Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 3: Chương 3




Sáng thứ Hai, hiếm khi Trần Hạ đi làm muộn. Còn chưa kịp đến chỗ ngồi, Tiểu Trịnh bên ngoài đã nhắc: “Vừa rồi Tổng giám đốc Từ có tìm chị.”

Cô vội vàng tăng tốc bước vào văn phòng nhưng chỉ thấy cô lao công đang hút bụi. Cô chào hỏi, dì ấy tắt máy, nhỏ giọng nói: “Thứ Sáu tuần trước tôi dọn dẹp xong mới về, vậy mà sáng nay thùng rác lại đầy. Toàn giấy tờ in ra, cô xem có cần bỏ không?”

Trần Hạ biết dì ấy từng bị oan vì chuyện này, bèn đến xem chồng tài liệu trên sàn. Có cái cô từng thấy qua, có cái chưa từng động đến, phần lớn là báo cáo liên quan đến thôn Thạch Lâm. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Để con xử lý cho.”

Dì lao công nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, lẩm bẩm: “Cậu chủ đúng là vung tay quá trán, giấy mực cũng tốn tiền mà, không cần nữa là cứ ném đi. Tôi mà gom lại bán ve chai thì lại nói tôi ăn cắp.”

Trần Hạ không đáp, chỉ rút ra vài tờ trùng lặp rồi cho vào máy hủy giấy, còn lại thì sắp xếp gọn gàng và đặt vào ngăn dưới cùng của chiếc tủ kim loại trống.

Sau khi dì lao công rời đi, cô kéo rèm cửa lên cao nhất, mở cửa sổ cho thoáng khí, rồi bật bình nước nóng và máy lọc không khí ở bên ghế sô pha.

9 giờ 05 phút, cô đang xử lý email tại bàn làm việc thì thấy Từ Kiêu sải bước đi vào.

Điều này có nghĩa là cuộc họp sáng đã kết thúc. Trần Hạ đóng trang web, rút hai tập tài liệu trên giá rồi bước theo: “Tổng giám đốc Từ, lúc nãy ngài tìm tôi?”

Từ Kiêu vòng qua bàn làm việc, đưa một chiếc sạc điện thoại cho cô: “Cái này của cô phải không? Hoa Thần nhờ tôi gửi lời cảm ơn.”

Hoa Thần? Trần Hạ sững người, người hôm qua là…

“Cho người khác mượn đồ mà cũng có thể quên lấy lại, đúng là không giống tác phong của cô chút nào.”

Trần Hạ nhớ lại tâm trạng hoảng loạn của mình hôm qua: “Lúc đó tôi đi ra ngoài nghe điện thoại, đến khi nghe xong thì tàu vừa dừng, tôi xuống luôn.”

“Hèn gì.”

Cô cất món đồ đi, lại nghe anh hỏi: “Cô không biết Hoa Thần sao?”

“Cũng tạm coi là biết.” Nhưng gặp mặt quá ít, nhất thời không nhớ ra.

Trần Hạ không muốn xoáy sâu vào chuyện này, liền mở tập tài liệu đầu tiên rồi đưa qua: “Tổng giám đốc Từ, đây là đơn phê duyệt chi phí của bộ phận kinh doanh.”

Từ Kiêu cúi đầu ký tên, cô lại đưa tập thứ hai: “Đây là bản mô tả sản phẩm tiền gửi có kỳ hạn của Ngân hàng Lam Thành. Vì là gói sản phẩm mới nên lợi nhuận dự kiến chỉ 3.2%/năm, thấp hơn so với đợt trước. Phòng tài vụ đang đợi ý kiến của ngài.”

Từ Kiêu lật đến trang phê duyệt cuối cùng: “50 triệu, vẫn là thế chấp mở tín dụng, mua kỳ hạn một năm nhưng rút sau sáu tháng?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì chẳng còn lựa chọn nào khác, ngân hàng khác không được như vậy.”

Trần Hạ nhắc nhở: “Sáng nay giám đốc Ngân hàng Lam Thành sẽ đến thăm công ty, chủ yếu là để thúc đẩy việc triển khai hệ thống quản lý tài chính. Quản lý Triệu bên tài vụ muốn mời ngài nghe thử, để nếu sau này có ngân hàng khác đề xuất hợp tác tương tự, ngài cũng có cái nhìn rõ ràng hơn.”

Từ Kiêu suy nghĩ một chút: “Mấy giờ?”

“Mười giờ.”

Thấy anh không có phản ứng gì thêm, Trần Hạ báo cáo tiếp lịch trình hai ngày tới, không ngờ nhanh chóng bị anh cắt ngang: “Hủy hết đi. Thứ Tư tôi sang Lư Thành, không tham gia bất cứ cuộc họp nào nữa.”

Trần Hạ ngạc nhiên: “Thứ Tư ngài đi luôn sao? Trước đó ngài chưa từng đề cập đến.”

“Giờ nói cũng chưa muộn. Ba tôi bắt tôi chọn một trong hai, ông ấy có báo trước cho tôi không?”

“Tổng giám đốc Từ.”

“Tôi quyết định rồi, cô cứ làm theo là được.”

Một hơi nghẹn lại trong ngực cô.

Từ Kiêu thấy cô mím môi, ánh mắt lộ rõ bất mãn, cứ tưởng cô sắp nổi giận bỏ đi. Không ngờ sau vài giây im lặng, cô lại mở miệng: “Vậy ngài đi mấy ngày? Tôi đi làm thủ tục công tác.”

Ồ, quả nhiên là người sắp nghỉ việc thì lời nói cũng dịu dàng hơn hẳn.

Từ Kiêu ho nhẹ để che giấu vẻ bối rối: “Cứ duyệt đến trước ngày mùng 10 đi. Nếu cô…”

Anh còn chưa nói xong thì có tiếng gõ cửa. Nhìn sang thì thấy Tiểu Trịnh bước vào, Trần Hạ lập tức khép tập tài liệu lại, mặt không cảm xúc rời đi.

Buổi trưa, Trần Hạ nhận được cuộc gọi từ mẹ mình, hỏi về chuyện phát thiệp mời, đặt tiệc cưới và đủ thứ lặt vặt khác. Cô không khỏi nhớ lại cảnh hôm qua khi mình đứng ở đoạn nối giữa hai toa tàu, cùng Mạnh Thanh Minh đạt được hai thỏa thuận: Một là chưa vội nói cho ba mẹ biết. Hai là cuối tuần này sẽ nói chuyện rõ ràng.

Thực ra, nếu đã muốn nói thì chẳng cần đợi đến cuối tuần, chỉ là hai người đều muốn dành cho nhau thêm thời gian để bình tĩnh. Nhưng cuối tuần còn chưa đến, mẹ cô đã nóng ruột trước. Trần Hạ suy nghĩ rồi trả lời: “Con sẽ bàn bạc với anh ấy, không cần gấp đâu mẹ.”

“Sao mà không gấp? Ngày 16 tháng sau là cưới rồi.” Giọng mẹ cô rõ ràng đầy bất mãn, “Người ta đều dồn vào dịp Quốc khánh để kết hôn, còn hai đứa thì sao? Lại chọn đúng dịp đó để lo chuẩn bị. Bình thường Thanh Minh bận rộn thì không nói, dù gì cũng là công việc công vụ. Nhưng còn con thì sao? Làm thuê mà cứ như bán thân cho người ta vậy.”

Đầu óc Trần Hạ rối bời, không muốn đáp lời, nhưng mẹ cô càng nói càng hăng: “Mẹ nhìn thấu rồi, bây giờ chưa kết hôn mà con đã không bàn bạc chuyện gì với mẹ. Đến lúc lấy chồng rồi, chắc con cũng như bát nước hắt đi thôi.”

“Vậy mẹ có thể đừng hắt,” Trần Hạ không nhịn được mà cãi lại, “con cũng có thể không lấy chồng.”

“Không lấy? Con nói cái gì vậy hả? Con bao nhiêu tuổi rồi? Yêu Thanh Minh bao lâu rồi? Con còn tìm đâu ra người đàn ông điều kiện như nó nữa?” Bà phản bác rất nhanh, rồi lại lập tức đổi giọng: “Thôi thôi, nói mấy chuyện này không may mắn chút nào.”

Trần Hạ không muốn nghe nữa, cúp máy xong lại càng thấy bực bội hơn. Văn phòng chỉ còn lại một mình cô, cô bèn úp mặt xuống bàn, dùng cánh tay che đi đôi mắt.

Nhưng rất nhanh, có người vỗ nhẹ lên vai cô.

Cô giật mình ngẩng lên, mắt còn hơi mờ, may mà không phải sếp. À không, cũng có thể coi là sếp: “Như Phi.”

“Không khỏe sao?”

“Không, em buồn ngủ thôi.”

“Giờ này mà còn buồn ngủ cái gì, đi ăn đi.”

Cô đứng dậy, tiện tay rút một tờ khăn giấy. Tôn Như Phi tò mò nhìn cô: “Hiếm khi thấy em trang điểm đấy.”

“Đừng nhắc nữa.” Trần Hạ ỉu xìu, “Lâu quá em không trang điểm, tay nghề kém hẳn, sáng nay trễ giờ mất luôn cả chuyên cần.”

Tôn Như Phi bật cười, chỉnh lại hộp khăn giấy của cô: “Em đó.”

“Em làm sao?”

Tôn Như Phi không nói, chỉ cười, khiến Trần Hạ có cảm giác như vừa bị nhìn thấu, vội vàng cầm thẻ ăn và chuyển chủ đề.

Tôn Như Phi là trợ lý số một của chủ tịch, đã làm chung với Trần Hạ hai ba năm. Ban đầu là đàn chị hướng dẫn đàn em, lâu dần thành bạn bè. Đặc biệt sau khi Trần Hạ chuyển công tác, hai người ít liên quan đến công việc hơn, nhưng quan hệ lại càng thêm thân thiết.

Vừa ngồi xuống ở căng tin, Trần Hạ hỏi: “Sao chị không ăn suất ăn nhanh?”

“Không cần gấp, bà chủ tịch đến kiểm tra bữa trưa, ai không phận sự đều tránh đi hết.”

“Ra vậy.” Trần Hạ biết vợ chồng chủ tịch tình cảm rất tốt, bà Ôn Lệ Chân mỗi tháng đều ghé qua vài lần.

Tôn Như Phi vào thẳng vấn đề: “Hôm nay tâm trạng em không tốt sao?”

“Không có.”

“Còn khách sáo với chị hả? Sáng nay chị gặp người bên nhân sự, anh ta có nhắc đến em. Nhưng nhìn em đâu giống người sắp làm cô dâu?”

“Sắp làm cô dâu.” Trần Hạ nghiền ngẫm bốn chữ này. “Kết hôn thực sự là chuyện tốt sao?”

“?”

Tôn Như Phi ngạc nhiên, quan sát sắc mặt cô. Trần Hạ không giấu diếm: “Nếu chị rảnh, ăn xong đi dạo với em một lát nhé.”

“Được.” Như Phi hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa.

Mùa thu năm nay nóng bất thường, sắp đến tiết Thu phân mà nắng trưa vẫn còn gay gắt. Trần Hạ và Tôn Như Phi sóng bước trên con đường xanh trong khuôn viên, tán cây lác đác trên đầu, bóng lá loang lổ dưới chân. Không gian ở đây thoáng đãng hơn căng tin, thích hợp để tâm sự, cũng thích hợp để trải lòng.

Trần Hạ cố gắng giữ giọng khách quan, nhẹ nhàng kể lại “tai nạn” xảy ra hôm qua. Tôn Như Phi mất một lúc để tiêu hóa hết, rồi mới hỏi: “Vậy giờ em nghĩ thế nào?”

“Hôm qua em định tha thứ, nhưng càng nghĩ càng không cam lòng. Hôm nay muốn chia tay, nhưng lại không biết nói sao với ba mẹ.”

Tôn Như Phi gật đầu: “Dù sao cũng nhiều năm rồi.”

Phải, rất nhiều năm. Để rồi những năm tháng ấy hóa thành bọt nước, ký ức ngọt ngào lại trở thành mũi dao sắc nhọn.

Trần Hạ bước chậm lại, nhìn xuống dấu vạch trên đường: “Không chỉ anh ta, thật ra em cũng nực cười lắm. Cả đêm trằn trọc, đến lúc về Lam Thành thì lại nghĩ, nếu hủy hôn, công việc này của em chẳng phải cũng mất trắng sao?”

“Chuyện đó rất bình thường.”

“Bình thường sao?” Cô ngước lên nhìn bầu trời bị chia cắt bởi những tán cây. “Anh ta sai, nhưng em cũng chẳng tốt hơn là bao. Gặp vấn đề không tìm cách giải quyết, mà lại lo mất lợi ích của bản thân.”

Tôn Như Phi không đồng ý với cách nghĩ của cô: “Vậy em nói xem phải giải quyết thế nào? Lòng người đã đổi thay, chẳng lẽ khâu lại bằng kim chỉ, hay tô vẽ bằng bút mực?”

Trần Hạ lẩm bẩm: “Lòng người vì sao lại thay đổi chứ?”

“Vì muốn nhiều hơn. Nhưng nhận được chẳng bao nhiêu.”

“Vậy nên, anh ta muốn nhiều, em cho không đủ, anh ta thiếu thốn thì đi xin người khác?”

“Trần Hạ.”

“Chính là như vậy.” Hai ngày nay cô liên tục suy nghĩ, về lý do tình cảm đổi thay, về giới hạn của bản thân trong mối quan hệ này. “Em đã quen với hiện trạng, đến khi gặp biến cố thì luống cuống tay chân. Nhưng thực tế, chỉ cần em chịu được cái giá của sự lựa chọn, dù chia tay hay tiếp tục, em cũng không hối hận. Vậy thì đó chính là lựa chọn đúng.”

“Nói thì là như vậy.” Tôn Như Phi khoác vai cô, như muốn truyền thêm chút sức mạnh. “Chị biết em luôn có chủ kiến, cũng mong em giải quyết ổn thỏa. Nhưng có một điều, đừng để bản thân thiệt thòi.”

“Em sẽ không.”

“Vậy thì tốt. Cần giúp gì cứ nói với chị. Mắt sưng có thể trang điểm che đi, nhưng nếu trong lòng nặng nề, vẫn nên tìm bạn bè thì hơn.”

Trần Hạ thấy ấm lòng, gật đầu chắc nịch.

Sau đó Tôn Như Phi về trước. Trong thang máy, chị gặp quản lý nhân sự.

“Đang định tìm anh đây.” Chị nhắc đến hồ sơ nhân sự của Trần Hạ. “Cô ấy chuyển từ công ty con lên tập đoàn đã lâu, theo lý thì đơn từ chức phải nộp cho chủ tịch. Sáng nay tôi nói với anh rồi, sao không đưa đơn cho tôi?”

“Bị cậu chủ cầm lại rồi.”

“Từ Kiêu không ký?”

“Ký rồi.”

“Vậy cậu ấy định làm trò gì nữa?”

Quản lý nhân sự cười khổ, không dám nói nhiều.

Tôn Như Phi suy nghĩ một lúc, rồi nhắn tin cho Trần Hạ.

Tin nhắn của chị như một tia lửa thổi bùng lên đống tro tàn trong lòng Trần Hạ. Cô cân nhắc hồi lâu, quyết định nắm lấy cơ hội này.

Tình yêu không còn, nhưng có lẽ vẫn giữ được chén cơm. Dù cô đã nói hết lời trước mặt chủ tịch, nhưng xét cho cùng, Từ Kiêu mới là cấp trên trực tiếp của cô. Anh đã ký đồng ý rồi lại chặn lại, e rằng là muốn làm khó cô. Vậy thì cứ để anh làm khó đi, dù sao anh cũng lắm mưu nhiều kế, biết đâu làm bừa lại cho cô một bậc thang để xuống. Mà cô chợt nhận ra mình thở phào nhẹ nhõm, không khỏi suy nghĩ: chẳng lẽ cô đã đưa ra quyết định, ngầm thừa nhận rằng giữa mình và Mạnh Thanh Minh không còn khả năng nào nữa?

Cô bỗng cảm thấy xấu hổ vì sự vội vã lo giữ lấy mình này của mình.

Suốt cả buổi chiều, cô chìm trong cảm xúc phức tạp và giằng co ấy. Nhân lúc rảnh rỗi, cô mở tài liệu bàn giao nghỉ việc, viết được một đoạn ngắn rồi lại sửa, sửa đi sửa lại, cuối cùng chỉ lưu lại được vài dòng.

“Trần Hạ, còn chưa về sao?” Đã hết giờ làm hơn nửa tiếng, Tiểu Trịnh ghé vào chào.

“Sắp rồi.”

“Vậy bọn tôi đi trước nhé. Trong tủ có bánh kẹo, nếu đói thì ăn tạm.”

“Ừ, cảm ơn.” Trần Hạ hoàn tất thống kê dữ liệu doanh số và báo cáo tài chính trong ngày, bấm lưu, tải lên, rồi xuất file gửi cho người nào đó mất hút suốt nửa ngày. Việc còn lại chỉ là những công việc lặt vặt nhất trong công việc của cô.

Cô bước vào phòng trong, kiểm tra sàn nhà và thùng rác đã được dọn sạch chưa, sau đó sắp xếp lại chồng tài liệu còn bày trên bàn. Đóng cửa sổ, tắt các thiết bị điện… những việc này vốn không thuộc trách nhiệm của cô, nhưng thói quen này khó bỏ. Lúc cô vừa cầm túi xách, chuẩn bị rời đi thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

“Thằng nhóc cậu, chuyện gì cũng có thể quên, nhưng chưa bao giờ quên đi trễ về sớm. Có ăn thì hăng hái nhất, còn làm chút việc thì kêu trời kêu đất… Còn cười hả? Ai cho cười. Lần sau còn trốn việc, tôi trừ thẳng lương đấy.”

Từ Kiêu tiến lại gần, Trần Hạ theo phản xạ nhích sang một bên để nhường đường, anh đưa tay bật sáng đèn văn phòng.

Không biết người bên kia nói gì, chỉ nghe thấy anh khẽ hừ một tiếng, giọng điệu vừa trêu chọc vừa cảnh cáo. Trần Hạ cảm thấy tâm trạng anh không tốt, không muốn dây vào, nhưng không ngờ chưa bao lâu sau anh đã bước ra ngoài: “Tiểu Trịnh đâu?”

“Đã tan làm rồi thưa ngài.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, lần này thái độ của Từ Kiêu có vẻ dịu lại: “Anh lên đường rồi? Tôi cũng sắp đến, đúng, vẫn là chỗ đó, phòng 802.”

Anh nhìn đồng hồ, xong rồi, giờ mà gọi thêm người thì cũng không kịp nữa.

Cúp máy, anh quan sát Trần Hạ đang thu dọn đồ đạc, do dự một lúc rồi vẫn mở miệng: “À này, cô ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy đi cùng tôi đến Vọng Hải Lâu một chuyến.”

“?”

“Khách hàng mời ăn tối. Người bên Chi Tử Hoa.” Anh ngừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm: “Yên tâm, chuyện nào ra chuyện đó, sẽ tính lương tăng ca theo tiêu chuẩn của Thịnh An.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.