Ngọn lửa bùng lên dữ dội.
“Mọi người mau ra ngoài.” Mục Tuyết Ca hét lớn.
Zombie ngày càng nhiều, họ liều mạng g.i.ế.c ra một con đường, dựa vào sức mạnh liều lĩnh xông ra ngoài.
Phía sau lửa cháy càng lúc càng lớn, nhìn có vẻ đã phát triển theo hướng hoàn toàn không thể kiểm soát.
Như vậy cũng tốt, cứ chôn thây trong biển lửa đi.
Nhan Ly ở phía sau bảo vệ mọi người, là người cuối cùng chạy ra ngoài.
Trong nhà đông nghịt người, nhìn từ xa là một đám zombie, còn náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa.
Trên đầu truyền đến tiếng trực thăng.
Mọi người ngẩng đầu lên, phát hiện là tổ chức chính thức cử đến đón họ.
Cục An ninh Quốc gia.
Cục An ninh Quốc gia là một cơ quan được chính thức thành lập để đối phó với nguy cơ mạt thế và zombie, do lãnh đạo tối cao trực tiếp giám sát.
Khi mọi người được Cục An ninh Quốc gia đón đi, ngọn lửa hừng hực phía dưới vẫn đang cháy, khói đen bốc thẳng lên trời.
Xung quanh vẫn còn vô số zombie tràn vào.
Khả năng khống chế zombie của Bùi Tư Dạ đã mạnh đến mức này rồi sao?
Người đã c.h.ế.t rồi, mệnh lệnh cho zombie vẫn chưa biến mất.
Khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh gáy.
Bùi Tư Dạ này, quá thâm hiểm, cũng thực sự có chút bản lĩnh.
Hơn nữa ngay cả ông trời dường như cũng đứng về phía hắn.
Nhan Ly biết, có những trường hợp người bị nhiễm vẫn giữ được tỉnh táo, dù sao trước đây cũng từng gặp qua, không có gì lạ.
Nhưng Bùi Tư Dạ lại có vận may như vậy.
Không chỉ có được thân phận kép là dị năng giả và zombie, mặt zombie kia còn có thể đạt đến cấp độ zombie vương, cộng thêm khả năng điều khiển tinh thần lực của dị năng giả, cuối cùng lại có thể trực tiếp điều khiển cả bầy zombie.
Mạnh đến mức này, cũng khó trách trở thành “nam chính” của thế giới này.
Đồng thời, hắn cũng quá tự phụ, trong xương cốt còn có chút thành phần ngu ngốc, cũng chính sự tự tin mù quáng và ngu ngốc này, mới khiến Nhan Ly có cơ hội.
Tiếc thay, “nữ chính” là cô đây, lại cứ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t “nam chính” định mệnh của mình.
“Cô và Cục An ninh Quốc gia vẫn luôn liên lạc riêng với nhau sao?” Tần Hiểu Bạc kinh ngạc hỏi.
Cho đến khi đã ngồi trên máy bay đi thủ đô, Tần Hiểu Bạc vẫn chưa hoàn hồn.
Sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
Chỉ trong một ngày, một giây trước còn đang liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c để sinh tồn, giây tiếp theo đã đến một nơi hoàn toàn khác, một nơi an toàn tuyệt đối.
"Khoan đã, sao Bộ An ninh Quốc gia lại để ý đến chị thế? Nhan Ly, chẳng lẽ chị có họ hàng nào làm tai to mặt lớn ở thủ đô à?" Hàn Tiếu Tiếu ngồi thẳng dậy, vẻ mặt tò mò và kinh ngạc.
"Không phải." Nhan Ly cười, "Vì tôi là 'Ly Ly Nguyên Thượng Thảo'."
"'Thảo' nào?" Hàn Tiếu Tiếu ngơ ngác, đến khi kịp phản ứng thì giật mình chỉ vào Nhan Ly: "Trời ơi, chị là blogger nổi tiếng có hàng triệu người theo dõi đó à?!"
"Thì ra là cô!"
"Thật sự là chị!"
Tần Hiểu Bạc và Hàn Tiếu Tiếu đồng thanh.
Còn Lạc Ninh và Mục Tuyết Ca, từ lâu đã đoán ra.
Mục Tuyết Ca và cô vốn tâm đầu ý hợp, trong lòng đối phương nghĩ gì, chỉ cần một ánh mắt là hiểu.
Mà Lạc Ninh, tâm tư nhạy bén, thông minh đến mức không giống một thiếu niên ở độ tuổi này.
Nhan Ly vẫn luôn giữ liên lạc với Bộ An ninh Quốc gia, vốn dĩ không muốn lãng phí sức người sức của, họ có thể tự mình đi thủ đô.
Nhưng không ngờ giữa đường lại gặp nhóm người ở thành phố K.
Xét thấy Đao ca không đơn giản, ở đây còn có rất nhiều vũ khí quân dụng, nên dứt khoát thông báo cho cơ quan chức năng, đồ của nhà nước thì nên trả về cho nhà nước.
"Chúc mừng cô, lập được công lớn." Bộ trưởng đến bắt tay Nhan Ly: "Chào mừng các cô gia nhập Bộ An ninh Quốc gia."
Nhan Ly mỉm cười gật đầu.
Mọi người gia nhập Bộ An ninh Quốc gia, có biên chế, nhưng có lẽ phải chia tay.
Dù sao Bộ An ninh Quốc gia cũng sẽ căn cứ vào sở trường và dị năng của mỗi người để phân công công việc khác nhau.
Bố mẹ Hàn Tiếu Tiếu vừa hay làm việc ở phân bộ, nghe tin con mình cũng đến thủ đô, vội vàng chạy đến, cả nhà ôm nhau khóc nức nở.
Tần Hiểu Bạc cũng đi tìm người nhà, người nhà cậu ta rất bình thường, hiện tại cũng chỉ làm công việc văn thư, nhưng dù sao cũng thuộc một bộ phận nhỏ của Bộ An ninh Quốc gia.
Cả nhà đều ở Bộ An ninh Quốc gia, cơ hội gặp mặt cũng nhiều hơn.
"Đúng rồi, đây là Lạc Ninh." Hàn Tiếu Tiếu nắm tay bố mẹ đi đến trước mặt Lạc Ninh, giới thiệu với họ.
"Lạc Ninh bây giờ không còn người thân nào, hay là chúng ta nhận nuôi em ấy nhé?" Hàn Tiếu Tiếu nói sơ qua tình hình với bố mẹ, sau đó mới nói rõ yêu cầu của mình.
Bố mẹ Hàn tất nhiên không có ý kiến gì lớn, dù sao họ cũng chỉ có một cô con gái duy nhất, thêm một đứa trẻ nữa cũng là có người bầu bạn.
Hơn nữa như vậy sẽ có đủ nếp đủ tẻ, hai vợ chồng đều cảm thấy rất tốt.
Huống chi Lạc Ninh tướng mạo khôi ngô, trông cũng thông minh lanh lợi, lại là đứa nhỏ mà con gái mình thích, đưa về nuôi nấng cũng chẳng sao.
"Lạc Ninh." Hàn Tiếu Tiếu đi đến nắm tay cậu bé: "Hay là em về nhà với chị nhé?"
Trẻ mồ côi không có người giám hộ đến Bộ An ninh Quốc gia sẽ được tập thể nuôi dưỡng.
Dù sao cũng đã sống cùng nhau lâu như vậy, trong lòng Hàn Tiếu Tiếu đã có tình cảm, cô nàng không nỡ để Lạc Ninh một mình đến nơi khác.
Hơn nữa, trong đội, cậu nhóc này rất quấn quýt cô nàng, suốt chặng đường gần như hình bóng không rời.
Nhiều lúc, Hàn Tiếu Tiếu cảm thấy mình đang chăm sóc cậu nhóc, nhưng thật ra đều là cậu nhóc đang ân cần chăm sóc cô.
Lạc Ninh tỉ mỉ, nhạy bén, kiên nhẫn, cũng có sự trưởng thành hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi này.
Nhưng Hàn Tiếu Tiếu không ngờ khi cô hỏi Lạc Ninh có muốn đi cùng mình không, Lạc Ninh lại từ chối, còn nói một câu khiến Hàn Tiếu Tiếu cảm thấy không đầu không đuôi.
"Nếu tiếp tục ở bên cạnh chị, chị sẽ mãi coi em là trẻ con."
Nói xong câu đó, Lạc Ninh quay người.
Cậu bé chuẩn bị phục tùng sự sắp xếp của Bộ An ninh Quốc gia.
"Lạc Ninh!"
Sau lưng truyền đến tiếng gọi hoang mang của Hàn Tiếu Tiếu, bước chân cậu bé hơi khựng lại một giây, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nhan Ly hiểu rõ, đuổi theo cậu bé.