Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 57: Chương 57




Trần Hạ vốn dĩ thấy Tôn Như Phi đói bụng nên mới bật bếp nấu ăn. Giờ nhìn chị ăn sủi cảo, biết mình không đoán sai tâm trạng, cô cũng thấy yên tâm phần nào.

Tôn Như Phi ăn được một nửa, chợt lên tiếng nhờ vả: “Chị đã xin nghỉ phép năm, nhưng không muốn về nhà, cũng không muốn về chỗ mình. Chị có thể ở chỗ em vài ngày không?”

“Tất nhiên là được.” Trần Hạ đồng ý ngay, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói thêm: “Chỉ là tuần này em phải đi công tác, không thể ở nhà với chị mỗi ngày.”

“Không sao, em cứ lo việc của em đi.”

Trần Hạ hiểu ngay, chị chỉ muốn có một nơi yên tĩnh, không muốn ai quấy rầy.

“Vậy được rồi, chị muốn ở bao lâu thì cứ ở.” Cô cười, “Mai em sẽ nấu món ngon cho chị.”

Tôn Như Phi cảm thấy ấm lòng: “Sao em chẳng bao giờ chê chị vậy?”

“Bởi vì nếu đổi lại là em cần chị giúp, chị cũng sẽ không do dự, đúng không?” Trần Hạ dịu dàng nói, “Dù chị muốn tìm một nơi yên tĩnh, hay chỉ là muốn tránh mặt tổng giám đốc Tần, thì ở chỗ em, chị có thể yên tâm.”

Tôn Như Phi rất trân trọng sự tinh tế và thấu hiểu của cô, liền cảm thán từ tận đáy lòng: “Cần đàn ông làm gì chứ, tình bạn đáng tin hơn tình yêu nhiều.”

Trần Hạ bật cười.

Sự u sầu của Tôn Như Phi cũng vơi đi phần nào. Sau khi ăn xong, chị chủ động rửa chén đũa, còn Trần Hạ vào nhà vệ sinh lấy bộ đồ vệ sinh cá nhân dự phòng. Khi cô quay lại phòng khách, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôn Như Phi nói: “Chắc là Tần Tử Minh, chị nhờ cậu ấy mang đồ thay qua.”

“Dạ.” Trần Hạ ra mở cửa, quả nhiên là anh ấy.

Cô lên tiếng trước: “Chào tổng giám đốc Tần.”

Tần Tử Minh có vẻ hơi gượng gạo: “À… làm phiền cô rồi.”

“Không có gì.”

“Chị ấy… vẫn ổn chứ?”

Trần Hạ không trả lời, chỉ nói: “Muộn rồi, chúng tôi cũng sắp nghỉ ngơi.”

“Được.” Anh ấy gật đầu. “Cảm ơn cô.”

Trần Hạ tiễn anh ấy rời đi, sau đó quay lại, Tôn Như Phi nhận lấy túi đồ rồi vào phòng tắm. Chờ chị tắm xong, Trần Hạ cũng đi tắm, sau đó lấy một chiếc mền mỏng từ tủ quần áo, lên giường nằm. Nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.

Trần Hạ dựa vào đầu giường: “Chị buồn ngủ chưa?”

“Chưa.” Tôn Như Phi lộ vẻ khó xử, “Hay là… chị về thôi, chị không quen ngủ chung giường với người khác.”

Không ngờ, phản ứng của Trần Hạ cũng giống y hệt: “Thật ra em cũng không quen.”

“…”

Hai người nhìn nhau vài giây, rồi bật cười đầy ăn ý.

Trần Hạ nhanh chóng quyết định ra ngủ sofa. Để Tôn Như Phi yên tâm, cô còn nhắc chuyện trước đây Trần Trác cũng từng ngủ ở đây: “Nó cao to thế còn thấy ổn, em càng không có vấn đề gì.”

“Nhưng như vậy—”

“Không sao, không thấy khó chịu, cũng không thấy thiệt thòi. Dù sao em cũng sắp đi công tác, đâu có ngủ đây mỗi ngày.” Cô chặn trước lời phản đối của chị, rồi nhanh chóng rời khỏi, đóng cửa lại.

Nằm xuống sofa, cô thả lỏng suy nghĩ và cơ thể.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Từ Từ Kiêu, đến Như Phi, rồi cả cuộc điện thoại mẹ gọi cho cô vào buổi trưa: “Ba mẹ định đến Lam Thành một chuyến, gặp ba mẹ của Lâm Khả. Nhà họ có thiện ý, ba mẹ cũng không thể chậm trễ. Giấy đăng ký kết hôn cần làm, tiệc cưới cũng phải tổ chức. Chậm nhất là vào Quốc khánh, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải giải quyết xong.”

Lúc đó, Trần Hạ mới biết Lâm Khả đã mang thai. Việc cần chuẩn bị phải làm, lời hứa hẹn cũng phải có. Mẹ cô còn nói, ba mẹ Lâm Khả đã gần hoàn tất việc sửa sang nhà mới. Nhà cô thấy áy náy, định đưa 500.000 tệ cho nhà họ Lâm, để Trần Trác có thêm tự tin về kinh tế sau khi kết hôn.

Hóa ra, họ đã có kế hoạch cụ thể và khả thi cho tương lai từ lâu. Cô chợt hiểu, nhưng cũng không khỏi cảm thấy hụt hẫng—Trần Trác lại không trực tiếp nói với cô về chuyện này. Có lẽ, so với mẹ, cô không phải là người có thể thoải mái cho cậu lời khuyên và hỗ trợ vật chất. Ngược lại, có khi cô còn khiến cậu cụt hứng. Nghĩ vậy, cô tự an ủi mình, cậu giấu cô cũng là điều dễ hiểu.

Cô ngồi dậy, tắt đèn. Ánh đèn đường ngoài cửa sổ xuyên qua kẽ rèm, in lên sàn một vệt sáng mảnh dài. Thành phố lớn có điểm tốt ở chỗ, dù đêm khuya, đường phố vẫn rực sáng.

Giờ này, có người đang bôn ba, có người mất ngủ—vì tiền bạc, vì gia đình, vì những mối tình thuộc về mình hoặc thuộc về người khác.

Chỉ là, câu trả lời cho nhiều vấn đề không đến từ những suy nghĩ miên man, mà đến từ chính trải nghiệm.

Giống như tình yêu vậy.

Nỗi buồn và niềm vui đan xen suốt nhiều năm, sự thấu hiểu ngầm giữa anh và cô—dù nhanh hay chậm, dù dài hay ngắn, mỗi người có một câu chuyện tình yêu khác nhau.

Trần Hạ nhắm mắt lại, hình ảnh của ai đó hiện lên trong đầu.

Cuối cùng, mối duyên của cô và anh sẽ đi về đâu?

Từ Kiêu vừa kết thúc hội nghị giữa năm ở Lư Thành, sắp xếp xong tài liệu, chuẩn bị đến cuộc họp toàn tập đoàn để báo cáo.

Chiều thứ Sáu, anh xử lý xong công việc trong giai đoạn này, rồi lên chuyến bay về Lam Thành.

Giờ anh đã thực sự hiểu thế nào là một ngày dài tựa một năm. Mỗi khi rảnh, anh đều muốn tìm Trần Hạ. Nhưng cô đi công tác ba ngày, anh không tiện làm phiền. Chỉ vài câu nói vu vơ không đủ để vơi đi nỗi nhớ, nên khi biết cô đã về từ thứ Năm, anh vừa ra khỏi sân bay liền chạy thẳng đến khu Nhã Phong.

Đứng trước cửa nhà cô, anh hít sâu một hơi, rồi gõ cửa.

Một lúc sau cửa mới mở ra.

Anh cười: “Anh về…”

Tôn Như Phi đang gặm táo: “Cậu về đâu?”

Nụ cười vụt tắt, Từ Kiêu ngẩn người: “Không phải chị đi du lịch vì nghỉ phép năm hả? Sao lại ở đây?”

Trước đó nghe mẹ nói chị nghỉ phép, anh còn không tin. Giờ tận mắt thấy, anh vừa định hỏi tiếp thì Tôn Như Phi đã lên tiếng trước: “Du lịch xong rồi, đến đây ăn chực.”

Anh nhìn vào bên trong: “Trần Hạ đâu?”

“Làm thêm giờ.”

“Vậy chị ăn chực bằng không khí hả?”

“…”

Anh đành kéo hành lý về căn hộ bên cạnh.

Tôn Như Phi đi theo, nhìn anh nhanh chóng mở hết bọc phủ trên đồ đạc, rồi vội vã muốn đi: “Cậu đi đâu đó?”

“Đón cô ấy tan làm.”

Người dọn dẹp thuê bị trễ giờ, anh đã giục qua mạng. Lúc chờ thang máy, anh đột nhiên cảm thấy Tôn Như Phi có gì đó không ổn, bèn ngoảnh lại nhìn chị.

Mà chị cũng nghe ra điểm lạ trong lời anh:

“Khoan… hai người…”

“Bọn tôi đang yêu nhau.” Anh cười, vẫy tay rồi bước vào thang máy, “Có thời gian sẽ giải thích với chị.”

Cả buổi sáng, Trần Hạ tham gia hội nghị tổng kết giữa năm và họp bàn về chuyến du lịch tập thể.

Buổi chiều, cô viết báo cáo, gửi tài liệu.

Đang định tan làm, giám đốc lại giao nhiệm vụ đột xuất: “Phản hồi từ cấp trên đã có, cô chỉnh sửa theo yêu cầu, xong gửi tôi ngay.”

“Phải hoàn thành trong hôm nay sao?”

“Tốt nhất là hôm nay, để tôi có cái mà báo cáo trong cuộc họp sáng thứ Hai.” Giám đốc mỉm cười thân thiện, “Biết là dạo này cô vất vả, nhưng yên tâm đi, có người đều nhìn thấy cả.”

Trần Hạ không hiểu câu cuối của ông ta có ý gì, cũng không muốn hiểu. Đợi ông ta đi rồi, cô mới mở lại máy tính.

Ngày mai Như Phi phải trở lại Thịnh An làm việc, cô vốn định ăn một bữa thật ngon với chị, nhưng cuối cùng vẫn không thoát ra được.

“Em cứ từ từ, không vội, chẳng lẽ hai chúng ta lại ít cơ hội ở bên nhau sao?” Trần Hạ nghe giọng chị, dường như đã khôi phục dáng vẻ quen thuộc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi cô sửa xong tài liệu, chuẩn bị về nhà, lại nhận được tin nhắn của Từ Kiêu.

Cô bất ngờ vì anh về sớm như vậy, định ngăn lại nhưng anh đã ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm rồi.

“Em ở tầng mấy? Anh lên ngay.”

Cô đành nhắn lại: “Mười chín.”

Bất an đứng dậy, điện thoại nội bộ lại reo lên, là tài chính của công ty con báo cáo kiểm kê đã gửi vào email của cô. Chưa bao lâu, Từ Kiêu đã bước vào văn phòng: “Nửa tầng này chỉ còn chỗ em là còn sáng đèn.”

“Sắp xong rồi.” Trần Hạ nhìn anh một cái. Hôm nay anh mặc một chiếc áo POLO đen, không hề già dặn, mà ngược lại còn toát lên vẻ phóng khoáng, mạnh mẽ.

Anh cười tiến về phía cô.

Trần Hạ siết chặt con chuột trong tay, hóa ra bất an chỉ là ảo giác, một tờ giấy mỏng chẳng thể che giấu niềm vui len lỏi trong lòng.

Từ Kiêu đứng đối diện cô, ánh mắt chăm chú: “Gặp anh mà không vui chút nào sao?”

“Không có, rất vui mà.”

“Vui kiểu này hả?” Anh quan sát không gian làm việc của cô rồi ngồi xuống. Cô lại đi về phía máy in, khiến ánh mắt anh dừng trên chiếc sơ mi trắng và chân váy ôm màu đen của cô. Đôi chân trắng nõn, thon dài.

Anh vội dời mắt: “Tối nay ăn gì?”

“Em chưa đói.”

“Anh đói rồi. Chúng ta tự đi ăn hay gọi cả Tôn Như Phi?” Anh có chút ghen tị, “Anh từ Nhã Phong chạy qua đây, chị ấy vậy mà vừa đi du lịch về đã tìm em ngay.”

Trần Hạ lập tức hiểu ra Tôn Như Phi chưa nói thật: “Tìm em cũng có ích gì đâu, em phải tăng ca, chị ấy đến cũng chỉ mất công.”

Cô cất giấy tờ vào tập hồ sơ, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Từ Kiêu đứng dậy giúp cô cầm túi, nhưng cô giật lại. Anh định nắm tay cô, nhưng cô tránh: “Đang ở công ty đó.”

Công ty thì sao chứ? Anh không phục, nhưng vẫn chiều theo cô. Khi họ bước ra ngoài, đi vào thang máy, bên trong đã có hai người.

Trần Hạ chào hỏi: “Tổng giám đốc Viên, giám đốc Trần.”

Tổng giám đốc Viên gật đầu, đánh giá chàng trai trẻ bên cạnh cô: “Chắc mắt tôi chưa đến nỗi kém quá đâu nhỉ?”

“…” Từ Kiêu giả vờ không nghe thấy, nhưng thất bại, “Chú Viên.”

“Ồ, vậy là chú không nhìn nhầm rồi. Chẳng phải chú hai của cậu nói cậu đang ‘lập công chuộc tội’ sao? Sao lại chạy đến chỗ chú thế này?”

Từ Kiêu ra hiệu bằng ánh mắt, nhìn Trần Hạ.

Lúc này, tổng giám đốc Viên mới chuyển sự chú ý ra phía trước: “Thảo nào. Nhóc con, đón bạn gái thì cứ đón, thấy chú mà không chào sao?”

Từ Kiêu cười trừ: “Chẳng phải là chưa phản ứng kịp sao? Hơn nữa, chú là sếp của cô ấy, cũng là bậc bề trên của con, con nào dám tùy tiện thân thiết.”

Tổng giám đốc Viên cười khẽ. Bên cạnh, giám đốc Trần là trưởng phòng hành chính, khá quen mặt Trần Hạ, bèn lên tiếng: “Tiểu Trần vào công ty cũng gần một năm rồi nhỉ?”

“Tính cả thử việc thì cũng xấp xỉ.” Từ Kiêu nhanh chóng tiếp lời, sau vài câu xã giao, thang máy đến tầng hầm, anh lịch sự chào tạm biệt họ.

Vừa lên xe, anh đã quan sát sắc mặt Trần Hạ, cẩn thận giải thích: “Chú hai của anh mê đánh bài, câu cá, quen biết tổng giám đốc Viên nhiều năm rồi. Em hiểu mà, người lớn tuổi rồi, mấy thú vui tiêu khiển cũng chỉ có nhiêu đó thôi: hút thuốc, uống rượu, câu cá, đánh bài, có sở thích thì càng dễ kết bạn.”

Anh lại ghé sát hơn: “Anh chỉ gặp riêng ông ấy vài lần thôi, chưa từng đến Hằng Thiên, hôm nay chỉ là trùng hợp, em đừng giận, cũng đừng thấy khó xử…”

Trần Hạ bị anh lải nhải làm cho buồn cười: “Sao anh căng thẳng vậy?”

“Em cứ im lặng suốt.”

“Vừa nãy em nhắn tin với Như Phi, chị ấy nói về nhà rồi.” Trần Hạ cũng nghiêng người nhìn anh, “Em thấy hơi ngại, nhưng không giận, cũng không quá khó xử.”

Cô nhanh chóng tự thuyết phục mình: “Em biết đây là trùng hợp, nhưng với thân phận của anh, đừng nói là tổng giám đốc Viên, chỉ cần là người có liên hệ với Thịnh An, hoặc có quan hệ cá nhân với chủ tịch Từ, thì đều là bậc chú bác của anh. Em cũng thừa nhận mình hơi chạnh lòng, vì thực tế là khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, vòng giao tiếp của chúng ta không hề giao thoa, và em không thể không đối mặt với sự thật này.”

“Chính vì sợ em nghĩ vậy nên anh mới căng thẳng.” Từ Kiêu nghiêm túc trước sự nhạy cảm của cô, “Những điều em nói lạnh lùng quá. Anh yêu em, chứ không phải yêu địa vị xã hội của em.”

“Thế anh không thấy chênh lệch sao?”

“Chênh lệch gì?”

Trần Hạ nhắc đến Khương Tử Hân.

Từ Kiêu kêu trời: “Em đừng xem thường anh thế chứ. Anh ở bên cô ấy không phải vì gia thế nhà cô ấy.”

“Vậy thì vì điều gì?”

“…”

Không đợi anh trả lời, cô đã nói: “Em hiểu rồi.”

“Hiểu gì?”

“Chủ đề này nguy hiểm đấy.”

Từ Kiêu cười khổ, đúng là nguy hiểm, nhưng cũng không phải không thể nói: “Sao tự nhiên lại nhắc đến cô ấy?”

“Vì em cảm thấy em và cô ấy rất khác nhau. Anh yêu cô ấy, em có thể hiểu được. Nhưng yêu em…” Cô không hiểu.

Từ Kiêu thấy cô ngập ngừng: “Hôm nay em sao vậy?”

“Không có gì.”

“Bộ dạng này không phải ‘không có gì’, mà là có gì, thậm chí là có rất nhiều chuyện.” Anh nắm lấy tay cô, “Em không vui.”

Trần Hạ im lặng. Một lúc sau, cô nghe thấy bụng anh kêu khe khẽ, mới nhớ ra anh đang đói, “Chúng ta đi ăn trước đi.”

Nhưng Từ Kiêu kiên quyết: “Nói xong rồi ăn. Dù là vì Khương Tử Hân đến tìm anh tuần trước, hay vì chuyện khác, em cũng không được giữ trong lòng.”

Trần Hạ lắc đầu: “Em không giấu đâu.”

Nhìn thấy sự quan tâm và lo lắng trong mắt anh, cô nắm lại tay anh: “Chỉ là, ở đây không tiện nói. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống được không?”

Từ Kiêu lái xe rời khỏi bãi đỗ, tìm một nhà hàng gần đó. Hai người chọn góc khuất, đợi phục vụ mang thức ăn lên, Trần Hạ quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Em có nhiều chuyện muốn nói.”

“Cứ nói đi.” Anh mong còn chẳng được.

Trần Hạ mở lời: “Mẹ em nói, em trai em sắp kết hôn rồi. Theo lý mà nói, em nên vui, nhưng trước đây nó từng có nhiều mối tình, lần này với bạn gái hiện tại chưa đầy một năm.”

“Em lo tình cảm của họ chưa đủ vững chắc?”

“Phải, vì hôn nhân phức tạp hơn nhiều, mà họ vẫn còn trẻ.”

“Nhưng kết hôn không giống như đi học, đâu phải cứ đến lớp rồi lên cấp.” Từ Kiêu cảm thấy cô bị ám ảnh bởi trải nghiệm của chính mình, “Họ đã cùng đưa ra quyết định, lại có đủ niềm tin để cùng nhau đối mặt với tương lai, sao em không nghĩ rằng đây chính là lúc thích hợp?”

“Là vì khoảng cách.” Trần Hạ không nhắc đến chuyện Lâm Khả mang thai, chỉ nói: “Anh cũng biết em trai em làm ở Chi Tử Hoa, lương cũng tạm ổn. Nhưng điều kiện nhà em so với nhà gái thì không thể so sánh được. Ba mẹ em đã chuẩn bị sính lễ cho nó từ lâu, nhưng bao nhiêu năm dốc hết sức cũng chỉ được năm trăm ngàn.”

“Năm trăm ngàn còn chưa đủ sao?”

“Còn chưa đủ để đặt cọc một căn nhà mới ở Lam Thành.” Cô không thể hình dung họ đã có quyết tâm thế nào để có thể đi đến quyết định nhanh chóng và dứt khoát như vậy.

Từ Kiêu bất ngờ bật cười: “Em sợ em trai em chịu thiệt, hay sợ cậu ấy làm cô gái kia chịu thiệt?”

“Em tin nó có thể cố gắng để cả hai sống tốt hơn, nhưng hiện tại thì vẫn phải dựa vào nhà gái.”

Từ Kiêu sửa lại: “Từ ‘dựa vào’ không thích hợp.”

“Vậy nên em thực tế quá, đúng không?” Cô nhớ mình từng nói với anh rằng cô chọn yêu Mạnh Thanh Minh vì anh ta học giỏi, tính tốt, công việc cũng tốt, “Người xem hôn nhân như một vụ giao dịch thật đáng ghét.”

Từ Kiêu không thích cô hạ thấp bản thân: “Suy nghĩ thực tế chứng tỏ em thực sự nghiêm túc. Nếu em thật sự xem hôn nhân như một thương vụ, thì kiếm tiền sẽ là mục tiêu duy nhất của em. Dù anh ta có làm gì, em cũng có thể tha thứ, nhưng em đâu có làm được.”

“Vậy anh không sợ em cũng xem anh như thế sao?”

Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em sẽ sao?”

Cô muốn gật đầu, nhưng ánh mắt anh quá chân thành, cô không thể nói dối.

“Sẽ không.”

Từ Kiêu nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên đó.

Trần Hạ rụt tay lại, nhưng trái tim thì chao đảo.

Cô cúi đầu suy nghĩ, có lẽ mình xong rồi. Dù ở một mình cô có lý trí đến đâu, khi đứng trước anh, cô luôn dễ dàng bị lay động.

Cô phải mất một lúc mới kéo lại chủ đề vừa nãy: “Vậy nên em đã chọn con đường có thể nhìn thấy, nhưng lại bị chứng minh là không đi được. Còn cô gái đó chọn một con đường chưa nhìn thấy trước mắt, rủi ro mà cô ấy gánh vác còn lớn hơn em.”

“Điều đó chứng tỏ cô ấy cũng giống em, tin tưởng vào chồng tương lai của mình, tin rằng cậu ấy xứng đáng để gửi gắm.” Từ Kiêu nhìn cô, “Chuyện gì cũng có rủi ro, họ yêu nhau đến mức sẵn sàng chấp nhận rủi ro, đó chính là điều đáng quý.”

“Nhưng nếu tình yêu đủ sâu sắc để khiến người ta kiên định, thì còn Như Phi và tổng giám đốc Tần thì sao? Họ chẳng phải cũng yêu nhau sâu đậm? Bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả.”

Từ Kiêu không biết vì sao cô lại nhắc đến cặp đôi này, nhưng thấy cô thực sự muốn biết, anh liền thẳng thắn: “Rồi họ cũng sẽ có kết quả thôi. Chỉ là Tần Tử Minh mới trả hết nợ, anh ấy cũng nôn nóng, nhưng vẫn phải đợi.”

Trần Hạ bất ngờ: “… Trả nợ?”

Từ Kiêu gật đầu.

Anh tóm tắt lại chuyện cũ: Sau khi nhà họ Tần phá sản, Tần Tử Minh phải nghỉ học để lo giải quyết hậu quả, nhưng sau đó ba mẹ anh ấy lần lượt lâm bệnh. Những người họ hàng từng tranh nhau kết thân trước đây đều tránh xa họ. Tần Tử Minh sĩ diện, không muốn nhờ vả anh hay Như Phi, cuối cùng là Giang Khải đã lấy tiền từ mẹ mình để giúp đỡ.

Khi nhà họ Tần còn giàu có, họ là hàng xóm thân thiết với nhà họ Khương và nhà Giang Khải, nên Tần Tử Minh cũng quen biết Giang Khải và Khương Tử Hân. Nhưng sau đó, Giang Khải mở rộng kinh doanh ra ngoài, nhà họ Khương lại đầu tư phát triển khu đất mới, đúng lúc cần vốn nên không giúp đỡ nhà họ Tần lúc họ sa sút.

“Anh với Giang Khải xưa nay không hợp nhau, nhưng Tần Tử Minh thì không thể không nhớ ơn anh ta. Hai năm trước anh ấy đã trả hết số tiền đó, sức khỏe ba mẹ anh ấy cũng dần hồi phục. Nhưng người già đều không chịu ngồi yên, nên anh ấy vay tiền mua một cửa hàng thiết bị điện, để ba mẹ mình kinh doanh.”

“Còn anh ấy thì tiếp tục làm ở Chi Tử Hoa.”

“Đúng vậy.” Dù Chi Tử Hoa không phải công ty lớn, nhưng khi sản phẩm ra mắt, tiền vào cũng nhanh. Nếu Hoa Thần đủ tiền mua nhà, thì tài khoản của Tần Tử Minh cũng không ít. “Anh ấy nói với anh rằng khi nào kiếm đủ một triệu, anh ấy sẽ cầu hôn chị anh. Anh cười anh ấy ngốc, nhưng anh ấy nói đó là niềm tin của mình khi đến nhà anh cầu hôn.”

“Như Phi có biết chuyện này không?”

“Dĩ nhiên là không. Tần Tử Minh chịu khổ không sao, nhưng anh ấy sợ chị anh phải chịu khổ, nên cứ giấu giếm, chiều chuộng đủ kiểu. Nhưng may mắn là, ngày tháng khổ cực sắp qua rồi. Hiệu quả kinh doanh của Chi Tử Hoa nửa đầu năm nay rất tốt, không chừng anh ấy sắp trở thành anh rể anh rồi.”

Nhìn anh cười, Trần Hạ lại không cười nổi: “Sao các anh có thể như vậy?”

“Như vậy là sao?”

Cô muốn trách họ tự cho mình là đúng, nhưng nghĩ lại thì không thể đổ lỗi hoàn toàn cho họ.

Thật đáng giận! Cô bực bội nghĩ, tại sao tổng giám đốc Tần lại cho rằng Như Phi sẽ quan tâm đến một triệu đó? Chờ đợi nhiều năm như vậy, anh ấy không sợ chị đau lòng sao? Còn Như Phi nữa, bình thường miệng lưỡi sắc bén là thế, đến lúc quan trọng lại không chịu hỏi Tần Tử Minh cho rõ, cứ để anh ấy giấu rồi không thắc mắc gì cả.

Cô rút điện thoại ra: “Em muốn nói với Như Phi. Chị ấy không thể tiếp tục giận dỗi tổng giám đốc Tần nữa.”

“Giận dỗi?” Từ Kiêu nghĩ thầm, bảo sao gần đây Tần Tử Minh không vui, ngay cả trong cuộc họp video cũng ủ rũ. Nhưng anh vẫn ngăn cô lại, “Em không thể nói với chị ấy, nếu không anh sẽ thành tội nhân.”

“Vậy cứ để họ tiếp tục xa cách sao?”

“Xa cách thì sao, một người không nói, một người không hỏi, cãi nhau càng to càng đáng đời.” Nhìn thấy cô nhíu mày, anh bật cười, “Không sao đâu, họ chia tay hợp lại bao nhiêu lần rồi, tình cảm mà không sâu thì đã tan vỡ lâu rồi. Chuyện này gọi là ‘Chu Du đánh Hoàng Cái’, chúng ta không cần nhúng tay vào.”

“Nhưng lần này khác.”

“Khác thì càng tốt, mâu thuẫn mới, cách giải quyết mới. Cứ cãi nhau mãi vì cùng một chuyện thì mới dễ chia tay.”

“Thật không?”

“Thật.” Tình cảm cũng như một căn nhà, có vết nứt mà không trát lại, chỉ cần một trận gió lớn là nó sẽ sập. Anh muốn xua đi sự lo lắng và bất an trong mắt cô, nên quyết định nói hết: “Anh và Khương Tử Hân, cũng chia tay như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.