Tần Hiểu Bạc vừa định xuống xe, Triệu Tình liền nước mắt nước mũi tèm lem nhào tới, ôm chặt lấy hai chân anh, mang theo giọng nức nở nói: "Hiểu Bạc, anh có thể dẫn tôi đi không? Tôi không muốn tiếp tục ở lại đội của Bùi Tư Dạ, tôi muốn cùng anh rời khỏi đây…"
"Cô buông tôi ra." Tần Hiểu Bạc vốn ít nói, không giỏi ăn nói, tính tình hướng nội, bị cô ta ôm chân giở trò ăn vạ như vậy, nhất thời đỏ mặt đến tận cổ.
"Tôi không buông!" Triệu Tình gào lên, "Trừ khi anh đồng ý dẫn tôi đi! Hiểu Bạc, chúng ta quay lại với nhau được không? Tôi vẫn còn yêu anh! Lúc đó tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, bây giờ tôi rất hối hận vì đã chia tay với anh, chúng ta có thể cùng nhau rời đi được không?"
Triệu Tình không phải là kẻ mù, qua một thời gian quan sát, người sáng suốt đều biết đi theo đội của Nhan Ly mới có thể sống ung dung tự tại trong mạt thế.
Nhan Ly làm đội trưởng, đối xử với đội viên của mình cực kỳ tốt, ăn uống không những không thiếu, mà còn là những món ăn tươi ngon, nhìn qua giống như đồ ăn vừa mới ra lò.
Ngược lại Triệu Tình, người trong khu an toàn ăn gì, cô ta chỉ có thể ăn theo cái đó.
Tuy rằng Bùi Tư Dạ có một ít đồ ăn liền cũng không tệ lắm, nhưng mà Bùi Tư Dạ làm đội trưởng căn bản sẽ không cho cô ta ăn.
Ngay cả Dương Thanh Y cũng không được ăn mấy lần, huống chi là đội viên nhỏ bé như Triệu Tình.
Triệu Tình từ khi mạt thế bắt đầu, quần áo trên người chưa từng thay.
Bẩn rồi thì chỉ có thể quấn khăn tắm đi giặt, sau đó hy vọng ngày mai trời sáng có thể khô để mặc.
Đâu giống như bên phía Nhan Ly, từng người đều sống sung sướng.
Ăn, mặc, ở, đi lại, chưa từng thấy họ thiếu thứ gì, càng không thấy họ nhếch nhác bao giờ.
Thậm chí trong hoàn cảnh khắc nghiệt của mạt thế này, Triệu Tình lại thấy đám người này không chỉ có thể thay quần áo mỗi ngày, mà sau khi vào mùa mới còn mặc quần áo mới.
Triệu Tình đôi khi thật sự muốn hỏi, không gian mà họ sở hữu rốt cuộc lớn đến mức nào?
Bên trong rốt cuộc chứa những thứ gì?
Chắc không phải là nhét đầy ắp… không thiếu thứ gì chứ?
Bây giờ nghĩ lại, là do cô ta theo nhầm người.
Sau khi biết được Nhan Ly và những người khác sắp rời khỏi khu an toàn G thị, Triệu Tình lo lắng đến mức mấy ngày mấy đêm ngủ không ngon giấc.
Cô ta một mặt có chút không nỡ mất mặt, một mặt lại cảm thấy không cam tâm.
Triệu Tình cho rằng Bùi Tư Dạ tốt hơn Tần Hiểu Bạc, cho nên lúc trước nhất quyết phải đá Tần Hiểu Bạc, chạy đi nịnh bợ Bùi Tư Dạ, cầu nguyện một ngày nào đó mình có thể thành công thượng vị trở thành của phụ nữ của anh ta.
Nhưng vạn lần không ngờ tới, bên cạnh Bùi Tư Dạ lại có một con trà xanh Dương Thanh Y, khiến cô ta không có nửa điểm cơ hội leo lên giường.
Mục Tuyết Ca vừa định tiến lên, Nhan Ly ở bên cạnh đưa tay kéo tay cô ấy lại, khẽ lắc đầu ra hiệu.
Thế là Mục Tuyết Ca lại ngồi xuống.
Nhan Ly hạ giọng: "Chuyện riêng của họ, cứ để họ tự giải quyết đi."
Nếu như Tần Hiểu Bạc là người mềm lòng, nhất định muốn mọi người tiếp nhận Triệu Tình, vậy thì cô sẽ không khách khí cho họ rời khỏi đội để đi cùng nhau.
Triệu Tình giả vờ như lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, Tần Hiểu Bạc lại là người mặt mỏng, đành phải mạnh mẽ kéo cô ta ra.
"Tôi không đồng ý quay lại." Tần Hiểu Bạc sa sầm mặt, nhìn Triệu Tình nghiêm túc nói: "Lúc trước là cô muốn chia tay, tôi cũng đã từng níu kéo…"
"Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi!" Triệu Tình hét lớn, nước mắt giàn giụa, nắm chặt vạt áo anh kích động nói.
Tần Hiểu Bạc cụp mắt xuống, bình tĩnh không chút gợn sóng: "Nhưng tôi đã buông bỏ rồi."
"Còn một điểm nữa, sở dĩ cô hối hận không phải là trong lòng vẫn còn có tôi, càng không phải là không buông bỏ được đoạn tình cảm trước kia của chúng ta. Cô chỉ là nhìn thấy đội chúng tôi có tài nguyên phong phú, cô ghen tị, cũng muốn chia một chén canh mà thôi."
Tần Hiểu Bạc không nể mặt, trực tiếp vạch trần chút tâm tư nhỏ nhen trong lòng Triệu Tình.
Sắc mặt của người sau rất khó coi, lúc xanh lúc trắng.
"Không phải như vậy…" Triệu Tình nhỏ giọng biện minh cho mình.
Tần Hiểu Bạc cau mày, đúng lúc này, anh và Nhan Ly chạm mắt nhau.
Nhan Ly không nói gì, chỉ là dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón trỏ gõ nhẹ lên góc bàn hai cái.
Trong nháy mắt, Tần Hiểu Bạc hiểu ý của cô.
"Được, tôi đồng ý quay lại với cô, đi thôi, chúng ta về khu an toàn." Tần Hiểu Bạc cất cao giọng.
Bên này Triệu Tình còn tưởng rằng rất khó đạt được mục đích, cần cô ta phải mặt dày mày dạn, dây dưa một phen mới có cơ hội.
Vì vậy sau khi nghe được câu này, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tiếng gào khóc kẹt lại trong cổ họng, khóe mắt còn đọng lại một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, Triệu Tình ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Hiểu Bạc mặt không cảm xúc: "Không phải cô muốn quay lại sao? Tôi đồng ý, sau này tôi sẽ ở lại khu an toàn với cô."
"Về… về khu an toàn?" Triệu Tình càng ngơ ngác, "Tại sao phải về khu an toàn? Còn họ thì sao?"
"Tôi vì muốn ở bên cô, đành phải rời khỏi đội, từ nay về sau Nhan Ly bọn họ và tôi không có bất kỳ quan hệ gì nữa, cô hài lòng rồi chứ." Tần Hiểu Bạc tiếp tục bình thản nói.
"Không phải như vậy…" Triệu Tình lúc này hoàn toàn ngây ngốc, "Tôi muốn anh dẫn tôi cùng rời đi, không phải muốn anh rời khỏi đội của cô ta."
Tần Hiểu Bạc: "Cô tìm tôi quay lại là vì tham lam vật tư trong đội chúng tôi?"
"Đương nhiên không phải! Tôi đều là vì không buông bỏ được anh, tôi yêu anh mà." Triệu Tình theo bản năng phản bác.
Tần Hiểu Bạc: "Vậy tôi rời khỏi đội ở bên cô, có vấn đề gì sao?"
"Tôi… tôi chỉ là…" Triệu Tình nghẹn lời, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ như cười như không của Nhan Ly, nhất thời lửa giận dâng lên trong lòng, chỉ vào Nhan Ly chất vấn: "Có phải là do cô không? Nhất định là cô bắt anh ấy phải đưa ra lựa chọn khó khăn này đúng không?"
Mục Tuyết Ca thấy cô ta gây khó dễ với Nhan Ly, sắc mặt trong nháy mắt sa sầm xuống, đứng dậy định động thủ, nhưng bị Nhan Ly ngăn lại.
Mục Tuyết Ca tính tình lạnh lùng, vô dục vô cầu, tính khí cũng rất ôn hòa.
Nhưng chỉ cần liên quan đến Nhan Ly, cô ấy trực tiếp thay đổi hoàn toàn, tính khí nổi tiếng là chỉ cần một mồi lửa là bùng nổ.