiến Thanh không thấy đói mấy, vài đĩa rau trộn đã đủ chắc bụng. Cô nhìn lên chiếc quạt trang trí tinh xảo trên tường, tâm trí đang trôi dạt đâu đó rất xa.

Bình phong sau lưng cô có thể chắn được khói thuốc nhưng không thể ngăn nổi những tiếng trò chuyện rôm rả vọng lại từ bên ngoài.

Một câu hỏi khiến thần kinh cô lập tức căng lên: “Chính Hàn đã đến chưa?”

“Đến rồi.” Là giọng của Lục Bồi Văn. “Tôi đi đón.”

Tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ cũ trên bàn trà vang lên rõ mồn một, Tô Kiến Thanh bị lớp áo dày bức đến toát mồ hôi, trong khi cửa sổ mở hé phía sau lại đưa vào luồng gió rét đậm. Một nửa là nóng rực, một nửa là lạnh lẽo.

Tạ Tiêu đang cắm cúi ăn, giữa chừng lại rụt cổ nói: “Lạnh… lạnh chết mất.” Cô ấy đứng dậy đóng cửa sổ.


Chú thích:

[21] “Giá Của Tình Yêu” (爱的代价) – ca khúc nổi tiếng do Vương Phi thể hiện, sáng tác bởi Lý Tông Thịnh, phát hành năm 1992.

[22] Lý Tông Thịnh (李宗盛, Jonathan Lee) là một nhạc sĩ, ca sĩ và nhà sản xuất âm nhạc Đài Loan, sinh năm 1958.

[23] “Đạo Hương Thôn” (稻香村) là tên một thương hiệu bánh kẹo truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, đặc biệt nổi bật với các loại bánh như: Bánh trung thu, bánh ngọt truyền thống, bánh Tô Châu, kẹo, hạt sen, bánh đậu xanh v.v.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.