Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 40: Chương 40




Buổi trưa, như thường lệ, Thiện Yên Lam ăn cơm cùng với đám người Liêu Lị Sa. Gần đây, cô càng ngày càng ăn cơm với họ thường xuyên hơn. Nếu không học cùng lớp với đám Ngô Ca, Thiện Yên Lam đã lo lắng rằng cô sẽ dần xa cách họ.

Nhưng nỗi lo của cô có phần dư thừa, ngay khi tan học, Ngô Ca và Âu Dương Lộ đã đến tìm cô.

Vì lý do học hành, Trần Sảng Nhi không thư giãn ngay cả khi tan học, dáng vẻ chăm chỉ viết lách của cô ấy khiến Ngô Ca trầm trồ. Cô ấy biết Trần Sảng Nhi luôn rất nghiêm túc trong việc học nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy điên cuồng như bây giờ.

“Cậu ấy đã nỗ lực như vậy rồi, rốt cuộc là đang đấu tranh với ai đây?” Ngô Ca chống cằm nhìn bóng lưng của Trần Sảng Nhi, thở dài: “Trước đây khi đứng thứ hai hay ba cũng không như vậy, tớ thấy cậu ấy thật sự hơi điên rồi.”

Không trách Ngô Ca nói như vậy, trạng thái gần đây của Trần Sảng Nhi, ai cũng nhìn thấy nhưng không ai nói ra.

“Thôi nào, cố gắng một chút để thi tốt hơn cũng không sao mà, đừng nói vậy.” Âu Dương Lộ búng trán Ngô Ca: “Nhưng mà cậu ấy, gần đây cậu chểnh mảng quá rồi, lại chơi game chứ gì?”

Ngô Ca chu môi, không hài lòng nói: “Đau quá!”

Nói đến game, cô ấy lại hứng thú: “Cái game đó hay quá, nữ chính sướng thật, có bao nhiêu trai đẹp vây quanh cô ấy.”

“Dù sao cũng chỉ là game thôi, thực tế làm gì có chuyện như vậy xảy ra.” Âu Dương Lộ thuận miệng nói, dường như không thích thú với việc Ngô Ca chìm đắm trong game cả ngày: “Tớ có vào xem qua, nữ chính trông bình thường, học hành cũng không tốt, bị người ta bắt nạt mà chỉ biết sợ hãi, cứ đợi nam chính đến cứu, loại người này thì nam sinh mù mắt nào sẽ thích được.”

“Này! Con gái bình thường thì không có trai đẹp thích sao?” Ngô Ca cao giọng, tiếng hét bất ngờ khiến Thiện Yên Lam cũng ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy mặt cô ấy đỏ bừng, dường như đang giận dữ: “Âu Dương Lộ, cậu có ý gì? Người ở đáy xã hội thì không thể có tình yêu sao? Người bình thường thì chỉ đáng có tình yêu bình thường thôi sao?”

Âu Dương Lộ cảm thấy khó hiểu trước cơn giận của cô ấy: “Cậu đang nói gì vậy? Tớ lúc nào…”

“Tớ biết cậu xem thường tớ!” Giọng Ngô Ca lớn đến nỗi ngay cả trong lớp học ồn ào cũng nổi bật, mọi người tò mò nhìn sang.

Cảnh tượng trở nên khó xử, Âu Dương Lộ cũng bắt đầu tức giận: “Ngô Ca, cậu tự nhiên nổi giận cái gì? Tớ xem thường cậu bao giờ? Nếu tớ xem thường cậu thì tớ còn làm bạn với cậu làm gì?”

“Đừng giận nữa.” Thiện Yên Lam không thể chịu nổi ánh mắt tò mò của các bạn học xung quanh, cô vỗ vai hai người, bảo họ bình tĩnh lại: “Mọi người đang nhìn các cậu đấy, cãi nhau ở đây thì không hay đâu.”

Nghe vậy, Ngô Ca mới nhận ra mình vừa nói những gì trong cơn giận, sắc mặt cô ấy không vui, quay đầu về chỗ ngồi.

“Chết tiệt, cậu ấy bị gì vậy chứ.” Giờ thì Âu Dương Lộ lại giận, cô ấy nhìn chằm chằm vào lưng của Ngô Ca, không kiềm được mà mắng chửi.

Thiện Yên Lam chỉ còn cách an ủi cô ấy: “Cậu đừng giận, Ngô Ca không có ý đó, có thể cậu ấy đang có chuyện phiền lòng.”

“Có chuyện phiền lòng thì lại trút giận lên tớ sao? Cmn, kiểu người gì vậy!” Cô ấy nổi giận, mắng không ngừng.

Thiện Yên Lam chỉ có thể vỗ vai cô ấy, hy vọng cô ấy nhanh chóng nguôi giận, khẽ nói vào tai cô ấy: “Đừng giận, sẽ nhăn da đấy.”

Âu Dương Lộ hừ một tiếng: “Ước gì tính cách của cậu ấy được một nửa như cậu.”

Cô cười bất lực: “Sắp đến giờ học rồi, về chỗ đi.”

Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, màn kịch đột ngột này mới kết thúc.

Đến giờ trưa, các nam nữ sinh ào ạt chạy ra ngoài, sợ rằng sẽ không có cơm ăn. Âu Dương Lộ và Ngô Ca dường như đã làm lành, hai người đi ăn cơm cùng nhau. Thiện Yên Lam ở lại trong lớp chờ đám người Liêu Lị Sa xuống lầu, vô tình ngẩng đầu lên, thấy Trần Sảng Nhi vẫn ngồi ở chỗ của mình.

“Sảng Nhi.” Cô đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu không đi ăn cơm à?”

Trần Sảng Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên từ bài thi, hơi ngạc nhiên khi thấy cô vẫn còn trong lớp, sau đó mỉm cười, gật đầu: “Tớ giải xong bài này rồi sẽ đi.”

Đã hết giờ ra chơi được một lúc rồi, theo tình hình tranh cơm của học sinh, chắc chắn phải đi sớm mới có cơm nóng. Cô liếc nhìn đồng hồ, nói: “Nên đi sớm thì tốt hơn, gần đây không hiểu sao người đến căng tin ăn cơm nhiều lắm, sợ đến lúc đó lại không có cơm ăn.”

“Không sao, tớ ăn chút bánh mì cũng được mà.”

Vì cô ấy nói vậy, Thiện Yên Lam cũng không nói thêm gì nữa, cô liếc mắt nhìn xuống, thấy Trần Sảng Nhi giải toán, câu hỏi cuối cùng dường như đã suy nghĩ rất lâu, bản vẽ đầy những đường kẻ hỗ trợ chằng chịt.

“Yên Lam, đi thôi.” Liêu Lị Sa không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, gọi cô một tiếng.

Thiện Yên Lam cười chào tạm biệt Trần Sảng Nhi.

Ra đến cửa, cô chào hỏi họ, cùng đi đến căng tin.

“Hôm nay sao lại muộn vậy?” Cô hơi nghi ngờ hỏi.

Liêu Lị Sa nói: “Kỳ Nhã muốn trang điểm.”

“Trang điểm?”

Đi ăn mà cũng cần trang điểm?

“Người từ trường quay tạp chí lần trước đến trường rồi, cậu còn chưa biết à, từ sau khi chụp tạp chí đó, tôi đã có chút danh tiếng, họ định làm một cuộc phỏng vấn nhỏ với tôi.” Trương Kỳ Nhã cười tươi giải thích, lấy điện thoại ra soi gương, hài lòng ném một cái ánh mắt quyến rũ.

Thiện Yên Lam mỉm cười: “Chúc mừng cậu.”

“Đến lúc đó cậu đừng cướp spotlight của tôi nhé, tôi muốn trở thành người đẹp nhất.” Trương Kỳ Nhã ngắm nghía mặt cô, hừ một tiếng.

Cô cười: “Hôm nay trông cậu rất xinh.”

Tưởng rằng sẽ lên tầng ba ăn cơm nhưng Liêu Lị Sa lại trực tiếp đi ra xếp hàng, cô đi theo sau, chẳng mấy chốc, một nhóm người mang máy quay đến, hướng ống kính về phía Trương Kỳ Nhã.

Có vẻ như họ đã bắt đầu ghi hình rồi.

Trương Kỳ Nhã đang nhận phỏng vấn, trang điểm lên càng thêm nổi bật, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, trông có vẻ rất tự tin.

“Kỳ Nhã thường ăn cơm ở đây à? Tôi còn tưởng rằng những người đẹp như cô sẽ chỉ ăn những bữa ăn giảm cân tinh tế thôi chứ.” Một phóng viên nam cười nói.

Trương Kỳ Nhã che miệng cười: “Làm gì có chuyện đó, tôi cũng là con người, chắc chắn phải ăn những thứ ngon lành rồi.”

“Vậy làm sao cô giữ được vóc dáng vậy? Trời ơi, nhìn vòng eo thon dài và đôi chân dài của cô, tôi là con trai mà còn ghen tị đấy.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.