"Làm đám cưới?" Thẩm Liên nghe đến đây trợn tròn mắt: "Ý anh là mời vài người quen rồi đãi vài bàn?"
Sở Dịch Lan nhíu mày: "Vài bàn không đủ đâu, phải đến mấy trăm bàn ấy."
Thẩm Liên: "..."
"Chuyện này phiền phức lắm đấy." Thẩm Liên nhỏ giọng nói: "Phải đặt chỗ, thuê ekip tổ chức, gửi thiệp mời... Nhưng nếu anh muốn thì em sao cũng được."
Ngay sau đó, Thẩm Liên nhìn thấy vẻ đắc ý thoáng hiện trên mặt Sở Dịch Lan.
Với một người luôn kiệm lời lại kín đáo như anh thì rất hiếm khi có những biểu cảm rõ ràng. Cho nên đột nhiên thay đổi như vậy giống như đang nói thẳng với Thẩm Liên: Anh đã chuẩn bị hết rồi.
Thẩm Liên chợt nhớ tới đoạn trò chuyện về trưng bày hoa gì trên bãi cỏ với Tôn Bỉnh Hách mấy ngày trước.
Thẩm Liên: "Vậy cuối cùng các anh chọn tulip hay cúc đồng tiền?"
Sở Dịch Lan hơi khựng lại: "Không phải em thích cỏ đuôi chó thuần thiên nhiên sao?"
"Đúng, đúng, đúng!" Thẩm Liên vội vàng gật đầu, sợ nói không thích lại đập nát trái tim pha lê của Sở gia: "À ừm, chọn địa điểm tổ chức ở đâu?"
"Trang trại Tinh Phóng."
Đúng là rất rộng, Thẩm Liên thầm nghĩ.
"Ngày mấy?"
"Tháng sau." Sở Dịch Lan nói: "Ngày cụ thể để em quyết định."
"Ừ, tháng này sắp hết rồi, không còn kịp nữa."
"Không, tháng này chúng ta phải sang nước S đăng ký kết hôn." Sở Dịch Lan trả lời thật nghiêm túc.
Thẩm Liên vu.ốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, trong lòng vẫn thấy không chân thật lắm. Sao đã đến bước này rồi?
Nhưng ngẫm nghĩ lại, cả đời gắn bó với nhau, mọi thứ nên có thì phải có, rất hợp lý.
"À ừm, cũng không thể để mình anh tốn kém được. Đồ cưới của chúng ta là vest đặt may phải không? Còn có phí tổ chức đám cưới để em lo."
sở Dịch Lan lắc đầu: "Anh đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Tất cả?"
"Tất cả!"
Thẩm Liên không biết nên nói gì nữa. Y muốn nói một câu "Sở gia, anh nôn cưới quá rồi đó" nhưng trong lòng quá ngọt ngào nên thôi.
Dưới sự thúc giục của Sở Dịch Lan, Thẩm Liên không còn cách nào đành mở lịch ra tìm ngày lành tháng tốt. Vừa xem được mấy phút, Sở Dịch Lại đã ghé sát tới: "Em chọn xong thì báo cho anh, anh có quen thầy phong thủy, để báo người ta xem lại."
Thẩm Liên: "Tin tưởng khoa học..."
"Còn phải xem cả ngày sinh tháng đẻ của hai đứa mình nữa."
Thẩm Liên: "... Được thôi."
Kiếp trước, khi thầy Thẩm đứng trên đỉnh cao không ai thắng được y đã từng nghĩ nếu gặp được người thích hợp, nhất định sẽ tự mình lo liệu mọi thứ cho đối phương, nào biết hôm nay lại được người ta chuẩn bị cho hết thảy.
Mà rõ ràng là Sở Dịch Lan rất đắm chìm trong quá trình đó, đến mức "không nghe lọt lời người khác nói".
Thôi, nuông chiều đi, Thẩm Liên thầm nghĩ.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Thẩm Liên chọn ra hai ngày, sau khi Sở Dịch Lan giao cho thầy phong thủy xem thì nhanh chóng chốt được một ngày, tính ra chỉ còn mười tám ngày nữa. Lịch trình cả hai người đều rất dày đặc, Thẩm Liên lại còn có một hợp đồng quảng cáo quan trọng bị đẩy thêm ba ngày nữa. Đợi đến hôm thứ tư chính thức ngồi trên máy bay tới nước S, sắc mặt Sở Dịch Lan mới sáng sủa lên chút ít.
Khác với Cừ Đô mới chớm thu, nước S hiện giờ tuyết rơi lả tả. Khi ấy Thẩm Liên mới vừa xuống máy bay bị gió lạnh thổi đông cứng cả mặt, may mà về đến khách sạn đã ấm áp lại. Người nước S rất thoáng, quản lý khách sạn nhìn ra được quan hệ giữa họ nên đã chuẩn bị vài "món đặc biệt". Ngay giây phút lấy một cây roi da từ trong ngăn tủ ra, sắc mặt Thẩm Liên suýt đã vỡ tan tành.
Sở Dịch Lan cũng đang đứng ngay phía sau, ánh mắt dừng trên roi da.
Thẩm Liên giật mình: "Không được!"
"Đương nhiên rồi." Sở Dịch Lan khoanh hai tay, hơi ngẩng cằm lên: "Chỉ có đồ vô dụng mới cần mấy thứ này để gợi hứng."
Thẩm Liên: "..."
Đêm đó, Sở Dịch Lan đã dùng hành động thực tế để chứng minh với Thẩm Liên, anh thật sự không cần bất cứ món "Đạo cụ" nào.
Thương thay cho thầy Thẩm bị giày vò đến qua nửa đêm, ngày hôm sau còn chưa mở mắt nổi đã bị Sở Dịch Lan lôi dậy mặc quần áo.
Thẩm Liên mơ màng cố hết sức nhìn thấy bộ dáng tràn đầy sức sống của Sở Dịch Lan, động tác lay y không có chút tạm dừng nào. Thẩm Liên vô cùng đau đớn hô lên: "Trước đây anh không nỡ phá giấc ngủ của em nhất, hôn nhân đúng là nấm mồ của tình yêu mà!"
Sở Dịch Lan lập tức bế bổng Thẩm Liên lên bằng một tay, đi thẳng vào toilet: "Em muốn nói gì cũng được, anh đã hẹn với người ta vào nửa tiếng sau."
"Không cần trang điểm gì à?"
"Hai chúng ta thì cần gì trang điểm?" Sở Dịch Lan nhét bàn chải vào tay Thẩm Liên. Sau khi nói ra hết với Thẩm Liên, chẳng hiểu sao anh lại bị vây trong trạng thái kiêu hãnh, tinh thần phơi phới.
Tóc Sở Dịch Lan đã được chải vuốt chỉn chu, còn Thẩm Liên thì chưa. Sở Dịch Lan lại thúc giục, y đành dùng keo chải vuốt từng sợi tóc mới chịu ra ngoài. Sau đó, xe chạy vèo một đường đến nơi, được nhân viên tiếp đón rất nồng nhiệt. Thẩm Liên không biết tiếng nước S, chỉ nghe Sở Dịch Lan trò chuyện "blah blah" với đối phương, người đàn ông vẫn giữ nụ cười ấm áp thong dong, còn bảo trợ lý phía sau mang một bao kẹo cưới lên.
Thẩm Liên lấy một viên từ tay trợ lý: "Tôi cũng ăn một viên."
Sở gia kỹ thật á, cả thứ này cũng chuẩn bị chu đáo.
Trợ lý tên Tô Hiển, là một gương mặt mới. Thẩm Liên chỉ mới gặp hai lần, một lần cậu ta đang cười, một lần là đang khóc. Dù gì bị trợ lý Tôn răn dạy thì chẳng có mấy người chịu đựng được mà không khóc cả.
Sau khi Hanh Thái thu mua cả Chu thị thì không ngừng lớn mạnh, hai trợ lý riêng quá bận rộn cho nên cũng bắt đầu đào tạo người nối nghiệp mình.
Trước khi gặp Tôn Bỉnh Hách, cuộc sống Tô Hiển có thể dùng "con cưng của trời", "rồng giữa đám người" để miêu tả. Từ nhỏ đến lớn học vượt ba lần, cho dù cấp hai hay cấp ba đều học trường chuyên, sau đó được tuyển thẳng vào đại học, lên thẳng tiến sĩ, bây giờ cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi.
Trên phương diện học tập đúng là có thiên phú, đó cũng là lý do Tôn Bỉnh Hách nhìn thấy bảng điểm tuyệt đối của cậu ta mới đồng ý dẫn theo bên người dạy dỗ.
Nhưng học giỏi không có nghĩa là khả năng hành động, tốc độ phản ứng và năng lực ứng biến cũng mạnh, một khi điểm yếu của Tô Hiển bị Tôn Bỉnh Hách phát hiện thì có thể đoán được kết quả.
Ban đầu Tô Hiển không phục, muốn dùng cách của học sinh giỏi để quyết đấu, cậu ta cho rằng Tôn Bỉnh Hách chỉ hơn mình ở kinh nghiệm thôi. Nhưng cho dù thi đấu ở khía cạnh nào, sau vài lần bị thắng áp đảo, ánh mắt Tôn Bỉnh Hách nhìn cậu ta càng thêm "chê bai", giống như đang nói "Tại sao khi ấy tôi lại chọn trúng đồ ngốc như cậu".
Thế là Tô Hiển ngoan hẳn. Đương nhiên, vào những thời khắc quan trọng thì cậu ta sẽ trở thành "bia đỡ đạn" mà Tôn Bỉnh Hách không hề do dự đẩy ra.
Tôn Bỉnh Hách nhìn ra Sở Dịch Lan quá kích động, biết rõ bây giờ sếp không còn lý trí nữa, tuy ngoài mặt cười rất thân thiện nhưng chỉ cần có chút sai sót gì trong chuyện đám cưới là có thể nổi điên ngay.
Cho nên chuyến đi đến nước S này, trợ lý Tôn không muốn tham dự, thế là bảo Tô Hiển đi theo, nói cho hay thì là "rèn luyện".
May là mọi việc bên này đều đã được Tôn Bỉnh Hách xử lý từ xa rồi. Còn các chi tiết nhỏ còn lại... Chỉ cầu mong Tô Hiển bình an!
Tô Hiển phát kẹo cưới cho từng nhân viên, mọi thứ đều có vẻ suôn sẻ. Nhưng lúc quay về, đột nhiên nghe Sở Dịch Lan trầm giọng hỏi: "Sao màu giấy gói kẹo xấu vậy?"
Tô Hiển: "!!!"
Sư phụ, cứu mạng!
Thẩm Liên lập tức kéo Sở Dịch Lan đi: "Anh đủ rồi đó!"