Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 5: Chương 5




Khi chờ Hoàng Hữu Vi bên ngoài, Từ Kiêu lướt thấy bài đăng mới của Tần Tử Minh trên trang cá nhân.

Trong ảnh là mấy ly cocktail đầy màu sắc, nhìn khung cảnh xung quanh khá quen thuộc. Anh gọi điện ngay: “Anh nhàn hạ sung sướng thật.”

“Buổi tiệc cuối cùng thôi. Cậu đi Lư Thành rồi, thời gian rảnh rỗi của tôi cũng chẳng còn bao nhiêu.” Tần Tử Minh ra hiệu cho xung quanh yên lặng, “Bên cậu sao rồi?”

“Bình thường.”

“Bình thường thì tốt.”

“Anh đang ở quán của Giang Khải sao?”

“Chuẩn. Nữ thần của tôi bận, nữ thần của cậu lại giới thiệu tôi đến thử rượu mới. Không thể không thừa nhận, Tử Hân có gu rất ổn.”

Tần Tử Minh nhìn sang bên cạnh: “Hôm nay tôi mới biết cậu đánh Giang Khải. Ra tay cũng mạnh đó, dù gì người ta cũng làm việc ở văn phòng hạng A, mặt mày bầm tím thế này thì còn gặp khách kiểu gì?”

Từ Kiêu cười nhạt: “Thằng đó chỉ giỏi mách lẻo.”

“Anh chửi ai đó?”

Điện thoại của Tần Tử Minh bị giật lấy, Giang Khải bật loa ngoài: “Anh đánh tôi ngay trong quán của tôi mà còn mạnh miệng? Nói cho anh biết nhé, không chỉ anh Tần, mà cả ba mẹ anh, ba mẹ tôi, ai cũng biết chuyện tốt anh làm rồi. Đánh tôi xong còn không chịu trả tiền thuốc men? Đùa à?”

“Giờ anh còn thị uy với tôi nữa?” Từ Kiêu khinh bỉ, “Anh Giang à, cho hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi? Bị đánh mà còn mách ba mẹ, là chưa dậy thì hay là não có vấn đề? Còn chữa được không?”

“Này!”

“Này cái gì mà này?”

“Nói thẳng ra nhé, ngoài cái miệng lanh lợi, anh còn gì nữa không? Hôm đó chẳng phải tại Tử Hân ở đó sao, tôi nể mặt cô ấy nên không chấp với anh thôi. Nếu có gan thì ra sàn đấu quyền anh đi.”

“Ông đây không rảnh mà đôi co với anh.”

Anh dứt khoát cúp máy, phả ra một hơi dài qua cửa kính.

Thứ vớ vẩn.

Bên kia, Tần Tử Minh ngăn Giang Khải đang tức tối, còn Từ Kiêu thì càng nghĩ càng bực. Cái quán bar của Giang Khải rốt cuộc bán loại rượu gì mà ai cũng thích chui vào đó hết vậy?

Anh vừa nhét điện thoại vào túi thì Hoàng Hữu Vi cũng từ nhà vệ sinh bước ra: “Ôi, Tổng giám đốc Từ, ngại quá, để cậu chờ lâu.”

“Đúng là hơi lâu đấy, tôi còn định vào vác anh ra đây.”

Hoàng Hữu Vi cười gượng: “Nói ra thì xấu hổ, tôi chưa phải lớn tuổi gì, nhưng bị táo bón mãn tính, uống thuốc cũng chẳng ăn thua.”

“Cải thiện chế độ ăn, tập thể dục đi.”

“Ăn uống thì còn thay đổi được, chứ bảo tập thể dục thì khác gì bắt tôi chết.”

“Vậy thì trách ai?” Từ Kiêu vỗ nhẹ lên bụng anh ta, “Anh kiếm cũng bộn rồi, đừng tham công tiếc việc quá, chú ý sức khỏe chút đi.”

“Có thời gian đâu? Cậu là ông chủ, đâu hiểu nỗi khổ của dân làm thuê như tôi. Đến tuổi này rồi, vừa phải lo gia đình, vừa phải nịnh sếp, lơ là một chút là bị người ta hất văng ngay.”

Từ Kiêu hiểu ý, vỗ vai anh ta: “Cứ yên tâm đi. Chúng ta hợp tác đâu phải lần đầu, có lợi tôi sẽ nghĩ đến anh, không để anh thiệt đâu.”

Ly rượu của Trần Hạ đã cạn lần thứ ba, Đinh Duy bấy giờ mới cởi áo khoác, vắt lên lưng ghế.

Người đồng nghiệp bên cạnh rót thêm rượu cho cô từ bình decanter, Đinh Duy nói: “Giờ chắc vị rượu sẽ ngon hơn.”

“Ngài là người chuyên nghiệp, tôi thì không hiểu mấy chuyện này.”

“Cô khiêm tốn rồi.” Ban đầu, anh ta nghĩ cô chỉ là người do Từ Kiêu đưa đến để tạo không khí, chẳng biết gì cả. Nhưng nhân lúc này, anh ta nhận ra cô rất hiểu tình hình công ty: doanh thu trung bình hằng ngày của sản phẩm đang vận hành, các vấn đề trong quá trình vận hành và cách giải quyết, thậm chí cả lần hợp tác trước đây với Tam Ngu, dường như cô cũng từng tham gia vào đó. Anh ta thử nhắc đến phương thức thanh toán, trả trước hai mươi phần trăm, sau khi bàn giao mới thanh toán hết. Vậy mà cô chỉ cười nhẹ, sửa lại tỷ lệ, trùng khớp với lời anh Hoàng.

“Tôi không có ngốc như ngài nghĩ đâu.”

“Tôi có sao?”

Giọng Trần Hạ dịu dàng, nhưng thái độ rõ ràng: “Ngài chú trọng chi tiết là đúng, nhưng chúng tôi cũng muốn tận dụng tối đa những chi tiết đó để hưởng lợi thêm một chút. Ngài nói đã tìm hiểu về trò chơi của công ty chúng tôi, đánh giá cũng bình thường. Nhưng nếu ngài đã chịu ngồi đây trò chuyện với chúng tôi, điều đó có nghĩa là ít nhất ngài cũng công nhận rằng dù còn nhiều thiếu sót, nó vẫn không phải là một sản phẩm sơ sài.”

Cô thấy anh ta nhìn đồng hồ: “Hôm nay chúng tôi đến khá vội, mong ngài dành thêm chút thời gian cho tôi.”

Cô mở giao diện trò chơi trong điện thoại, trình bày cho anh ta xem động tác bắn tên của người chơi qua các màn khác nhau.

Ban ngày, mũi tên bay đi sẽ quét qua một vệt bóng trên mặt đất.

Ban đêm, đầu tên mang theo ngọn lửa, khi rơi xuống sẽ soi sáng những viên đá vụn nhỏ bé.

Còn khi tiến vào bí cảnh núi tuyết, người chơi từ chân núi đi lên, tuyết đọng trên ống tên sẽ dần dần nhiều hơn theo từng cấp độ.

Đinh Duy nhìn cô thao tác, nghe cô giải thích, ngẩng đầu: “Làm mấy cái này thì có gì khó?”

“Ngài chắc chắn thấy không khó, nhưng tôi là dân ngoại đạo, lại rất thích những bất ngờ nho nhỏ như vậy.”

“Tôi cứ tưởng cô là người thiết kế trò chơi.”

“Tôi chỉ là một người dùng, đang chia sẻ cảm nhận với ngài.”

Đinh Duy khẽ nhếch khóe môi.

Trần Hạ tranh thủ cơ hội, rót đầy một chút rượu trắng cho anh ta: “Có rất nhiều đồng nghiệp xung quanh tôi chơi game của Tam Ngu. Nói thật, dù là độ tinh xảo của hình ảnh hay mức độ hoàn thiện trong thiết kế game, chúng tôi quả thực không thể sánh bằng. Chúng tôi hiểu rõ khoảng cách của mình, vì vậy càng trân trọng cơ hội học hỏi từ các công ty, đội ngũ lớn.”

“Nhưng học hỏi luôn đi kèm với vất vả.”

“Đúng vậy, nhưng cuối cùng cũng là để có miếng ăn. Giống như hôm nay, chúng tôi không thể mời khách bằng một bàn đầy rau dưa nhạt nhẽo được.” Cô đưa tay, dịu dàng ra hiệu: “Mong Giám đốc Đinh nể mặt một chút, ly này tôi kính ngài.”

Khi Từ Kiêu và Hoàng Hữu Vi quay lại phòng, một người khẽ sững sờ, còn người kia thì cau mày.

Đinh Duy mặt đỏ bừng, tay phải cầm ly rượu, tay trái đặt lên lưng ghế của Trần Hạ, cả người hơi nghiêng, gần như tạo thành một vòng tròn quanh cô.

Anh ta đang nói gì đó bằng giọng trầm thấp, nhưng khi thấy hai người bước vào, liền ngồi thẳng dậy: “Tôi cứ tưởng Tổng giám đốc Từ cố tình để tôi chờ lâu.”

“Làm sao có chuyện đó.”

“Là lỗi của tôi, uống hơi nhiều nên phải vào nôn bớt, làm mất thời gian.” Hoàng Hữu Vi trở lại chỗ ngồi, nhưng Đinh Duy vẫn chưa nhúc nhích.

Từ Kiêu bước tới, kéo Trần Hạ đứng dậy: “Ai bảo cô uống rượu?”

“Tiếp Giám đốc Đinh là chuyện nên làm mà.”

Từ Kiêu sa sầm mặt, chắn trước cánh tay đang định vươn tới của ai đó: “Giám đốc Đinh uống bao nhiêu rồi?”

“Hơn ba lạng một chút. Tửu lượng của cô Trần cũng khá lắm.”

Khá cái đầu mày.

Anh đẩy nhẹ Trần Hạ: “Cô đi hỏi phục vụ xem, một chén canh gà nấu đến khi nào mới xong, có phải nước trụng lông gà còn chưa có nấu đúng không?”

“…”

Trần Hạ rời bàn, Từ Kiêu liền ngồi xuống vị trí của cô.

Anh cầm lấy chiếc ly trống, trước tiên rót cho Đinh Duy, Hoàng Hữu Vi và mấy đồng nghiệp nam còn lại cũng ngồi lại. Cô gái duy nhất trong nhóm thì lúc ăn lúc lướt điện thoại, không hề xen vào cuộc trò chuyện.

Dĩ nhiên, Trần Hạ không đi tìm phục vụ.

Cô vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại lớp trang điểm, sau đó xuống vườn hoa nhỏ ở tầng dưới dạo một vòng. Khi quay lại, Đinh Duy và đồng nghiệp đã đứng dậy chuẩn bị ra về: “Ngày mai còn phải đi làm, tạm dừng ở đây thôi. Nếu có thời gian, tôi sẽ đến công ty Tổng giám đốc Từ một chuyến.”

“Hoan nghênh nhiệt liệt.” Từ Kiêu bắt tay với anh ta, rồi bảo nhân viên mang hai hộp rượu từ thùng giấy ra.

Trần Hạ thấy Hoàng Hữu Vi vẫn chưa đứng lên, liền hiểu rằng Từ Kiêu chưa thể rời đi. Cô vừa tiện thể tiễn khách, vừa tìm cớ chuồn trước.

Đinh Duy nhìn cô, ánh mắt sáng lên, khi đưa danh thiếp còn cười đầy ẩn ý: “Người đẹp, tôi đến công ty rồi có được gặp cô không?”

Quả nhiên, uống rượu nhiều thì dễ lộ bản chất.

Trần Hạ khó mà liên hệ gương mặt này với vẻ cau có lúc nãy, bèn hỏi ngược lại: “Ngài đi taxi hay gọi tài xế?”

“Taxi.”

“Vậy để tôi đưa ngài xuống.”

Trong phòng tiệc, chỉ còn lại Từ Kiêu và Hoàng Hữu Vi.

Từ Kiêu thu lại nụ cười: “Anh ta có lai lịch thế nào?”

“Được săn đón với giá cao đấy. Trước đây làm ở một studio tên STORM, cậu có nghe qua chưa? Anh ta là một trong những người sáng lập.”

“Giỏi vậy sao?”

“Cậu mà kéo được anh ta về thì cũng giỏi lắm.” Hoàng Hữu Vi nói, “Nói thật, dự án của anh ta còn béo bở hơn của tôi.”

Từ Kiêu không lên tiếng.

Anh cảm thấy nói chuyện với Đinh Duy chẳng dễ chịu bằng với giám đốc Hoàng. Hợp tác có thành hay không, cuối cùng vẫn phải đợi Tần Tử Minh bàn bạc kỹ lưỡng. Chỉ là… từ trước đến nay, đều là anh và Tần Tử Minh đến Tam Ngu, lần này họ lại “hạ mình” chủ động đến tận nơi bàn chuyện… Có vẻ như ai kia thực sự có sức hút lớn.

Sau khi tiễn khách, Trần Hạ quay lại thì thấy cửa phòng vẫn khép hờ. Xem ra Từ Kiêu không nói dối, giám đốc Hoàng đúng là kiểu người vừa uống nhiều vừa chậm rãi.

Cô nhìn đồng hồ, rồi tìm một chỗ trống ngoài sảnh để nghỉ tạm. Bất giác, cô nhớ đến ánh mắt vụng trộm của cô gái kia khi nhìn mình: có phần nghi hoặc, xa lạ, dè dặt, rất phức tạp nhưng lại dễ đọc vị.

Khi nãy, có đồng nghiệp nam đề nghị đưa cô ấy về, nhưng cô ấy từ chối, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ đứng đợi xe ở cửa.

Trần Hạ cũng không rõ vì sao mình lại đứng đó cùng cô ấy. Có lẽ là để hóng gió, có lẽ vì chán, hoặc cũng có thể vì câu hỏi của cô ấy: “Chị uống say rồi hả?”

Tất nhiên là không. Đừng nói là rượu vang, ngay cả rượu trắng cô cũng có thể đấu với đàn ông. Cô nháy mắt: “Tửu lượng của tôi trời sinh đã tốt. Nếu cô không thích uống, không thể uống, thì đừng uống.”

“Tôi biết mà. Tôi đâu phải dân kinh doanh hay PR, chẳng việc gì phải uống rượu ở bên ngoài. Lần sau mà họ còn ép tôi đi dự mấy bữa tiệc nhàm chán thế này, tôi sẽ nghỉ việc.” Nói xong, cô gái mới nhận ra lời mình có phần không ổn, nhưng Trần Hạ không bận tâm, chỉ cười nhạt, biết cô ấy đã chán ngán mấy chuyện xã giao kiểu này rồi.

Nhân viên phục vụ gọi một chiếc taxi, ra hiệu cho họ. Trần Hạ để cô gái lên xe trước.

Nhìn bóng lưng cô ấy chạy đi, cô chợt nghĩ… so với bây giờ, cô vẫn thích bản thân khi còn trẻ hơn.

Mãi đến 8h30, Từ Kiêu và Hoàng Hữu Vi mới thân thiết khoác vai nhau bước ra khỏi phòng. Người nọ uống đến quên trời quên đất, Từ Kiêu chỉ tiễn anh ta đến cửa thang máy.

Khi quay lại, anh thấy Trần Hạ vẫn còn ở đó, liền sửng sốt: “Sao cô còn ở đây?”

“Tôi… ngài không đi tiễn Giám đốc Hoàng sao?”

“Nhà anh ta ngay gần đây, tiễn gì mà tiễn.”

“…”

Bảo sao, bởi vậy mới dám nhây đến tận giờ này.

Từ Kiêu lại hỏi: “Cô có đói không?”

“Cũng tạm.”

“Tạm là ý gì? Tôi vừa ăn vừa tiêu hóa, coi như công cốc rồi. Số tiền này đủ mua cả núi bánh bao đấy.” Anh đi tìm phục vụ: “Làm phiền bếp làm nhanh giúp tôi một phần cơm niêu, tôi mà đói đến xỉu thì không thanh toán đâu.”

Mười phút sau, một phần cơm niêu nóng hổi được mang lên. Từ Kiêu cởi cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên tận khuỷu, tập trung ăn uống.

Da anh trắng, gò má vì hơi men mà đỏ nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo. Ăn được một nửa, phục vụ lại mang vào một phần tráng miệng. Trần Hạ đẩy qua cho anh, nhưng anh lại nói: “Của cô đó.”

Thấy cô nghi hoặc, anh bổ sung: “Yên tâm, ít thế này không tăng cân được đâu.”

Anh không hiểu sao phụ nữ ai cũng phải ăn kiêng, nhưng mỗi lần thắc mắc lại bị Khương Tử Hân mắng té tát, nên anh đành chấp nhận đó là chân lý.

Trần Hạ ăn vài miếng bánh, còn Từ Kiêu cũng ăn xong phần cơm nóng, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

“Cô uống rượu làm gì?”

“Ngài kêu tôi cứ ăn uống thoải mái mà.”

“Ý tôi là uống nước ép, tôi có kêu cô uống rượu đâu? Với lại, hôm nay đến lượt cô uống hả?”

Trần Hạ nghĩ, chuyện đã vậy rồi, chẳng lẽ còn nôn ra được chắc? Cô không biết cuối cùng họ đã bàn bạc đến đâu, nhưng nếu đối phương chịu đến công ty, hẳn là có dấu hiệu khả quan.

“Tôi không gây rắc rối gì chứ?”

Gây rắc rối thì không, ai đó còn khen cô nữa kìa. Từ Kiêu hất đầu, tựa vào ghế: “Công việc của cô bắt đầu lấn sang Chi Tử Hoa rồi sao?”

Bàn tay đang cầm muỗng của Trần Hạ khựng lại.

Cô không nhịn được mà phản bác: “Nếu ngài không mang tài liệu bên kia đến Thịnh An, không bày chúng đầy trên bàn làm việc, thì tôi đã không phải dọn dẹp. Cũng như nếu ngài không thường xuyên chạy sang Chi Tử Hoa, tôi chẳng cần phải cố ý đến đó, nghe hết từng cuộc họp ngắn rồi đợi ngài ký tên.”

“…”

Ghê thật.

Từ Kiêu bị cô chặn họng đến cạn lời, bèn ho khan một tiếng, vội đổi chủ đề: “Hơn nửa chai rượu vang đều là cô uống sao?”

“Phải.”

“Suýt quên là cô từng làm ở bộ phận thị trường.”

“Tôi ở bộ phận thị trường nhưng không mấy khi uống rượu.”

“Cũng phải, Thịnh An toàn đàn ông mà.”

Trần Hạ nghẹn lời: “Tôi làm ở bộ phận thị trường, chứ không phải phòng kinh doanh.”

“Ồ.”

Từ Kiêu sững lại một chút, rồi bỗng nhiên bật cười: “Tôi thì từng ở phòng kinh doanh đấy, nếu đấu rượu thì phải gọi là kinh hoàng.”

Trần Hạ cảm thấy anh đang kiếm chuyện để nói: “Tổng giám đốc Từ, ngài say rồi sao?”

“Đâu có.” Anh chỉ hơi choáng, ăn no lại hơi buồn ngủ. Anh ngáp dài, nhìn cô chậm rãi ăn bánh, từng miếng từng miếng nhỏ, trông rất ngoan ngoãn, chẳng còn vẻ sắc sảo thường ngày.

Anh quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ tâm trạng cô thế nào?”

“Cũng ổn.”

“Vậy… chuyện hôm nay đừng nói với ba tôi nhé.”

“…”

Trần Hạ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của anh, vừa thẳng thắn như đang bàn chuyện, vừa có chút gì đó giống như một lời cầu xin.

Thì ra là vì chuyện này.

“Cái bánh này xem như là hối lộ tôi sao?”

“Cứ coi là vậy đi.” Anh đúng là sợ cô thật.

“Vậy thì, tôi cũng muốn nhờ ngài một chuyện.”

“Cô nói đi.”

“Đơn từ chức của tôi…”

“À, tôi trả lại cho phòng nhân sự rồi.”

Quả nhiên cô nhạy bén thật.

Từ Kiêu vốn đã đoán được cô sẽ nghe phong thanh, nhìn đâu cũng thấy “tai mắt” của cô, giống y hệt ba anh, lúc nào cũng không tin anh, cứ như anh không biết nặng nhẹ vậy.

Anh hắng giọng: “Từ mai, cô hãy chuyển toàn bộ công việc cho Tiểu Trịnh, tốt nhất là kèm cặp từng chút một, càng chi tiết càng tốt. Thủ tục nghỉ việc cứ làm theo quy trình, bàn giao cần có người giám sát ký nhận. Nếu tôi không có ở đây, thì tìm phó tổng giám đốc. Cô định cưới vào ngày 1/10 phải không? Dù gì chuyện của cô cũng quan trọng, cứ theo tiến độ của cô mà làm, chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp. Được không?”

Anh nói cả một tràng dài, tự thấy mình rất chân thành, rất có tình có nghĩa, thế nào cũng phải đổi lại được một câu cảm ơn. Nhưng Trần Hạ chỉ cảm thấy như có một miếng bánh kem kẹt ngang cổ họng, hồi lâu vẫn không thể nuốt xuống được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.