Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!

Chương 146: PHẢN DIỆN THƯỜNG CHẾT VÌ NÓI NHIỀU




“Nào các bảo bối.” Đao ca ngồi trên ghế da, chân gác lên bàn trà, vừa hút xì gà vừa cười thô bỉ.

Đàn em lần lượt cởi trói cho Nhan Ly và những người khác.

“Tao nói quy tắc, trong số các người chỉ có một người có thể sống sót, các người có thể chọn bỏ phiếu ngay bây giờ, người có số phiếu cao nhất sẽ bị loại đầu tiên.”

“Những người còn lại phải nhặt mạng trong đám zombie và cây trúc này đấy ha ha ha…”

Đao ca huýt sáo với Nhan Ly, nhướng mày: “Em gái, tao rất coi trọng cô đấy.”

Cơn mưa rả rích này dường như có ý định ngày càng lớn hơn.

Đợi nửa phút, vẫn không thấy họ bỏ phiếu chọn người bị loại, Đao ca có chút mất kiên nhẫn.

“Chọn đi! Không ai muốn sống nữa à?”

“Chúng tôi không chọn.” Mục Tuyết Ca đứng ra, lạnh lùng nhìn Đao ca.

Bạn bè thực sự, sẽ không bỏ rơi nhau trong lúc nguy nan, sẽ cùng nhau giải quyết khó khăn và nghịch cảnh, sẽ cùng nhau đối mặt với mọi nguy cơ.

Những tên đàn em xung quanh nghe thấy câu này đều cười ầm lên, ngay cả Đao ca cũng ngửa đầu cười lớn, như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó rất thú vị.

“Mạt thế ư! Các người điên hết rồi à, bây giờ là thời đại nào rồi? Zombie bao vây, vật tư thiếu thốn, vậy mà các người còn có thời gian rảnh rỗi để mà diễn trò tình sâu nghĩa nặng?”

Nhan Ly ngắt lời Đao ca: “Anh có nghe qua một câu nói thế này không?”

“Câu gì?” Đao ca ngẩn ra một lúc.

Mọi người nhìn nhau, biết rằng Nhan Ly sắp bắt đầu hành động.

Vì vậy…

Lạc Ninh nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng để huy động sức mạnh tinh thần.

Hàn Tiếu Tiếu lấy ra con d.a.o rọc giấy mỹ thuật vẫn luôn giấu trong tay áo.

Đó là một con d.a.o rất nhỏ, giấu trong lòng bàn tay cũng không có gì nổi bật.

Nhưng nó lại vô cùng sắc bén, chỉ cần nhắm chuẩn động mạch ở cổ rồi nhanh chóng rạch qua, chắc chắn sẽ mất mạng ngay lập tức.

Thành phố K gần như không có mấy người sống sót, những cô gái xinh đẹp bị Đao ca nuôi nhốt, làm đồ chơi.

Những người bằng lòng phục tùng Đao ca, có thể giữ lại một mạng, nhưng cũng chỉ là chó săn.

Những người còn lại, tất cả đều bị đưa vào phòng thí nghiệm.

Có thể nói, tên Đao ca này chính là một tên bi3n thái, một tên cặn bã thực sự.

Những việc hắn làm, chẳng khác gì ác ma.

Mà việc Nhan Ly phải làm, chính là tiễn ác ma xuống địa ngục!

“Phản diện thường c.h.ế.t vì nói nhiều.” Nhan Ly cười rạng rỡ.

Nụ cười này làm Đao ca thích thú, hắn sờ sờ cằm, cười tà ác: “Em gái, cười cho anh xem thêm mấy cái nữa nào…”

Đầu của Đao ca rơi xuống đất.

Mặt cắt ngang đen như than cháy.

Không khí xung quanh rơi vào tĩnh lặng như nước đọng.

Mọi người đều ngây ngốc.

Đại ca cứ thế mà… c.h.ế.t rồi sao?!

Quá hoang đường!

Vậy mà màn kịch tính này lại diễn ra ngay trước mắt họ.

“Bắt giặc phải bắt vua, tổ tiên quả không lừa ta.” Nhan Ly quay đầu ném cho Tần Hiểu Bạc một cái nỏ.

“Anh em xông lên! Báo thù cho Đao ca!”

Nhan Ly cười lạnh, trước đây cô lo ngại sát thương của vũ khí quân dụng quá mạnh, chỉ sơ suất một chút là tất cả cùng tiêu đời, vì vậy mới có màn giả vờ yếu thế này.

Mà ở đây, không có những vũ khí đó.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

“Dồn toàn bộ dị năng vào, phế hết bọn chúng đi!” Nhan Ly nghiêm giọng quát.

Theo mệnh lệnh của cô, bóng dáng Hàn Tiếu Tiếu lướt qua xung quanh.

Một giây.

Ba gã đàn ông to con đứng gần nhất ngây người tại chỗ, chậm chạp giơ tay che cổ, m.á.u tươi ứa ra từ kẽ tay.

Sắc mặt kinh hãi, há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Đổ rầm xuống đất!

Mục Tuyết Ca bình tĩnh nói: “Tôi đi đối phó với đám zombie, những người này giao cho mọi người.”

“Nhan Ly, chị mau đi nơi khác.” Lạc Ninh nghiêm mặt, “Bọn súc sinh này bắt cóc rất nhiều cô gái trẻ ở thành phố K, ở bên kia…”

Cậu chưa nói hết câu, Nhan Ly đã dùng sức mạnh tinh thần cảm nhận được tình hình bên đó.

“Nhan Ly, chị mau đi cứu những người khác, ở đây giao cho chúng tôi, chúng tôi xử lý được.” Hàn Tiếu Tiếu phóng ra phi đao, găm thẳng vào giữa trán một dị năng giả.

Ở đây có quá nhiều dị năng giả hệ thực vật.

Dây leo trói người, cây trúc quật vào người rất đau, và cả hoa hồng đầy gai nhọn.

Đó không phải là hoa hồng bình thường, cao đến hai mét, trông như thể xuyên không vào thế giới huyền huyễn.

Bị gai đ.â.m vào thì biến thành nhím hình người.

“Cầm lấy!”

Nhan Ly ném tới một con d.a.o g.i.ế.c lợn: “Tốc độ của cô, cộng thêm cái này, mới là đòn chí mạng.”

Hàn Tiếu Tiếu mỉm cười gật đầu với Nhan Ly: “Yên tâm đi! Nhan Ly.”

Cô nàng sớm đã không còn là cô gái nhỏ chỉ biết khóc lóc năm nào, cô nàng có thể chống đỡ cả một bầu trời, không chỉ đơn giản là không kéo chân mọi người, mà còn có thể bảo vệ mọi người.

Cứ như vậy, Zombie giao cho Tuyết Ca, đám tay sai bình thường giao cho Tần Hiểu Bạc, còn đám cặn bã có dị năng thì do Hàn Tiếu Tiếu và Lạc Ninh xử lý.

Bên kia, bóng dáng Nhan Ly đã chạy đến mức để lại tàn ảnh.

“Tìm thấy rồi!”

Gần như không chút do dự, Nhan Ly giơ cao nỏ trong tay, bóp cò rất nhanh.

Để không vô tình làm tổn thương người bị hại, cô không tùy tiện sử dụng dị năng hệ Lôi, mà dùng sức mạnh tinh thần khống chế đám người đó.

Sau đó trong thời gian cực ngắn, động tác của hai tay cực nhanh, b.ắ.n trúng một tên, rồi lại b.ắ.n trúng tên khác.

Tiếng kêu thảm thiết và tiếng la hét vang lên không ngớt.

Hiện trường nhất thời hỗn loạn đến cực điểm.

Trước khi Nhan Ly đến, cảnh tượng đã thảm không thể tả.

Những cô gái trẻ trung xinh đẹp quần áo xộc xệch, nằm trên mặt đất.

Có người đã c.h.ế.t từ lâu, nhưng kẻ ác vẫn không ngừng hành động.

Nhan Ly cầm d.a.o đi tới, đây là con d.a.o lớn nhất trong không gian của cô hiện tại.

Tiếng mũi d.a.o quẹt trên mặt đất chói tai, Nhan Ly đỏ mắt, từng bước đi tới, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Sau đó bị nước mưa rửa trôi, màu m.á.u dần nhạt đi.

Cho đến khi, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang run rẩy.

Cô ấy bị thương nặng nhất, nhưng có vẻ là người có ý thức rõ ràng nhất.

Cô ấy cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây.

Trong hoàn cảnh này, xinh đẹp đồng nghĩa với việc phải chịu khổ nhiều nhất.

Nhan Ly bước tới, khi cô ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ, trong tay đã xuất hiện một bộ quần áo hoàn chỉnh.

“Mặc vào đi.” Nhan Ly nhẹ nhàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.