Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 7: Chương 7




Kỳ Chính Hàn nói: “Em muốn đóng vai nữ chính.”

Tô Kiến Thanh trả lời không chút đắn đo: “Đương nhiên.”

Anh nhắc nhở: “Trong phim sẽ có một số cảnh nhạy cảm.”

Cô nói: “Là diễn thôi, tôi chuyên nghiệp lắm, sẽ không gò bó.”

Anh trầm ngâm một lúc, sau đó rót rượu cho cô. Chiếc ly cao chân đặt trước mặt Tô Kiến Thanh. Cô nhìn chất lỏng đỏ sẫm dao động trong ly, suy nghĩ một lát rồi từ chối:

“Đi xe của kẻ xấu, tôi không uống rượu.”

Kỳ Chính Hàn không nhịn được cười: “Kẻ xấu cũng không phải ai cũng mời rượu.”

Tô Kiến Thanh do dự rồi cũng chấp nhận: “Cảm ơn giám đốc Kỳ.”

Xưng hô lại lùi về mức xa cách. Kỳ Chính Hàn đặt chai rượu xuống, lười biếng nâng mắt nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi xen lẫn chút không vui. Giọng điệu của anh không thể nói là dễ nghe: “Là cảm ơn tôi hay giận tôi?”

Tô Kiến Thanh chuyên tâm uống rượu, định dùng sự im lặng để lấp liếm vấn đề. Nhưng khi nhận ra bầu không khí có phần trầm xuống, cô nâng ly, khéo léo chạm cốc với anh. Lúc này, sắc mặt Kỳ Chính Hàn mới hơi dịu lại.

Thực ra cô rất rõ ràng, cảm xúc của anh không phải thứ cô có thể chi phối. Người đàn ông như anh dù vui hay giận cũng không dễ bộc lộ, đối diện với phụ nữ, mọi thái độ của anh chỉ như đang chơi đùa. Như thể đang trêu chọc thú cưng, bị cắn một chút cũng chẳng sao, miễn là chưa đến mức chảy máu thì nỗi đau nhẹ đó cũng chỉ là một phần của trò vui.

Nhà hàng nằm trong một khu vườn, Tô Kiến Thanh dùng khóe mắt thấy anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thuận theo ánh nhìn của anh. Trong nhà kính giữa mùa đông, đủ loại hoa vẫn đang nở rộ. Kỳ Chính Hàn hỏi: “Em thích loại hoa nào?”

Có lẽ anh chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Tô Kiến Thanh lại táo bạo đáp lại: “Anh sẽ trồng cho tôi sao?”

Khóe môi Kỳ Chính Hàn hơi nhếch lên, gần như không nhận ra: “Cũng không hẳn là không thể.”

Cô nói: “Tôi thích hoa anh đào.”

Anh nhận xét: “Mùa hoa quá ngắn.”

Tô Kiến Thanh thản nhiên “ừ” một tiếng: “Nên mới thích.”

Kỳ Chính Hàn tò mò quan sát cô, nhưng không hỏi thêm. Hai người tiếp tục im lặng. Nửa bữa ăn sau, anh không còn động đũa, chỉ nhìn cô ăn. Cô thực ra đã no từ lâu, nhưng vì sợ bầu không khí trở nên gượng gạo nên vẫn cố gắng ăn tiếp.

“Đóng những cảnh như vậy, em không sợ có người không nỡ sao?” Giọng anh dịu dàng, một câu hỏi có phần đường đột, lại có vẻ ẩn ý khác lạ.

Cô hiểu anh đang ám chỉ điều gì, liền ngước mắt nhìn anh, cố ý hỏi lại: “Ai không nỡ?”

“Fan của em chẳng hạn.”

“Anh đang chế giễu tôi sao? Tôi không có fan.”

Kỳ Chính Hàn nhướng mày: “Một người cũng không có?”

Cô gật đầu: “Không một ai.”

Anh bật cười, trêu đùa: “Vậy thì tôi muốn chiếm chút lợi thế, tôi sẽ làm fan số một của em.”

Cô cúi đầu, khẽ cười: “Anh cứ chiếm đi.”

Tính trẻ con nổi lên, anh nghiêng đầu cười rộ: “Xin em thương xót, đừng để tôi thấy em đóng cảnh tình tứ với người khác.”

Tô Kiến Thanh nói: “Fan, anh cũng làm ơn đi, nghĩ cho tiền đồ của tôi một chút. Tôi sắp thất nghiệp rồi.”

Kỳ Chính Hàn cười đến mức đôi mắt cong thành vầng trăng non.

Tô Kiến Thanh thực ra hy vọng anh có thể nói thêm gì đó.

Nhưng cuối cùng, Kỳ Chính Hàn vẫn không trực tiếp trả lời cô về việc có nên tiếp tục theo đuổi vai diễn này hay không. Vì thế, cô cũng không thể đưa ra quyết định. Bữa tối kiểu Pháp kết thúc, Kỳ Chính Hàn đưa Tô Kiến Thanh về nhà. Trước khi xuống xe, cô chần chừ một lát rồi hỏi anh: “Khi nào anh rảnh? Tôi muốn mời anh một bữa.”

Anh nói: “Tôi sẽ liên lạc với em.”

Trong khoang xe, một nửa khuôn mặt anh ẩn vào bóng tối, một nửa hiện lên dưới ánh sáng, những đường nét sắc sảo hòa vào những mảng sáng tối. Đôi vai rộng của người đàn ông hắt bóng lên nửa thân trên của cô, trông như thể anh đang được cô khẽ ôm lấy.

Tô Kiến Thanh hỏi: “Anh có cách liên lạc với tôi sao?”

“Trên hồ sơ của em có ghi.”

“Anh nhớ kĩ chưa?”

Kỳ Chính Hàn giơ ngón tay gõ nhẹ lên thái dương mình: “Nhớ ở đây.”

Tô Kiến Thanh khâm phục trí nhớ của anh, bèn nói: “Anh nên làm tình báo đi.”

“Không được đâu, tôi không thông minh đến vậy.” Anh lười nhác cười, lời nói hời hợt. “Chỉ là con người khi vấp ngã thì sẽ khôn ra. Bây giờ tôi đã hiểu, nếu nắm quyền chủ động trong tay, ít nhất sẽ không phải chờ điện thoại trong thấp thỏm.”

Tô Kiến Thanh nhận ra anh đang ám chỉ chuyện cô không chủ động gọi cho anh, nhưng cô lại không nhìn ra liệu Kỳ Chính Hàn thực sự đã thấp thỏm, hay chỉ đang nói đùa.

Cô nói “hẹn gặp lại”, vừa định xuống xe thì Kỳ Chính Hàn cất giọng, “khoan đã.” Rồi anh nắm lấy tay cô. Nhiệt độ trên tay anh rất thấp, những ngón tay lạnh buốt đan vào giữa kẽ tay cô, nắm chặt.

Tô Kiến Thanh sững lại.

Anh không siết quá mạnh, lực đạo vừa đủ để cô có thể dễ dàng rút tay về, nhưng cô lại không làm vậy. Chưa bao giờ tim cô đập nhanh đến thế, ánh mắt cứ thế dán vào bàn tay hai người đang đan vào nhau.

“Em gầy quá rồi, tiểu thư.” Kỳ Chính Hàn cười rất nhạt, rũ mắt nhìn xuống bàn tay cô.

Đúng là cô quá gầy, xương ngón tay lộ rõ, những đốt tay nhỏ bé như thể chỉ cần hơi dùng lực là có thể bóp nát. Chỉ trong khoảng mười giây ngắn ngủi, cô đột nhiên như biến thành người câm, một chữ cũng không thể thốt ra.

Anh nhẹ nhàng bông đùa, còn cô lại quên mất phải né tránh sự bông đùa đó.

Kỳ Chính Hàn là người chủ động buông tay trước, không hề luyến tiếc chút hơi ấm trong lòng bàn tay cô. Cứ như thể cái nắm tay đó chỉ đơn thuần là để đo lường độ mỏng manh của cô vậy.

Đây cũng là một phần của quá trình chọn vai sao? Tô Kiến Thanh nhìn vào đôi mắt không chút ánh sáng của anh.

Kỳ Chính Hàn thong thả đặt tay trở lại trên đầu gối, ngón tay khẽ nhấc lên: “Đi đi.”

Cô xuống xe, bước chậm lên lầu. Khi đến trước cửa nhà Vương Doanh Kiều, Tô Kiến Thanh bỗng nhiên dừng bước.

Cô nghĩ, có lẽ hôm nay Vương Doanh Kiều sẽ không về, sang ngày mai cũng khó nói trước.

Hình ảnh gương mặt đẫm nước mắt lúc chia tay của Vương Doanh Kiều chợt hiện lên trong tâm trí Tô Kiến Thanh. Cô bỗng quay đầu, nhìn qua cửa sổ hành lang xuống phía dưới. Kỳ Chính Hàn vẫn đứng ngoài xe, mắt dõi theo cô lên nhà.

Khoảng thời gian sau, Tô Kiến Thanh đợi rất lâu nhưng Kỳ Chính Hàn vẫn chưa lần nào gọi tới. Tô Kiến Thanh tự hỏi, có khi nào anh nhớ nhầm số của cô không? Trong thâm tâm cô đang giúp anh tìm một cái cớ phù hợp.

Tiếp đó lại suy đoán, chẳng lẽ anh cố ý chơi xấu cô? Vì trước đó cô đã không chủ động gọi cho anh?

Cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, kết quả là phải bật cười vì bản thân đang vắt óc vắt phổi mò đoán mãi về một gã đàn ông.

Cuộc gọi đầu tiên của Kỳ Chính Hàn đến sau bốn ngày. Khi đó, Tô Kiến Thanh đang tập luyện cho vở kịch tốt nghiệp. Trong phần khởi động, giáo viên yêu cầu họ để từng bộ phận trên cơ thể chạm sát mặt đất.

Tô Kiến Thanh nằm sấp trên sàn, cằm chạm đất, nhấc điện thoại nghe cuộc gọi từ anh. Dù đã thuộc lòng số của anh, cô vẫn giả vờ hỏi: “Ai vậy?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn nhẹ quen thuộc: “Xin chào, Kiến Thanh, tôi là Kỳ Chính Hàn.”

Cô xoay người, nằm thẳng ra sàn, thả lỏng nhìn lên trần nhà: “Bây giờ anh rảnh chứ?”

Anh nói: “Tạm thời thì chưa.” Hình như có tiếng cười khẽ, xen lẫn chút bất lực.

Tô Kiến Thanh không hiểu.

Kỳ Chính Hàn lại nói: “Tôi hơi nhớ em.”

Anh vừa dứt lời, giáo viên đã phát hiện Tô Kiến Thanh đang lơ đãng nghe điện thoại, lập tức quát lớn: “Sao lại có học sinh dám gọi điện trong giờ học như vậy hả!”

Tô Kiến Thanh vội vã cúp máy, thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt.

Nhịp tim cô bỗng rối loạn, không biết vì bị giáo viên mắng, hay vì câu nói kia của Kỳ Chính Hàn.

Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục phần khởi động của mình. Nhưng đúng lúc cô quỳ gối chạm đất, cánh cửa lớp học lại bất ngờ mở ra, khiến tư thế của cô trở nên vô cùng lúng túng.

Bước vào là một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi.

Người đó đi vào, thấy Tô Kiến Thanh quỳ trên sàn thì cũng ngạc nhiên không kém. Sau đó, cậu quỳ một chân xuống trước mặt cô, nắm lấy cổ tay Kiến Thanh đỡ dậy, cười đến mí mắt cong cong: “Lần đầu gặp mặt, đàn chị không cần hành lễ lớn như vậy đâu.”

Cậu vừa dứt lời, cả lớp lập tức bật cười.

Người này là Thịnh Yến, một diễn viên trẻ đang có chút danh tiếng, được giáo viên mời đến để tham gia vở kịch tốt nghiệp của khóa này với tư cách khách mời đặc biệt.

Thịnh Yến bắt đầu đóng phim từ thời trung học, có thiên phú trong diễn xuất, ngoại hình cũng nổi trội, hiện tại đang là thần tượng nhỏ chạm tay là bỏng.

Nhưng thần tượng này lại tỏ ra vô cùng thân thiện. Khi đến lớp, cậu ấy chỉ mặc một bộ đồ thể thao giản dị, mái tóc nghịch ngợm cũng chẳng được chăm chút kỹ càng, trên đỉnh đầu còn có hai lọn tóc lơ thơ vểnh lên, như thể vừa mới bò dậy từ trên giường, vẻ uể oải ấy khiến cậu trông trẻ con hơn hẳn so với hình tượng thường thấy trên TV.

Ngôi sao ở lớp học luôn là tâm điểm được săn đón. Từ khi Thịnh Yến xuất hiện, bầu không khí trong lớp cũng sôi nổi hẳn lên.

Tuy nhiên, Tô Kiến Thanh không tham gia vào sự náo nhiệt đó. Cô chỉ lặng lẽ đứng một bên, đôi khi lắng nghe vài câu chuyện phiếm. Cô rất ngưỡng mộ những nhân vật nổi tiếng như vậy, nhưng sự ngưỡng mộ đó chỉ dừng lại ở khoảng cách xa.

Trong lúc cả lớp đang vây quanh giáo viên để nghe giảng về diễn xuất, Tô Kiến Thanh đứng ở hàng đầu. Đột nhiên, cô cảm giác có ai đó chạm nhẹ vào eo mình.

Cô quay đầu lại, một cô bạn cùng lớp ghé sát bên tai cô, khẽ nói: “Người đó bảo, bông hồng vàng của cậu rơi rồi.”

Tô Kiến Thanh chưa kịp hiểu gì, cơ mà khi nghe thấy đám nữ sinh phía sau rì rầm cười đầy ẩn ý, cô lập tức nhận ra vấn đề.

Cô đưa tay chạm vào tóc sau tai. Chiếc dây buộc tóc vốn dùng để cột lại không biết đã tuột ra từ lúc nào. Vì quá tập trung vào bài giảng, cô thậm chí chẳng hay biết tóc mình đã xõa xuống.

Mà trên dây buộc tóc ấy, quả thực có một bông hoa nhỏ màu vàng.

Tô Kiến Thanh quay đầu nhìn về phía sau.

Quả nhiên, Thịnh Yến cũng đang nhìn cô. Ban đầu, trên mặt cậu chỉ là một nụ cười nhẹ, đến khi ánh mắt họ chạm nhau, khóe môi cậu bỗng nhếch lên để lộ hàm răng trắng sáng cùng hai lúm đồng tiền duyên dáng.

Là cậu ấy nhờ người chuyển lời từng chút một, băng qua hơn chục người ngồi giữa, thì thầm ám hiệu vào tai cô.

Sau đó, chàng trai giơ tay lên, trong lòng bàn tay chính là “bông hồng vàng” mà cô đánh rơi.

Buổi học hôm đó kết thúc, Tô Kiến Thanh cũng quên luôn chuyện này, mà Thịnh Yến cũng không chủ động trả lại dây buộc tóc cho cô.

Lần gặp lại diễn ra trong lớp lý thuyết điện ảnh. Giáo viên đang giảng về một bộ phim nghệ thuật, nội dung có phần nặng nề. Khi đến cảnh một người phụ nữ ăn tóc, từ hàng ghế sau vang lên giọng nam sinh: “Trời ơi, em sắp nôn rồi!”

Cô quay đầu, thấy Thịnh Yến đang đỡ gọng kính, vẻ mặt khốn khổ. Không nhịn được, cô bật cười.

Qua kẽ tay, chàng trai bắt trọn nụ cười ấy, lập tức ngẩng đầu nhìn cô.

Tô Kiến Thanh có chút ngượng ngùng, bèn quay mặt đi.

Sau đó, cô nhận được một lời mời kết bạn mới. Đối phương thêm cô qua nhóm chat lớp, nội dung yêu cầu chỉ có năm chữ: [Sao chị lại cười vậy?]

Cô chấp nhận, rồi nhắn lại: [Bông hồng vàng của tôi.]

Thịnh Yến: [Không mang theo, để hôm khác nhé.]

Tô Kiến Thanh: [Thôi, tặng cậu đấy.]

Cậu gửi lại một biểu tượng chiến thắng.

Thực là… chẳng khách sáo chút nào!

Tiếng chuông hết tiết vang lên, cả lớp rôm rả trò chuyện. Có điều, dường như trong sân trường đang xảy ra chuyện gì đó. Tô Kiến Thanh nhận ra ánh mắt của mọi người đều bị thu hút về khung cảnh sau tòa nhà giảng đường.

Cô cất điện thoại, không trò chuyện nữa mà chen vào giữa đám đông. Phía sau ngọn đồi nhỏ của trường, máy xúc đang hoạt động. Những cây mơ, cây lê ngày trước bị xe tải chở đi, thay vào đó là hàng chục cây non mới trồng, đang là giữa mùa đông nên không có hoa nở, chỉ thấy những cành cây khẳng khiu trơ trọi.

Số lượng cây trông không nhiều, vậy mà khi cắm xuống đất lại phủ kín cả sườn núi, những nhánh cây khô đan xen, phía xa xa, vài công nhân đang tỉ mỉ vun đất.

Một bạn học thắc mắc: “Đó là giống cây nào vậy?”

Tô Kiến Thanh cũng tò mò lắng nghe.

Một người khác đáp: “Hình như là hoa anh đào.”

Có người kinh ngạc: “Lạ nha, sao nhà trường lại trồng hoa anh đào?”

Lại có người hiểu chuyện hơn, giọng điệu ẩn ý: “Chắc là ông lớn nào đó định dùng chiêu này tán gái.”

Dưới bầu trời lạnh giá, sự sống dường như úa tàn. Nhưng đợi đến mùa xuân, ngọn núi này nhất định sẽ rực rỡ sắc hoa.

Giữa lúc mọi người bàn tán, Tô Kiến Thanh mở điện thoại. Cô vừa nhận được tin nhắn từ Kỳ Chính Hàn:

“Ngày hoa nở, mong em nhớ đến tôi. – Chính Hàn.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.