Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 56: Chương 56




Tô Kiến Thanh không còn giữ được vẻ bình tĩnh khi ăn sáng nữa. Anh đứng cạnh cô, đeo đồng hồ. Dây đeo va vào nhau phát ra âm thanh nhỏ vụn. Không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được Kỳ Chính Hàn đang chăm chú quan sát cô. Từ khóe mắt, cô thấy đôi chân dài thẳng tắp được phủ bởi quần tây phẳng phiu, thực sự rất thu hút.

Cô nuốt miếng bánh trứng cuối cùng, bình tĩnh bưng ly sữa bò uống một ngụm.

Một tiếng “cạch” khe khẽ truyền đến tai cô, đồng hồ đã được đeo xong. Anh vẫn đứng đó, không nhúc nhích, như đang đợi cô mở lời.

Tô Kiến Thanh chậm rãi lên tiếng: “Em nhớ mình đã nói rõ với anh là em có bạn trai rồi.”

“Anh sống hơn ba mươi năm có lý nào dễ bị lừa như thế?” Giọng anh vang lên từ trên đỉnh đầu cô.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, Kỳ Chính Hàn bỗng vươn tay chạm vào mặt cô. Tô Kiến Thanh né tránh theo bản năng, anh cũng chững lại trong giây lát, nhưng rồi anh vẫn tiếp tục, ngón tay lướt qua khóe môi cô, lau đi vệt sữa bò còn sót lại.

Anh rút một tờ khăn giấy, quấn lấy đầu ngón tay lau sạch rồi vo tròn tờ giấy vứt vào thùng rác: “Đừng dùng mấy trò che mắt vô vị đó nữa. Em biết anh không dễ bị qua mặt mà, em nghĩ mình giấu nổi anh sao?”

Nhìn dáng vẻ anh bây giờ, có chút nào giống “người đã thua dưới tay cô” không? Tô Kiến Thanh dừng lại một chút rồi nói: “Vậy anh nên hiểu rõ em nói dối là vì lý do gì.”

Trong mắt Kỳ Chính Hàn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh nhìn cô, dịu dàng bảo: “Chúng ta cũng đâu có thù oán lớn với nhau. Em đâu cần tránh mặt anh đến mức đó?”

Tô Kiến Thanh thong thả nói: “Em không muốn lặp lại vết xe đổ như lúc trước.”

“Anh sẽ không để em lặp lại vết xe đổ.”

Cô bực bội vì cái kiểu nói khẳng định của anh: “Nếu không thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình thì đừng nói ra.”

Cô dọn dẹp rác thừa sau bữa ăn, xếp gọn sang một bên. Lúc đó, Kỳ Chính Hàn nhận một cuộc gọi. Anh “ừ” mấy tiếng, nói tôi đến ngay. Cúp máy, anh lại quay sang nhìn Tô Kiến Thanh, ánh mắt rơi vào đôi môi hơi ẩm ướt của cô, một cảm giác mềm mại và ấm áp len lỏi vào tim.

Kỳ Chính Hàn mặt dày hỏi: “Đêm qua em không nhân lúc anh ngủ mà hôn trộm anh đấy chứ?”

Tô Kiến Thanh ngơ ngác nhìn anh, gương mặt lộ vẻ không thể tin nổi: “Anh bị gì vậy?”

Anh cười một tiếng, mắt cong như vầng trăng non.

Cuối cùng cô nói: “Anh nên dành nhiều thời gian cho công việc, đừng lãng phí giây phút rảnh rỗi cho mấy chuyện vô bổ nữa.”

“Công việc thì lúc nào không có đâu.” Kỳ Chính Hàn chuẩn bị ra về. Trước khi đi, anh thấy chiếc áo khoác treo ở trước cửa, vừa đưa tay nắm thử chất vải, vừa nói. “Từ giờ về sau, dành hết thời gian cho em cũng xứng đáng mà.”

Không đợi cô đáp, anh còn dặn dò: “Hôm nay trời lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm, cái này mỏng quá rồi.”

“Ngoan nhé, anh đi đây.” Vừa nhắc đến công việc đã vội vàng đi làm ngay. Kỳ Chính Hàn mở cửa phòng, bất ngờ gặp Đoạn Thần Dương từ phòng đối diện bước ra.

Hai người đàn ông đều sững người trong ít phút. Kỳ Chính Hàn nhíu mày, khoảng cách gần gũi giữa hai căn phòng khiến anh bực bội, những ký ức lẻ tẻ từ đêm qua ùa về, trong đó có cả chiếc vòng tay bị anh ném đi.

Đoạn Thần Dương vui vẻ chào hỏi: “Ơ kìa, đây chẳng phải giám đốc Kỳ ư, sao anh lại ở đây?”

Kỳ Chính Hàn chỉnh lại cà vạt, lạnh nhạt “ừ” một tiếng, không trả lời, rẽ sang hướng khác mà đi.

Đoạn Thần Dương lẩm bẩm: “Tặc, cái mặt lạnh như tiền này có thể dọa chết người ta luôn đấy.” Anh bước đến cửa phòng Tô Kiến Thanh, gõ hai cái.

Cô ở bên trong đáp lại phiền đợi một chút, nửa phút sau, cô chỉnh tề bước ra, đeo kính và mũ. Vừa thấy anh, Tô Kiến Thanh liền hỏi: “Anh định về Thân Thành luôn à?”

Đoạn Thần Dương vốn định hỏi chuyện cô và Kỳ Chính Hàn, nhưng giữa chừng bị cô cắt lời nên đành phải nói: “Đúng vậy.”

“Để em tiễn anh.”

Đoạn Thần Dương bật cười: “Khách sáo thế, em ăn sáng chưa?”

“Rồi.” Tô Kiến Thanh đi trước, không cười đùa với anh như mọi khi, điềm đạm bảo rằng. “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Mở đầu như vậy nghĩa là sắp nói đến chuyện nghiêm túc. Đoạn Thần Dương đáp: “Được.”

Thấy cô cầm trên tay một ly Americano, anh tò mò hỏi: “Không thấy đắng à?”

“Hả?” Tô Kiến Thanh liếc nhìn anh rồi lại nhìn xuống ly cà phê trong tay, đáp: “À, hương vị cũng được.” Thực ra cô không hay uống loại này, chẳng qua không muốn nói nhiều với anh thôi.

Cô cùng anh ăn xong bữa sáng, tiễn anh ra bãi đậu xe. Tô Kiến Thanh ngồi vào ghế phụ, hỏi thẳng: “Anh nói thật đi, có phải vì muốn quên người cũ nên mới tiếp cận em không?”

Đoạn Thần Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng có lý do đó, nhưng không hẳn như em nói.”

Cô gật đầu: “Vậy cứ xem là vậy đi.”

“Em rất để ý chuyện đó sao?”

Tô Kiến Thanh không trả lời, chỉ lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi xách, mở ra cho anh xem, bên trong là một chiếc đồng hồ: “Cái này tặng anh, xem như là quà đáp lễ chiếc vòng tay anh đã tặng em.”

Bầu không khí trở nên ngượng ngập. Anh nhướng mày, một lúc sau mới nhận lấy: “Có ý gì hả?”

“Nếu anh đã thẳng thắn, em cũng không giấu nữa. Tình cảnh của em với anh không khác nhau mấy. Em cũng luôn vướng bận một số chuyện cũ, cứ nghĩ rằng nếu có một mối quan hệ mới để bước vào, biết đâu lòng mình sẽ nhẹ đi phần nào.” Tô Kiến Thanh day trán, chậm rãi nói. “Nhưng bây giờ em mới thấy mình quá nóng vội, thứ tình cảm khởi đầu từ mục đích làm sao có thể chân thành.”

“Cha mẹ em rất cởi mở, họ chưa bao giờ thúc ép em phải kết hôn hay sinh con, chỉ mong em sống tốt. Em không muốn phụ kỳ vọng của họ, cũng không muốn vì điều gì mà phải đánh đổi bản thân.”

“Dù hiện tại như em chưa thể gắn bó sâu sắc với bất kỳ ai, mọi thứ đều mong manh khó đoán, hôm nay có, ngày mai lại không, nhưng em vẫn hy vọng mình còn khả năng để yêu ai đó.”

Cũng hy vọng rằng khi yêu, cô sẽ lý trí và bình tĩnh hơn một chút.

“Yếu đuối cũng được, đau đớn cũng được, biết yêu, dám yêu và dám nói ra chữ yêu đều rất quan trọng.”

Sau khi cha mất, Tô Kiến Thanh đã buông trôi bản thân suốt một thời gian dài. Cô thực sự không còn cố chấp theo đuổi điều gì nữa, dần trở nên lạnh nhạt. Sự dửng dưng ấy quả thực giúp cô tránh được nhiều rắc rối. Cô cuối cùng cũng hiểu được cảm giác “thế ngoại đào viên” [25] mà Kỳ Chính Hàn từng thể hiện, sống nhẹ nhàng, không vướng bận. Nhưng sống như vậy, thực sự có tốt không?

Cô không nói rõ được là không tốt ở chỗ nào, chỉ thấy trong lòng cứ trống rỗng mãi không thôi. Cô luôn là người mâu thuẫn như vậy.

Cuối cùng, Tô Kiến Thanh tổng kết lại: “Số điểm cuối cùng em dành cho anh là 99. Anh không có lỗi gì quá lớn. Một điểm còn lại là do hàng rào phòng vệ của em chặn lại, không phải lỗi của anh. Thế nên, cuộc gặp gỡ giữa chúng ta dừng lại ở đây, anh thấy được chứ?”

Đoạn Thần Dương vốn là người cởi mở, mà tình cảm anh dành cho Tô Kiến Thanh cũng chưa đủ sâu đậm nên không hề tỏ ra đau lòng, chỉ có một chút nuối tiếc thoáng qua trong mắt, anh cười: “Anh không thích từ dừng lại, nghe như đang chia tay ấy, buồn lắm.”

Cô gật đầu: “Vậy nên nói sao đây?”

“Sau này gặp lại.”

“Chúc em sớm tìm được người phù hợp. Hẹn gặp lại.”

Lời như một cuộc chia tay, nhưng cả hai lại trầm mặc một lúc, không ai mở lời tiếp. Vì thấy Đoạn Thần Dương như còn điều gì muốn nói, cô cũng không vội xuống xe. Nếu có điều gì không vui, tốt nhất nên thẳng thắn nói ra. Tô Kiến Thanh đã từng chịu đủ tổn thương vì những mối quan hệ mập mờ.

Đoạn Thần Dương bật radio, tùy tiện phát một bản nhạc tiếng Anh, làm không khí trong xe bớt đi phần u sầu.

Anh hỏi: “Người em không buông xuống được… là Kỳ Chính Hàn?”

Tô Kiến Thanh im lặng một chốc, không trả lời: “Anh đang tám chuyện đấy à? Nếu vậy thì em có quyền không trả lời, đúng không?”

Đoạn Thần Dương bật cười: “Anh còn kể em nghe chuyện của anh với Ngô Miểu nữa đấy, em đúng là keo kiệt bủn xỉn.”

Tô Kiến Thanh mấp máy môi, đang cân nhắc cách diễn đạt rồi chậm rãi nói: “Em không phải keo kiệt… chẳng qua là có những câu hỏi rất khó để trả lời.”

Anh nói: “Vậy tức là… chưa quên được.”

Cô lảng tránh: “Anh ấy là người rất quan trọng với em. Em nghĩ anh hiểu điều đó.”

Đoạn Thần Dương nhìn cô chăm chú vài giây, ánh mắt như hiểu rõ mọi thứ, anh mỉm cười: “Được, anh hiểu rồi.”

Sau khi cô xuống xe, lặng lẽ nhìn chiếc xe dần khuất xa. Đèn hậu đỏ rực như chiếc đèn cảnh báo in sâu vào đáy mắt cô.

Tô Kiến Thanh bồn chồn không yên, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh hôm qua. Nụ hôn nồng nhiệt và gần gũi ấy, lời tỏ tình say khướt mà chân thành. Người đàn ông sống mãi trong hồi ức lại một lần nữa ôm chặt lấy cô.

Cô từng nghĩ, khi trưởng thành sẽ luyện được tâm bất biến giữa dòng đời xô bồ, kết quả là cô đã đánh giá cao bản thân.

Nhưng cô cũng biết rõ, không thể bắt đầu lại từ đầu. Cô không muốn, bởi lẽ không thể trở về năm hai mươi tuổi nữa rồi.

Kỳ Chính Hàn nói sẽ theo đuổi cô, và anh thực sự hành động. Dĩ nhiên, anh không bỏ tất cả thời gian vào chuyện yêu đương. Chỉ là chạy đi chạy lại giữa hai miền Nam Bắc, không than mệt, cũng không kêu ca. Anh xưa nay vẫn thế, luôn biết nắm bắt mức độ của mọi chuyện, làm gì cũng có quy tắc, trật tự rõ ràng.

Lần tới đến thăm đoàn phim, Tô Kiến Thanh đang quay ở tầng hầm cũ kỹ của một bệnh viện. Đạo diễn đang điều chỉnh thiết bị, Kỳ Chính Hàn đứng ở cửa, liếc một vòng căn phòng âm u, không thấy người cần tìm. Mấy người không liên quan đến quay phim chạy đến bắt chuyện, anh chỉ giơ tay, ra hiệu miễn xã giao.

Sau đó anh sang phòng bên cạnh, đẩy cánh cửa khép hờ, quả nhiên thấy cô ở đó.

Đó là một phòng chứa thiết bị y tế cũ kỹ, bụi phủ đầy. Cửa vừa mở, mùi bụi bặm xộc thẳng vào mũi, Kỳ Chính Hàn giơ tay phủi đi làn bụi trước mắt.

Trong căn phòng lộn xộn ấy, cô gái kia lại như chẳng liên quan gì. Cô ngồi bên mép một chiếc giường bệnh bỏ không, yên lặng lật từng trang sách. Một bé gái đang ngủ ngon lành trên đùi cô.

Tô Kiến Thanh mặc áo blouse trắng, im lặng đọc sách. Cửa sổ cũ kỹ bên cạnh dán đầy giấy hoa từ nhiều năm trước, khiến ánh nắng chiếu qua trở nên mềm mại, rơi lên sườn mặt cô.

Kỳ Chính Hàn không vội bước vào, im lặng đứng nhìn. Cảnh tượng ấy như đoạn kết của một câu chuyện, bình yên và mang theo dư âm dài lâu, như đến từ một thời xa xưa.

Anh giơ điện thoại, chụp lại một tấm. Không tắt tiếng, nên phát ra tiếng “tách” nhỏ.

Tô Kiến Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu, giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.

Kỳ Chính Hàn bước vào nhẹ nhàng, lật bìa cuốn sách đặt trên chân cô, là tài liệu phòng ngừa bệnh tim mạch, thế mà lại khiến cô chăm chú đọc như đang nghiên cứu kinh điển văn học vậy.

Động tác giật lấy cuốn sách của anh vô tình khiến Ninh Ninh tỉnh giấc.

Tô Kiến Thanh trừng mắt nhìn thủ phạm.

Kỳ Chính Hàn đã cúi người xuống, véo má bé con, mỉm cười hỏi: “Con tên gì?”

Cô bé trả lời lơ mơ: “Trần Vãn Ninh ạ.”

“Cha con đang ăn đồ ngon ở ngoài kìa, mau ra giành đi.”

Ninh Ninh hít mạnh một hơi: “Sao lại như vậy, con cũng muốn ăn!” Cô bé bật dậy chạy ra ngoài, loáng cái đã mất hút.

Kỳ Chính Hàn cười ranh mãnh.

Tô Kiến Thanh bị buộc phải ở lại một mình với anh, cô hỏi: “Anh biết con bé à?”

“Con gái Trần Kha còn gì, ông ta nhận nuôi mà, đúng không?”

Cô gật đầu: “Cũng gần như vậy. Cha mẹ ruột của con bé trọng nam khinh nữ, nếu ở lại gia đình đó chắc sẽ rất khổ. May mà được đạo diễn Trần nuôi dưỡng, coi như vẹn toàn.”

Kỳ Chính Hàn không rõ ngọn ngành, cũng không hỏi thêm. Tô Kiến Thanh xưa nay vẫn đa sầu đa cảm, gặp chuyện gì cũng nghĩ ngợi lung tung rồi buồn thay cho người khác. Anh nhìn cô, ánh mắt bình thản, nở nụ cười dịu dàng.

Cô chuyển chủ đề: “Anh đến giám sát đoàn hay tìm em?”

Anh nhướng mày: “Em muốn anh đến vì em, hay vì công việc?”

Cô không mắc bẫy: “Em muốn thế nào có quan trọng gì, ai biết được anh nghĩ sao.”

Kỳ Chính Hàn đứng ngay trước mặt cô, theo thói quen định véo má cô. Tô Kiến Thanh tránh đi rồi đứng dậy, nhận ra khoảng cách giữa họ quá gần, trán suýt chạm vào cằm anh. Cô vội lùi lại, ngồi phịch xuống mép giường.

Đúng lúc nghe thấy tiếng cười mơ hồ của anh: “Chia tay với bạn trai rồi à?” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn trai” với ý giễu cợt.

“Không hợp nhau, chia tay trong hòa bình, đừng nói khó nghe thế.” Cô cầm cuốn sổ bên cạnh, lật xem cho có lệ.

Kỳ Chính Hàn “ừ” một tiếng, không còn vẻ mỉa mai. Anh liếc nhìn cuốn sách trong tay cô: “Em đọc hiểu à?” Không có gì để nói, anh tìm chủ đề để trò chuyện, cũng ngồi xuống cạnh mép giường.

Tô Kiến Thanh vội nói: “Bẩn lắm đấy, anh đừng ngồi.”

“Không sao.” Hiếm khi Kỳ Chính Hàn tỏ ra không để ý. “Anh muốn được ngồi gần em.”

Hai người cứ thế ngồi yên một lát, đối diện với ô cửa sổ bong tróc lớp sơn cũ, khoảng cách không xa cũng chẳng gần. Cô như hồn treo ngược cành cây, mắt dán vào trang giấy. Kỳ Chính Hàn hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô.

Anh bỗng hỏi: “Không tìm được bối cảnh tốt hơn sao mà phải chọn nơi thế này?”

Cô đáp: “Cố tình làm cho bừa bộn, cảnh quay nói về sự đổi thay của thời gian.”

“Đổi thay mà thành thế này? Dơ quá.” Kỳ Chính Hàn nhìn quanh, thấy mạng nhện ở góc tường, nhíu mày. “Anh sẽ cho người quét dọn sạch sẽ chỗ này cho em.”

“Nữ chính đã rời khỏi bệnh viện này hơn chục năm, không mọc cỏ là may rồi, làm sao sạch như mới được.” Tô Kiến Thanh khó chịu với kiểu ra lệnh của anh, nói thẳng. “Anh không cần chỉ đạo chuyện quay phim của bọn em. Làm việc với người như anh mới thật đáng sợ.”

Kỳ Chính Hàn bật cười: “Anh có chỉ đạo đoàn nào khác đâu? Anh làm như vậy là vì ai chứ?”

“Em đâu cần anh quan tâm. Em là kẻ vô ơn, được chưa.” Giọng điệu giận dỗi khiến anh buồn cười. Với cô, Kỳ Chính Hàn thực sự không thể nổi giận, không bao giờ.

Anh khẽ cười, vuốt nhẹ sợi tóc rũ trước trán cô: “Không muốn thì thôi, anh đang hỏi ý kiến mà. Đừng giận nữa.”

“Không có.”

“Không có? Môi chu đến nỗi treo được chai dầu rồi kìa.”

Tô Kiến Thanh bất đắc dĩ cười: “Anh đang dỗ trẻ con đấy à? Em không có giận, chẳng qua là không quen với cái kiểu cách đó của anh.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bất lực.

Anh nói: “Thương em cũng không được à?”

“Không cần thiết.” Cô lại cúi đầu, tránh ánh mắt anh.

Im lặng một lát, Kỳ Chính Hàn vẫn rất kiên trì: “Nếu ở đoàn có gì khó chịu thì nói với anh. Ai bắt nạt em cũng phải nói.”

Cô nói đùa: “Anh bắt nạt người ta giúp em được à? Anh đâu có đánh nhau.”

Anh không do dự: “Anh thuê người đánh.”

Tô Kiến Thanh nén xuống tiếng cười. Kỳ Chính Hàn nhẹ nhàng cười theo. Cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt, chẳng có nội dung gì đặc sắc song lại mang đến chút ấm áp cho mùa thu u ám. Như quay về quá khứ, anh từng kiêu ngạo như một người trên cao, còn cô có bản tính ngang ngược không sợ quyền uy.

Tô Kiến Thanh nói: “Anh đúng là rảnh rang quá, lặn lội đường xa tới đây chỉ để nói mấy chuyện linh tinh này hả?”

Anh than nhẹ: “Số anh là chạy đông chạy tây, không đến chỗ em thì cũng đến nơi khác. Vậy thì đến chỗ em còn hơn.”

“Anh giỏi tự biên tự diễn thật đấy. Em có nhờ anh đến đâu.” Cô liếc anh một cái.

Kỳ Chính Hàn nói: “Chẳng lẽ phải nói là anh muốn em ở cạnh anh? Giờ anh còn tư cách đó không?”

Tô Kiến Thanh đáp: “Lần sau em sẽ hỏi trước, nếu biết anh đến, em sẽ xin nghỉ không quay nữa.”

Anh cười khẽ: “Thế thì ai chẳng biết giữa chúng ta có vấn đề.”

Cô không chịu lép vế: “Ai nói? Mọi người chỉ biết là anh theo đuổi em không buông thôi.”

Kỳ Chính Hàn còn chưa kịp phản bác, cửa phòng khép hờ lại mở ra. Câu chuyện giữa họ lập tức dừng lại.

Người bước vào là đạo diễn Trần Kha, ông hơi ngạc nhiên: “Ơ, giám đốc Kỳ cũng ở đây à? Tôi đến tìm Kiến Thanh tập nhảy.”

Kỳ Chính Hàn tò mò quay sang nhìn cô, xen vào: “Tập nhảy gì cơ?”

“Buổi tối quay cảnh khiêu vũ, cô ấy chưa nhớ hết bước.” Trần Kha trả lời.

Anh như hiểu ra điều gì, cười nhạt: “Đạo diễn bận vậy mà còn lo việc này à?”

Trần Kha nói: “Không còn cách nào khác, diễn viên nam tối mới đến. Tôi sợ không kịp quay nên tranh thủ chút thời gian.”

Kỳ Chính Hàn cười lịch sự: “Tôi rảnh rỗi chẳng làm gì, để tôi làm bạn nhảy tập cho cô ấy cũng được.”

Trần Kha vội xua tay: “Thế thì ngại quá.”

Tô Kiến Thanh lập tức góp lời: “Đúng đó, chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền đến giám đốc Kỳ.” Cô chỉ mong anh biến mất càng nhanh càng tốt.

Kỳ Chính Hàn nhìn cô một lúc rồi bước tới bên Trần Kha, khẽ gật đầu: “Ông cứ đi đi, chỗ này để tôi lo.”

Trần Kha đương nhiên nhận ra lời anh nói là thật lòng hay chỉ khách sáo. Suy xét vài giây, ông cảm nhận được bầu không khí có gì đó là lạ, bèn gật đầu nói: “Vậy thì phiền giám đốc Kỳ rồi, hai người luyện cho tốt nhé.” Rồi quay sang dặn dò Tô Kiến Thanh. “Tối nay cố gắng quay một lần là xong.”

Kỳ Chính Hàn thay cô gật đầu.

Tô Kiến Thanh nhìn bóng dáng Trần Kha vừa đi khỏi, lạnh lùng nói với Kỳ Chính Hàn: “Anh không thấy xấu hổ hả?”

“Có gì mà xấu hổ? Đâu phải chưa từng ôm, chưa từng nắm tay?”

“Đúng là vô liêm sỉ.” Cô quay đầu đi, ánh sáng từ ngoài rọi vào làm nổi bật các đường nét thanh tú nơi gò má. Dù ở trong môi trường bừa bộn này, vẻ đẹp cổ điển của cô vẫn rõ ràng, dịu dàng như bức họa. Cô không lên tiếng, đôi môi nhẹ nhàng mím lại, không rõ là vì giận thật hay vì xấu hổ.

Kỳ Chính Hàn nhìn cô một lúc: “Khiêu vũ thôi mà, làm gì nghiêm trọng vậy?” Anh hơi cúi người nhìn thẳng vào cô, nửa đùa nửa thật. “Chẳng lẽ ai đó sợ sẽ yêu anh lần nữa?”

Câu này đúng là kích trúng Tô Kiến Thanh. Cô cố tỏ ra bình thản, mỉm cười mỉa móc lại anh: “Anh tự luyến quá rồi, giám đốc Kỳ. Không ai ngã hai lần cùng một cái hố đâu.”

Anh cụp mắt, dịu dàng nhìn cô: “Vậy thì bắt đầu đi, luyện sớm xong sớm.”

Kỳ Chính Hàn rút tay khỏi túi, kéo cô đứng dậy từ trên giường.

Âm nhạc vang lên từ chiếc điện thoại, ngân dài giữa căn phòng trống trải. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô, Tô Kiến Thanh cũng cố giữ bình tĩnh đặt tay lên vai anh. Tay còn lại bị anh nắm lấy, không quá mạnh nhưng chắc chắn. Kỳ Chính Hàn bỗng nghịch ngợm, đan ngón tay cô vào, Tô Kiến Thanh không hài lòng, liền rút tay ra.

Anh cười khẽ, không ép.

Tiếng nhạc dịu dàng vang lên, họ bắt đầu di chuyển theo bước chân anh. Tô Kiến Thanh bước đi còn lóng ngóng, thỉnh thoảng giẫm lên chân anh, nhưng Kỳ Chính Hàn chẳng hề khó chịu, vẫn kiên nhẫn dẫn cô xoay tròn.

Ánh nắng lọc qua khung cửa cũ kỹ tạo thành những ô vuông trên sàn, bóng hai người khi gần khi xa, như bị giam trong một khung tranh.

Đã từng làm rất nhiều thứ, nhưng cũng có những điều chưa từng, ví như đây là điệu nhảy đầu tiên của họ.

Tô Kiến Thanh phá vỡ im lặng: “Không ngờ anh nhảy giỏi thế. Thường xuyên nhảy với các cô gái à?”

Anh đáp: “Chỉ có em.”

“Vậy sao biết nhảy?”

“Vì muốn nhảy với em nên tự học.” Những lời ngọt ngào luôn được anh buông ra một cách tự nhiên, làm người ta không phân biệt được thật giả. Tô Kiến Thanh vờ như không nghe thấy.

Tay bị anh nắm một lúc, đầu ngón tay lạnh lẽo của cô cũng dần ấm lên.

Kỳ Chính Hàn chợt nhắc: “Lần đầu tiên anh gặp em, trông em cũng thế này. Cảm giác mấy năm rồi mà em chẳng thay đổi gì cả.”

“Lần đầu tiên gặp em? Anh còn nhớ sao?”

Anh nhớ lại, khẽ cười: “Ở nhà Chu Già Nam. Em quàng khăn, buộc tóc đuôi ngựa, đứng ở cửa, trông rất rụt rè. Giọng nhỏ như muỗi, hỏi Chu Già Nam có nhà không.”

“Đừng kể nữa, xấu hổ chết đi được.” Nhiều năm đã trôi qua, vậy mà vẫn có người nhớ rõ nét ngây ngô của cô năm ấy. Tô Kiến Thanh cười lắc đầu.

Anh cũng mỉm cười theo, hỏi: “Em ăn gì mà thơm thế?”

Một hương thơm ngọt dịu lơ lửng giữa hai người.

“Kẹo bạc hà.”

“Còn không? Cho anh một viên.”

Cô lắc đầu, tâm trí không đặt vào viên kẹo, ngẫm nghĩ một lúc rồi đột ngột nói: “Kỳ Chính Hàn, hôm đó em nghĩ lại, anh nói đúng một chuyện, chúng ta không có thù oán gì sâu sắc. Cạch mặt nhau cả đời là không thể, cái giới này nhỏ lắm, cúi đầu ngẩng mặt là gặp. Chỉ cần em còn trong nghề, sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt anh.”

“Hiện giờ, sự thỏa hiệp duy nhất em có thể làm là làm bạn, làm đồng nghiệp, làm cấp dưới với anh. Nhưng có một chuyện anh phải rõ, chúng ta không thể làm người yêu.”

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Không có nhiều biểu cảm, anh im lặng nghe hết lời cô. Tô Kiến Thanh có chút căng thẳng chờ đợi phản ứng từ anh, nhưng Kỳ Chính Hàn lại hỏi ngược: “Có cảnh hôn không?”

Cô nhíu mày: “Hả?”

“Cảnh này ấy.”

“Dĩ nhiên là không. Anh nghĩ gì thế?”

Kỳ Chính Hàn nhếch môi: “Tiếc thật.”

“Giám đốc Kỳ hình như quên mất một điều, nam chính không phải anh.” Cô mỉa mai. “Nếu muốn kiếm cớ hôn diễn viên nữ, anh có thể vào nghề diễn, tranh thủ còn đóng được phim thần tượng, vào ngành không lỗ đâu.”

Anh nói: “Làm thế thì phiền toái quá. Anh không muốn hôn ai khác ngoài em.”

Tô Kiến Thanh cúi mắt: “Đừng giở trò lưu manh.”

Tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu cô, như thể anh hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nghiêm túc vừa rồi.

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi tiếng hét của Tạ Tiêu: “Kiến Thanh! Em thấy ngoài kia có chiếc xe đậu, có phải ông đại gia lắm tiền nhiều của nhà chị lại tới rồi không?”

Chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng. Rồi “rầm” một cái, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy bung ra. Tạ Tiêu đứng ở ngưỡng cửa, sững sờ nhìn hai người đang ôm nhau, mặt đỏ bừng tận cổ: “Em… hai người… cứ tiếp tục đi nhé, tạm biệt!”

Rồi lại “rầm” một tiếng, cô ấy đóng sầm cửa lại, biến mất như cơn lốc. Để lại Tô Kiến Thanh đứng giữa bầu không khí bối rối, lòng tay đổ đầy mồ hôi, cô vội rút khỏi tay Kỳ Chính Hàn, sợ bị phát hiện sự bất an.

“Ông đại gia lắm tiền nhiều của?” Giọng Kỳ Chính Hàn vang lên, thấp thoáng ý cười. “Em giới thiệu anh với người ta như thế à?”


Chú thích:

[25] “Thế ngoại đào nguyên” (世外桃源) là một thành ngữ Trung Quốc, bắt nguồn từ bài văn (桃花源记) của Đào Tiềm thời Đông Tấn. Ý nghĩa nguyên gốc là một chốn tiên cảnh tách biệt với trần thế, nơi con người sống thanh bình, tự do, không bị chiến loạn hay xã hội xô bồ ảnh hưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.