Từ khi có thời gian nấu ăn, Trần Hạ đã xin phép Tôn Như Phi để thay máy hút mùi mới.
Nấu ăn một mình vừa dễ lại vừa khó— dễ vì chỉ cần luộc mì, chiên trứng là có thể qua bữa; khó vì phải kiểm soát chính xác lượng nguyên liệu, chưa kể số chén dĩa cần rửa còn nhiều hơn số món ăn đã nấu.
Cô thành thạo làm một dĩa cá kho, rồi xào đậu hũ chiên với rau xanh bằng mỡ heo. Đúng lúc này, cơm và trứng hấp cũng đã chín. Cô tháo tạp dề, xắn tay áo, nhắn tin cho ai đó, nhưng đến khi rửa tay xong, đối phương vẫn chưa hồi âm.
Thế là cô đành sang gõ cửa.
Giơ tay lên chần chừ vài giây, rồi cô lại buông xuống.
Sự bốc đồng ban đầu giống như quả bóng xì hơi, dần dần xẹp xuống. Cô không khỏi tự trách miệng mình nhanh quá— tự nhiên lại mời anh ăn cơm làm gì chứ?
Đang chau mày suy nghĩ, cửa chợt mở ra.
“Ồ?”
Người được mời có vẻ rất vui vẻ: “Đúng giờ thật đấy.”
Cô gạt đi chút hối hận, nở nụ cười: “Anh bận sao?”
“Không. Vào tham quan một chút không?”
Trần Hạ nhìn thoáng qua phía sau anh, thấy ghế sofa được phủ một tấm vải màu sáng. Cô lắc đầu: “Thôi, ăn trước đã. Để nguội mất ngon.”
Mặc dù đã làm hàng xóm lâu ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Kiêu đến nhà cô.
Cùng một diện tích, cùng một cách bố trí, nhưng căn hộ của cô được bài trí đơn giản hơn, tuy nhiên lại nhiều đồ đạc hơn. Anh nhìn qua vài lượt, cuối cùng dừng ánh mắt ở quầy bar: “Nhìn cũng khá hoành tráng đó. Cô thích ăn cá sao?”
“Ừ, anh ăn được không?”
“Được, tôi không kén ăn.”
Anh cởi áo khoác đặt lên sofa, còn Trần Hạ lấy ra hai chiếc ly thủy tinh miệng rộng, ánh mắt như dò hỏi.
Từ Kiêu xua tay: “Thôi, tối không uống rượu. Cô có nước ngọt không?”
“Không mua.”
“Bên tôi còn mấy lon coca.” Anh nhanh chóng chạy về phòng lấy hết mang qua, “Nhưng đều là đồ lạnh, uống không?”
“Uống.”
Hai người ngồi đối diện nhau.
Tóc Trần Hạ búi cao, vì vừa bận rộn xong nên người còn hơi nóng, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trầm.
Ánh mắt Từ Kiêu dừng lại ở đoạn cổ trắng ngần lộ ra phía trên cổ áo, bất giác liên tưởng đến thiên nga, men sứ, đóa mộc lan hé nở.
Cô vừa phát hiện ra điều đó, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lập tức quay đi chỗ khác.
Trần Hạ đưa đũa cho anh, dù là quyết định nhất thời nhưng cô vẫn mong nhận được lời đánh giá từ khách mời: “Nếm thử đi?”
“Ừ.”
Từ Kiêu thầm mắng bản thân thất lễ, cố gắng trấn tĩnh lại rồi nhặt gạch xây thêm một bức tường trong đầu để chặn đi suy nghĩ vừa rồi.
Nhìn cái gì, lo mà ăn cơm đi.
Anh nếm thử một miếng cá trước. Hành, gừng, tỏi và rượu đã khử sạch mùi tanh, thịt cá thấm đẫm nước sốt, rất đậm đà. Món rau xào bên cạnh thì tươi xanh mọng nước, thấm chút mỡ heo, dậy mùi thơm hấp dẫn.
Trần Hạ vào bếp lấy muỗng, anh nhận lấy, múc một muỗng trứng hấp.
Mềm mịn, hòa quyện với nước tương và dầu mè, bên trong còn có những con tôm nhỏ li ti…
Ba món đơn giản nhưng đủ đầy. Một cách khách quan, tay nghề của cô dù chưa bằng dì Thôi, nhưng những món ăn này mộc mạc, bổ dưỡng, ấm nóng— mang lại cảm giác an ủi lòng người.
Anh thật lòng nói: “Cảm giác như cô giỏi mọi thứ ấy?”
Trần Hạ cười: “Câu này bỏ dấu hỏi đi sẽ hay hơn.”
“Không, phải chuyển thành câu cảm thán mới đúng, chuyện lớn chuyện nhỏ cô đều làm tốt.”
“Bây giờ công việc không quá bận rộn, có nhiều thời gian hơn để chăm chút cuộc sống thôi.”
“Nghe như đang trách tôi vậy.”
“Không có.” Trần Hạ thấy anh đứng dậy, liền đưa tay: “Muốn lấy cơm không?”
Từ Kiêu thấy cô chu đáo quá mức, tự mình cầm lấy chén: “Cảm ơn bữa ăn thịnh soạn, nhưng tôi cũng chưa đến mức vô dụng thế đâu.”
Bữa cơm kết thúc trong sự hài lòng.
Từ Kiêu đặt đũa xuống, mở nhóm chat gia đình— bao lì xì bay qua bay lại, cứ giành rồi lại phát, đơn giản chỉ để góp vui.
Đột nhiên, tin nhắn của Tôn Như Phi chen vào: “Bao giờ về?”
“Lát nữa.”
“Bên đó có đồ ăn không? Chị vẫn đang ở khách sạn, có thể gói mang về cho cậu.”
“Không cần, tôi no rồi.”
Cô nàng giận dỗi: “Bỏ chị lại một mình còn chưa tính sổ với cậu đâu, đã thế còn chảnh nữa.”
“Không có, tôi thật sự đã ăn rồi.” Anh tiện tay chụp một bức ảnh: “Sạch dĩa.”
Lần này, Tôn Như Phi im lặng một lúc rồi mới nhắn lại: “Sao cái quầy bar này nhìn quen quen vậy?”
Tinh mắt ghê.
Từ Kiêu thầm khâm phục, nhưng không buồn giải thích.
Anh ngẩng đầu, Trần Hạ vẫn đang chậm rãi ăn, liền hỏi: “Lát nữa có dự định gì không?”
“Không có.”
“Ra ngoài đi dạo không?”
“Anh không về nhà sao?”
“Nhà nào?”
“Biệt thự bên kia.” Cô cũng nhìn anh, “Chẳng lẽ anh không đến đây để dọn dẹp rồi tiện thể xin một bữa cơm?”
Từ Kiêu tò mò: “Sao cô biết?”
“Tôi thấy mà.” Cô đáp, “Đi xa dài ngày, tất nhiên phải thu dọn đồ đạc để tránh bụi bặm. Còn mì gói, chắc chỉ là lót dạ tạm thời thôi, đúng không?”
Vậy mà cô còn tưởng anh khổ sở. Người bản địa có nhà để về, đâu cần cô thương hại?
Từ Kiêu nghe cô phân tích trúng phóc: “Ý cô là cô hối hận vì đã mời tôi?”
“Cũng không hẳn, ít nhất đồ ăn không bị lãng phí.” Cô nhìn đồng hồ, “Anh về sớm đi, dành thời gian cho gia đình cũng quan trọng mà.”
“Vậy sao cô không ở cùng gia đình?”
“…”
“Là họ không cần cô, hay cô không muốn?”
Trần Hạ khẽ cau mày nhìn anh. Giọng điệu anh không trêu đùa, ánh mắt lại càng không.
Cô chỉ đáp: “Tôi thích ở một mình hơn.”
“Không nhận ra điều đó đấy.” Anh quay lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, “Tôi dọn dẹp xong rồi đi.”
“Không cần đâu.”
“Vậy tôi chuyển tiền cho cô?”
“… Anh không thấy nhắc chuyện tiền bạc lúc này là đang xúc phạm tôi sao?”
Từ Kiêu bỗng bật cười: “Hoàn toàn không có ý đó.”
Trần Hạ nhìn anh: “Anh cười gì?”
“Cười cô lúc nào cũng sẵn sàng chịu thiệt.”
“Chuyện này mà cũng gọi là thiệt sao?”
Thiệt một chút thôi.
Người cho đi cảm thấy mình chỉ giúp một tay, nhưng người nhận lại có thể sẽ ghi nhớ mãi.
Từ Kiêu dần nghiêm túc lại: “Có ai từng nói với cô chưa? Tính cách cô có phần cam chịu, và tỷ lệ đó không hề nhỏ.”
“Ý anh là gì?”
“Có hai ý.” Anh mở một lon coca, “Thứ nhất, điều đó cho thấy cô có khả năng chịu áp lực rất tốt.”
“Dựa vào đâu mà anh nói vậy?”
“Nhìn thấy từ lâu rồi.” Anh thoải mái tựa tay lên quầy bar, “Khoảng thời gian chúng ta làm việc chung, mọi nhiệm vụ tôi giao cho cô, trừ một phần trăm là do tôi vô lý quá nên bị từ chối, còn lại chín mươi chín phần trăm, cô đều hoàn thành đủ chất lượng. Điều đó chứng tỏ cô có năng lực, cũng làm cô trông có vẻ mạnh mẽ.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn tìm hiểu lý do khiến cô chọn ở một mình trong kỳ nghỉ lễ: “Nhưng con người không thể lúc nào cũng mạnh mẽ, đúng không? Vậy nên điều thứ hai, chính là cô đã quen với việc cắn răng chịu đựng, tự nhủ rằng ‘chịu thiệt là phúc’. Vì vậy, dù trong công việc hay cuộc sống, dù gặp phải chuyện gì, cô cũng chọn tự giải quyết, tự tiêu hóa, chứ không muốn thông qua tâm sự hay nhờ vả để bộc lộ sự yếu đuối của mình.”
Trần Hạ siết chặt đôi đũa trong tay: “Sao hả? Anh định chuyển nghề làm MC radio tâm lý hay gì?”
“Không hẳn, chỉ là thấy cô hay quan sát người khác, suy nghĩ cẩn thận. Bị cô đoán tâm lý nhiều quá, tôi cũng muốn thử đọc suy nghĩ của cô một lần.”
Anh ngửa cổ, uống một ngụm coca: “Trước đây toàn là cô dạy tôi làm việc. Hôm nay hiếm khi tôi lại nhận ra cô không ổn, cũng thấy tò mò về cô. Nếu cô đang không vui, là muốn yên tĩnh một mình? Hay muốn có ai đó để trò chuyện? Nếu là vế sau, thì cứ coi như để cảm ơn cô đã mời cơm đi, tôi sẵn lòng ngồi đây nghe cô nói.”