Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 44: Chương 44




Trong xe không bật radio, cũng không ai nói gì. Trần Hạ ngồi ghế phụ, thẳng lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những cửa hàng ven đường sáng đèn rực rỡ.

“Ờ thì… phiền anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm được không?”

Ngô Trí Hoa quay đầu: “Em đổi ý rồi sao?”

“Trời cũng hơi muộn rồi.”

“Nhưng bây giờ mới chưa đến tám giờ, hơn nữa, lúc nãy em đã đồng ý với Tôn Như Phi, nếu em không đến mà chị ấy không thấy em, e là sẽ trách tôi bỏ em giữa đường đó.”

“Sẽ không đâu.”

“Sẽ đấy.” Ngô Trí Hoa lái xe chậm rãi, nhưng nói chuyện thì dứt khoát. Anh ấy không rõ vì sao cô không đi cùng Từ Kiêu mà lại đi với mình, nhưng một khi cô đã lên xe của anh ấy, thì anh ấy có trách nhiệm đưa cô đến nơi. “Nếu em thực sự không muốn đi, tôi đưa em về Nhã Phong.”

Làm vậy lại càng thêm phiền phức.

Trần Hạ do dự một lúc rồi nói: “Thôi khỏi đi.”

Ngô Trí Hoa đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Em không cần phải ngại phiền tôi, cũng không cần vì bữa ăn vừa rồi mà thấy lúng túng.”

“…”

Trần Hạ kêu khổ trong lòng, hôm nay đúng là một ngày bẽ mặt hoàn toàn. “Xin lỗi, tôi…”

“Không cần xin lỗi, ít nhất em không chỉ từ chối một mình tôi.” Anh ấy hỏi: “Lúc nãy, Tần Tử Minh và Tôn Như Phi cũng mời em đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tôi phải cảm ơn ý tốt của họ, mặc dù ý tốt đó có thể đã khiến em bối rối.”

Trần Hạ cảm thấy hơi khó xử: “Bọn họ tự ý ghép đôi cho chúng ta sao?”

“Chủ yếu là do tôi. Ban đầu tôi thể hiện không tốt, nên họ cảm thấy cần làm quân sư cho tôi.”

“Bao gồm cả Từ Kiêu?”

“…”

Ngô Trí Hoa nghĩ, có lẽ Tần Tử Minh nói đúng, Từ Kiêu chính là điểm giao nhau mà cả hai không thể né tránh: “Cậu ấy từng làm việc với em, hiểu rõ em hơn, giúp đỡ cũng dễ dàng hơn. Nhưng—” anh ấy nhẹ giọng nói, “em yên tâm, sau này chắc chắn sẽ không có chuyện đó nữa.”

“Tại sao?”

Ngô Trí Hoa không trả lời, nhưng Trần Hạ bỗng nhận ra điều gì đó, liền ngồi ngay ngắn lại.

Mười lăm phút sau, bốn người họ đến nhà mới của Ngô Trí Hoa. Căn hộ rộng 89 mét vuông, đã được hoàn thiện nội thất. Chủ cũ để trống ba năm, gần như không có dấu vết sử dụng, chỉ cần dọn dẹp sơ là có thể ở ngay.

Tôn Như Phi không nói dối, chị thực sự đã hẹn một môi giới đến xem nhà. Khi người đó đến khu chung cư, Tần Tử Minh liền đi cùng chị xuống dưới.

Vậy là trong nhà chỉ còn lại hai người vốn không quá thân thiết. Ngô Trí Hoa dẫn Trần Hạ đi dạo một vòng, cố ý tránh những chủ đề nhạy cảm, chỉ kể đơn giản về quá trình mua nhà của mình. Trần Hạ nghe xong, không khỏi ngưỡng mộ khả năng tài chính của anh ấy. Nhưng anh ấy chỉ cười: “Nói là trả hết bằng tiền mặt, thật ra tôi chỉ chi hai phần ba, phần còn lại mượn từ Từ Kiêu và Tần Tử Minh.”

Trần Hạ nhanh chóng tính toán trong đầu: “Hai phần ba cũng là một con số không nhỏ.”

“Tất cả là nhờ vào lợi nhuận từ Chi Tử Hoa.” Công ty đã liên tục thua lỗ trong vài năm trước, nhưng năm nay cuối cùng cũng lội ngược dòng. Vì Ngô Trí Hoa đầu tư bằng kỹ thuật, Từ Kiêu từ đầu đã cho anh ấy 40% cổ phần, nên số tiền nhận được cũng nhiều nhất. “Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc ở một công ty lớn. Trừ khoản tiền gửi về cho gia đình mỗi tháng, số tiền còn lại cũng không dư dả lắm. Cho đến khi gia nhập Chi Tử Hoa, được bao ăn ở, lương lại không thấp hơn so với thị trường, vừa tiết kiệm vừa có thêm thu nhập, thế nên tiền tích lũy nhanh hơn.”

“Công ty các anh còn bao luôn ăn ở sao?”

“Từ Kiêu thuê nửa tầng nhà đối diện công ty, làm ký túc xá cho nhân viên.”

Trần Hạ thầm nghĩ, chi phí anh bỏ ra chắc còn nhiều hơn cả lương anh nhận được từ Thịnh An. Nhưng cô không muốn nhắc đến anh, chỉ nói về việc Ngô Trí Hoa gửi tiền về nhà: “Dùng chữ ‘trách nhiệm’ để nói về việc hiếu thảo với gia đình nghe có vẻ không thích hợp, nhưng đúng là anh rất có trách nhiệm.”

“Chỉ là bất đắc dĩ thôi, cuộc sống có nhiều khó khăn mà.” Anh ấy dẫn cô ra ban công ngồi xuống. “Ba mẹ tôi làm nông cả đời, nuôi nấng chúng tôi không dễ dàng gì. Em trai thứ hai của tôi năm ngoái kết hôn, đã ra riêng, em gái thứ ba làm công nhân dệt may rất vất vả, còn cô em út nhỏ nhất vẫn đang đi học. Tôi hy vọng sau này khi nó tốt nghiệp, có thể đến làm việc ở Lam Thành, như vậy còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Vậy nên, mua nhà ít nhất cũng chứng tỏ rằng anh có một chỗ đứng ổn định ở đây.”

“Đúng vậy. Đến Quốc Khánh tôi cũng định đón ba mẹ lên ở vài ngày.”

“Anh đúng là người con hiếu thảo.”

“Đó là điều cơ bản thôi.”

“Anh cũng rất vững vàng.”

Ngô Trí Hoa cười: “Chỉ là tôi may mắn, gặp được những người bạn chân thành, họ đã giúp tôi vô điều kiện.”

“Đó là vì anh xứng đáng được giúp đỡ.” Trần Hạ cũng cười.

Hai người trò chuyện tự nhiên, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Vậy nên, khi Từ Kiêu đẩy cánh cửa khép hờ bước vào, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy chính là họ ngồi cạnh nhau, nói chuyện vui vẻ.

Men rượu càng dâng lên.

Ngực anh như bị đè nén, bước chân khựng lại, rồi quay người bước ra ngoài.

Nỗi khó chịu dồn nén suốt cả quãng đường cuối cùng đã bùng nổ. Anh cúi đầu nhìn xuống nền gạch màu kem dưới chân. Tiến lên thì không được, rời đi cũng không xong. Trong lòng như có một tảng đá bị nung đỏ, vừa nóng vừa nặng. Đắn đo hồi lâu, anh quyết định xuống tầng dưới. Nhưng ngay lúc đó, Tần Tử Minh và Tôn Như Phi lại từ thang máy bước ra.

“Sao vậy?”

“…”

Anh không trả lời.

Tần Tử Minh và Tôn Như Phi trao đổi ánh mắt, chị đi vào trong nhà, còn anh ấy thì đi cùng Từ Kiêu xuống dưới. Hai người men theo con đường nhỏ trong khu chung cư, đi chậm rãi. Đột nhiên, Tần Tử Minh huých nhẹ vào tay anh: “Cậu với Trần Hạ rốt cuộc là sao?”

“Sao là sao?”

“Không nói chứ gì? Vậy tôi tiếp tục làm ông mai cho Hoa Thần đây.”

“… Anh thích thì cứ làm.”

“Cậu có thái độ gì vậy hả? Hai người họ có tiến triển, cậu phải vui mới đúng chứ.”

Vui cái rắm.

Tần Tử Minh nhìn anh, chậm rãi nói: “Cậu có gì đó không ổn lắm.”

“Tôi thì có gì không ổn?”

“Nghe hơi chua.”

“…”

Tần Tử Minh xoay xoay mắt, khoác vai anh, hạ giọng hỏi: “Đừng nói với tôi là… cậu cũng thích Trần Hạ đấy nhé?”

Từ Kiêu im lặng, sau đó dừng bước: “Có chút.”

“Này.”

“Đừng ‘này’ nữa, tôi không đùa đâu.” Ngay cả bản thân anh cũng thấy khó tin, nhưng chuyện lại cứ hoang đường như thế mà xảy ra. Khi tận mắt nhìn thấy Trần Hạ chủ động đi về phía Hoa Thần, đột nhiên anh hiểu được nguồn cơn của sự bực bội trong lòng.

Hoa Thần là người thẳng thắn, chưa từng che giấu tình cảm của mình dành cho Trần Hạ. Ngược lại, anh thì sao? Rõ ràng biết cảm giác của anh ấy từ trước, vậy mà vẫn không tự chủ được mà chú ý đến cô. Anh tiếp cận cô, ỷ lại vào cô, đến khi nhận ra bản thân bị thu hút thì đã không kịp rút lui nữa rồi.

Anh cảm thấy mình đúng là một kẻ tiểu nhân hèn hạ không hơn không kém: “Anh Tần, anh đấm tôi một cái đi.”

“Hả?”

“Để tôi tỉnh táo lại.”

Tần Tử Minh lại bật cười: “Đấm xong thì sao? Tỉnh táo rồi thì cảm giác đó sẽ biến mất chắc?”

Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Từ Kiêu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thôi, tôi đi tìm Hoa Thần nói chuyện đây.”

“Nói chuyện gì?”

Từ Kiêu nhìn về phía biển số nhà trước tòa chung cư, thầm nghĩ, dù nói gì đi nữa, thì cũng còn hơn là đứng đây làm kẻ trốn chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.