Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!

Chương 139: NUÔI DƯỠNG ZOMBIE VƯƠNG LẤY TINH HẠCH




Thành phố G.

Bùi Tư Dạ nhìn Triệu Tình người không ra người, quỷ không ra quỷ trước mặt, hài lòng nhếch môi.

"Tác phẩm" hoàn hảo nhất của hắn cuối cùng cũng ra đời.

Zombie cũng sẽ tàn sát lẫn nhau, một khi thành công, zombie được sinh ra sẽ mang lại cho hắn sự ngạc nhiên.

"Để tôi xem... tinh hạch của cô ở đâu nhỉ?" Bùi Tư Dạ cầm con d.a.o sắc bén trong tay, ánh bạc lóe lên.

Triệu Tình đã không thể nói chuyện, cô ta cảm thấy mình rất mệt, rất khó chịu...

Bùi Tư Dạ tên điên này, tên bi3n thái... đồ tạp chủng của nhân loại!

Hắn cư nhiên ép buộc mình thôn phệ đại minh tinh Sở Tinh Hà.

Mà trước đó, Sở Tinh Hà đã biến thành zombie đã thôn phệ Tần Duyệt và một đống thứ lộn xộn.

Có động vật sống, cũng có thịt thối rữa, thậm chí còn có cả zombie.

Ngay một ngày trước, Sở Tinh Hà trong tay Bùi Tư Dạ đã dị hóa thăng cấp thành zombie vương.

Triệu Tình đến lúc này mới biết, quái vật mạnh mẽ như zombie vương vậy mà vẫn có thể bị "nhân tạo" ra.

Nhưng... tại sao Bùi Tư Dạ lại biết chuyện này?

Dù sao đây là chuyện mà ngay cả chính quyền cũng chưa từng công bố mà?

"Thể chất của cô quả thật đặc biệt, vạn người có một." Bùi Tư Dạ dùng đầu nhọn của d.a.o nâng cằm Triệu Tình lên: "Rất hiếm có dị năng giả nào bị nhiễm nặng như vậy mà vẫn giữ được ý thức của con người."

Triệu Tình là một zombie vẫn giữ được ý chí của con người.

Ít nhất ở kiếp trước, Bùi Tư Dạ vất vả tìm kiếm rất lâu, đều không tìm được vật thí nghiệm hoàn mỹ thỏa mãn điều kiện này.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Sống lại một đời, dường như cũng không có gì không tốt.

Xem đi, đây không phải đã mang đến cho hắn sự ngạc nhiên và quà tặng sao?

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Triệu Tình, mũi d.a.o di chuyển trên cơ thể...

"Tinh hạch không nằm trong não, kỳ lạ..." Nụ cười trên mặt Bùi Tư Dạ rất âm lãnh, lộ ra vẻ quỷ dị.

Trước mắt Triệu Tình lóe lên ánh máu, mặc dù đã biến thành zombie, nhưng cảm giác đau đớn của cô ta vẫn còn.

Triệu Tình đang rất đau...

Cảm giác sống không bằng chết, trong khoảng thời gian này cô ta đã nếm trải vô số lần.

Mau g.i.ế.c cô ta đi... nhanh lên, nhanh hơn nữa, kết thúc đối với cô ta mà nói hiện tại không phải là tin dữ, mà là cứu rỗi.

Kết thúc tất cả, Triệu Tình liền có thể giải thoát.

"Tìm thấy rồi."

Âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai Triệu Tình.

Ngay sau đó là m.ổ b.ụ.n.g moi ruột!

Khóe miệng Triệu Tình hơi nhếch lên, cuối cùng cũng giải thoát rồi.

Bùi Tư Dạ nhìn tinh hạch lấy ra từ vị trí bụng rất hài lòng.

Đây là tinh hạch lớn nhất mà hắn từng thấy trong hai kiếp.

Lớn bằng cả một quả dưa hấu.

Trên thế giới này e rằng sẽ không có dị năng giả nào có được tinh hạch lớn hơn cái này nữa...

Màu sắc trong suốt, phẩm chất thượng thừa, ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn.

Bùi Tư Dạ ở trong tầng hầm suốt hai ngày một đêm.

Dương Thanh Y bên ngoài sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Cuối cùng, nhìn thấy Bùi Tư Dạ bình an vô sự đi ra, cô ta rơi nước mắt, kích động nhào tới.

"Anh Bùi..."

Dương Thanh Y khóc đến thở không ra hơi.

Bùi Tư Dạ cúi đầu nhìn đối phương, mỹ nhân rơi lệ, trong lòng hắn lại không dậy nổi chút gợn sóng nào.

Dương Thanh Y không có gì không tốt, chỉ tiếc cô ta quá yếu đuối, quá thích khóc, điều này khiến Bùi Tư Dạ trong lòng có chút phiền muộn.

Hắn không phải ghét phụ nữ yếu đuối, hắn chỉ thích hoa kiêu ngạo bị mình khuất phục, kẻ mạnh vì hắn mà cúi đầu, loại cảm giác chinh phục đó.

Trên người Dương Thanh Y, hắn không cảm nhận được loại dục vọng đó.

Chỉ có Nhan Ly mới có thể khiến hắn rung động...

Chỉ tiếc...

Bùi Tư Dạ ôm người phụ nữ trong lòng, suy nghĩ lại bay đến nơi xa hơn.

"Y Y, chúng ta nên rời khỏi đây rồi."

Chuyện phòng thí nghiệm, cũng nên bắt tay vào chuẩn bị rồi.

————

Nhan Ly đến tầng 13, dường như chỉ có một căn phòng có sinh vật sống đang hoạt động.

Chính là ở đây.

Trước đó, nguồn thông tin mà cô và Lạc Ninh cùng nhau cảm nhận được chính là ở đây.

Đến gần hơn một chút, bên trong truyền đến tiếng cãi vã, dường như còn có âm thanh đồ vật bị đập vỡ.

Nhan Ly không phải người nhiều chuyện, cô sẽ tặng vật tư cứu mạng cho những người sống sót, nhưng không có nghĩa là cô sẽ rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.

Vì vậy, sau khi đặt giỏ xuống, gõ cửa vài cái, cô quay người rời đi.

Cửa được mở ra một khe hở sau khi cô rời đi.

Nếu Nhan Ly còn ở đó sẽ phát hiện ra, người mở cửa không phải người lớn, mà là một bé gái xinh xắn đáng yêu.

Hứa Mạt Mạt tết tóc hai bên, mặc váy, trong tay còn nắm một con thỏ bông.

Cô bé nhìn chằm chằm hành lang trống rỗng bên ngoài chớp chớp mắt, bố lại đánh mẹ rồi.

Bởi vì bố nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat của cư dân, ông ta tưởng rằng một người tên là "Bộ Quốc An" đến tặng vật tư, ông ta sợ mẹ sẽ rời đi.

Hứa Mạt Mạt không thích bố, cô bé rất ghét ông ta.

Cô bé không biết "Bộ Quốc An" là gì, nhưng hẳn là người có thể đưa mẹ rời khỏi đây phải không?

Nếu có thể, Hứa Mạt Mạt hy vọng mẹ rời đi.

Cô bé lén lút đến mở cửa.

Quay đầu nhìn lại phía sau, cô bé ngồi xổm xuống kéo giỏ.

... không nhúc nhích.

Nặng quá, làm tay cô bé đau quá.

Hứa Mạt Mạt mím môi, rưng rưng nước mắt, đưa bàn tay đỏ ửng lên miệng thổi thổi.

Đau quá...

Chỉ đỏ một chút đã đau như vậy, vậy trên người mẹ có nhiều vết thương như vậy, nhất định là rất đau rất đau, thổi một trăm lần cũng vẫn rất đau phải không...

Rời khỏi tầng 13, lên trên nữa đã không còn người sống sót.

Trên tầng thượng có một người, tiếc là đã bị c.h.ế.t đói.

Nhan Ly dùng tinh thần lực thăm dò một chút, ước chừng người đó qua đời hai tháng trước khi họ đến.

Cô không đi mở cửa.

Tránh cho mùi bên trong tràn ra khắp hành lang.

Tình hình ở tầng bảy có chút nguy hiểm, là một cặp mẹ con.

Người mẹ đã biến thành zombie, nhưng người con gái không nỡ làm tổn thương mẹ mình, lại không muốn nhìn bà rời khỏi mình, cho nên dứt khoát trói mẹ trong thư phòng.

Nhan Ly không can thiệp vào hành vi này của đối phương, mọi người đều là người trưởng thành, bất kể làm chuyện gì đều phải tự mình gánh chịu.

Huống chi cô cũng không rảnh mà xen vào chuyện của người ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.