"Mọi người đến thật đúng lúc, hôm nay vừa hay là đêm ba mươi." Thím Vương vừa cầm bát đũa, vừa quay đầu lại nói chuyện với mọi người.
"Đêm ba mươi?!" Có người kinh ngạc thốt lên.
Có người vỗ trán một cái, "Xem trí nhớ của tôi này, hôm nay đúng là đêm ba mươi ha ha ha. Thật đáng mừng, mọi người cùng nhau đón năm mới cũng thật náo nhiệt."
"Nếu có pháo hoa thì tốt rồi." Một cô gái dựa vào vai bạn trai, mắt cong cong, ánh mắt lấp lánh.
Sau khi rời khỏi thành phố G, Nhan Ly và những người khác đi đi dừng dừng, thật sự không chú ý đến ngày tháng và thời gian.
Họ chỉ biết trời tối thì tìm chỗ dừng xe nghỉ ngơi, trời sáng thì tiếp tục đi, đi qua trạm xăng thì cả nhóm cùng tìm video hướng dẫn trên mạng, sau đó bổ sung nhiên liệu.
Cùng với việc mọi người dần quen với mạt thế, rất nhiều người cũng tự phát tổ chức các nhóm hỗ trợ lẫn nhau trên mạng.
Ban đầu chỉ là chịu ảnh hưởng từ những video và hướng dẫn sinh tồn của Nhan Ly, mọi người chia sẻ về cách sinh tồn trong mạt thế, cách tránh tang zombie để đi siêu thị mua đồ, dùng công cụ gì để tự vệ tiết kiệm sức lực nhất, vân vân...
Sau đó đã phát triển thành các ngành nghề hướng dẫn trực tuyến, bởi vì mạt thế đến khiến nhiều ngành nghề rơi vào đình trệ, cuộc sống của con người rơi vào trạng thái tự cung tự cấp.
Vì vậy, rất nhiều thứ đều phải tự tay làm, không còn sự trợ giúp của nhân viên nữa.
Người xưa nói đúng, cách nghề như cách núi.
Nếu bạn chưa từng bước chân vào ngành nghề này, bạn sẽ không biết các bước và bí quyết của nó.
Vì vậy, mọi người cũng quen với việc lên mạng tìm kiếm sự giúp đỡ, sau đó những người nhìn thấy yêu cầu cứu giúp và biết về lĩnh vực này sẽ giải thích chi tiết trên mạng.
Ý nghĩa thực sự của mạng internet lúc này được thể hiện một cách trọn vẹn, là nơi con người hỗ trợ lẫn nhau, là nền tảng để mọi người truyền tải hơi ấm và tiếng cười, là phương tiện truyền thông tin tức, chứ không phải là nơi bạo lực mạng.
Lam Tinh là một ngôi làng khổng lồ, mỗi người bao gồm cả những con vật nhỏ đáng yêu đều là một thành viên trong ngôi làng này, mọi người vốn dĩ nên quay trở lại trạng thái thuần khiết và sạch sẽ nhất.
Sinh mạng là đáng quý, tình cảm là đáng quý, mọi người cùng nhau hướng về phía ánh sáng và sự sạch sẽ mà tiến lên, chứ không phải là hãm hại và đấu đá lẫn nhau.
"Màu sắc trên người họ rất mộng ảo, sạch sẽ thuần khiết." Mục Tuyết Ca đột nhiên thấp giọng nói với Nhan Ly, "Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy màu sắc và hình dạng của khí trên người, còn tưởng rằng loại công năng đặc dị này đã biến mất rồi."
Bây giờ xem ra vẫn chưa.
Nhan Ly ngẩng đầu, khóe mắt cong cong: "Gia đình bốn người kia có màu gì?"
Mục Tuyết Ca mặc dù không biết tại sao cô lại tò mò về gia đình bốn người kia, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn qua.
"Màu sắc trên người họ rất nhu hoà... màu vàng nhạt? Cảm giác như màu cam, giống như cảm giác lần đầu tiên khi tôi gặp cậu vậy."
Khi Mục Tuyết Ca còn rất nhỏ, mắt cô ấy đã có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Cô ấy có thể nhìn thấy "Màu Sắc" và hình dạng "Khí" của một số người, mặc dù nói ra rất hoang đường.
Giống như lần đầu tiên Mục Tuyết Ca gặp Bùi Tư Dạ, cô ấy có thể nhìn thấy màu đen trên người anh ta, hình dạng "Khí" trong nháy mắt giống như cơn sóng thần khiến người ta run rẩy, lại giống như một vực sâu đầy bí ẩn, khiến người ta sợ hãi.
Mà Nhan Ly thì khác, cô là ánh sáng rực rỡ và ấm áp.
Mục Tuyết Ca từng nói, Nhan Ly mang lại cho người ta cảm giác rất khác biệt, là màu cam rực rỡ của hoàng hôn, là sự ấm áp bao la của mùa xuân và mùa hè.
Cho nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, Mục Tuyết Ca đã rất thích cô gái này.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Trên đời này có tồn tại lòng tốt thuần khiết không?
Có.
Nhan Ly chính là như vậy, những đồng đội bên cạnh cũng như vậy, những người sống sót đang vui mừng chào đón họ trước mắt cũng là như vậy.
Màu Sắc và "Khí" trên người họ đều ấm áp, tốt đẹp, tràn đầy sức sống và hy vọng.
Nhan Ly nhìn họ bận rộn, cô cũng lấy ra một đống lớn rau quả tươi từ không gian.
Không chỉ có vậy, còn có thịt gà, vịt, cá tươi, bao gồm cả đồ ăn đã nấu chín còn nóng hổi.
Vì vậy, khi mọi người quay người lại, nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, tất cả đều ngây người.
"Trời ạ! Tôi chỉ mới thấy dị năng giả Không Gian trên TV thôi..."
"Cái đó... có thể xin chữ ký được không?"
Có người đầu tiên mở lời, những người khác cũng mắt sáng lấp lánh nhìn Nhan Ly.
"Tôi muốn chụp ảnh chung, có được không?"
Nhan Ly "phì" cười thành tiếng.
Mọi người cùng nhau bắt tay vào chuẩn bị bữa "tiệc tất niên" đặc biệt này, mọi người ngồi quây quần thành một vòng tròn.
Có người cầm điện thoại kết nối với chiếc loa bluetooth duy nhất trong khu vực dịch vụ, chọn chọn trong danh sách nhạc, cuối cùng phát một bài hát mô phỏng tiếng pháo nổ.
Tiếng lách tách vang lên.
Trên mặt mỗi người đều treo nụ cười và niềm vui, cùng nhau nâng ly, hô to: "Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mọi người sống lâu!"
"Chúc mọi người mỗi ngày đều vui vẻ!"
"Chúc mọi người trở thành tiểu cường, đánh mãi không chết, vĩnh viễn không bị virus zombie lây nhiễm!"
"Chúc mọi người có thể đón chào sự tái sinh của thế giới!" Nhan Ly cười nói.
"Đúng! Nói hay lắm! Bây giờ chúng ta là người sống sót, sau này cũng phải mãi mãi là người sống sót! Sống đến khi thế giới này hửng sáng! Trở lại thế giới không có virus zombie như trước kia."
Trong tuyết rơi dày đặc, một thân thể bị tuyết trắng bao phủ đột nhiên cử động.
Một người đàn ông giơ tay gạt tuyết trên mặt, anh ta gắng gượng bò dậy từ trong tuyết.
Đây là đâu?
Bùi Tư Dạ nhìn xung quanh hoàn toàn xa lạ, mờ mịt.
Hắn ta nhớ phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề, không cẩn thận làm Nhan Ly bị rút cạn kiệt, dẫn đến cái c.h.ế.t của vật thí nghiệm này.
Lúc đó Bùi Tư Dạ đã nổi cơn thịnh nộ, chất vấn phòng thí nghiệm, nhưng sự oán trách và tra hỏi không thể thay đổi được sự thật là Nhan Ly đã chết.
Từ khi mạt thế đến nay, dị năng giả thì nhiều, nhưng người có m.á.u có thể giải được virus zombie như Nhan Ly, chỉ có duy nhất mình Nhan Ly mà thôi.