Chương 103: Tiếng tru trắng (12)
Thẳng đến dưới chân nam tử ở dưới háng thấm ra không rõ chất lỏng, cả người bắt đầu kịch liệt run rẩy, phụ nhân đứng bên cạnh tiếng khóc ngày càng thê lương, Emma mới nhắc chân đè nặng trên người hắn ra.
"Lần sau nếu tới nhà của chúng ta gây sự, liền không phải hôm nay đơn giản như vậy.
Lăn!"
Hai người vừa lăn vừa bò rời đi.
Liền củi khô vẫn để ở nơi này không lấy đi.
Bốn phía xem náo nhiệt người cảm giác lại là hả giận, lại là sợ hãi.
Lần này sự tình cấp quanh đây tất cả mọi người gõ cái chuông cảnh báo rằng ba người nhà kia không dễ chọc.
##.
Chờ hai người rời đi, Lucas thực bất ngờ mà hướng Emma giơ ngón tay cái lên.
"Emma tỷ tỷ vừa rồi thật thật soái a!"
Emma hơi hơi mỉm cười, mũi sắp vểnh lên tận trời mà nói,"Còn tốt, còn tốt."
“À đúng rồi, tỷ tỷ.” Lucas vừa nhặt đống củi của hai mẹ con nhà kia bỏ lại vừa nghiêng đầu hỏi, ánh mắt đầy tò mò: “Ngươi với Amery thúc thúc… quen nhau từ trước à?”
Emma đứng một bên giúp hắn nhặt, tùy ý đáp.
“Cũng có thể tính là quen biết… Ta là cấp dưới của hắn, nhưng do chênh lệch cấp bậc nên trước đó chưa từng mặt đối mặt.”
Lucas giật mình, lại nhíu mày: “Ngươi là cấp dưới của Amery? Không giống lắm a.”
Emma nghe vậy liền cười khẽ một tiếng, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
“Ta là chủ tịch của một tập đoàn công nghệ quân sự, đứng top mười trong bảng xếp hạng toàn cầu. Nhưng công ty ấy, thực chất chỉ là cái vỏ bọc.”
Lucas ngẩn người. “Ý ngươi là… công ty ngươi có người đứng sau?”
Emma gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trong nhà xem có thấy Amery không, giọng mang theo vài phần cẩn thận sợ ai nghe thấy.
“Phía sau công ty, là một nhà đầu tư vô cùng bí ẩn. Ta chưa từng thấy mặt hắn. Chỉ biết, thư ký riêng của hắn ngay sau khi ta rời khỏi vòng trò chơi thứ nhất liền tìm đến ta, mời ta gia nhập một tổ chức tuyệt mật.”
Lucas càng nghe càng thấy giống kịch bản trong bộ phim nào đó. “Sau đó thì sao?”
“Lúc đầu ta cũng bán tín bán nghi, nhưng vì tò mò nên vẫn đi. Vừa đặt chân đến căn cứ huấn luyện, chưa kịp nói câu nào thì đã bị ném cho một bản hợp đồng chính là hợp đồng b·án t·hân."
Lucas: “...”
Emma nhún vai. “Không phải loại b·án t·hân ngươi đang nghĩ, mà là... bán cả sức lực, kỹ năng, và mạng sống để phục vụ cho tổ chức.”
Lucas thầm nuốt nước miếng. Tỷ tỷ này không đơn giản a!
Emma tiếp tục.
“Khi đó ta mới biết, người đứng sau không ai khác, chính là Amery thúc thúc của ngươi. Hắn là người đứng đầu trong tổ chức. Một tay hắn kéo ta vào, rồi bắt đầu quá trình huấn luyện địa ngục.”
Lucas. “Ngươi cũng phải huấn luyện?”
Emma liếc mắt. “Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta bẩm sinh biết đánh nhau à? Công ty của ta chỉ là vỏ ngoài, bản thân ta xuất thân từ đặc chiến, kỹ năng chiến đấu không tệ, nhưng vào đó rồi mới biết… mình chỉ là tôm tép.”
“Hàng trăm người chơi được đưa vào căn cứ. Tất cả đều là người đã từng tham gia trò chơi, ai cũng là người từng thấy qua máu nên rất là hung tàn. Mỗi ngày, là một cuộc chiến để chọn lọc.”
“Sau nửa tháng tẩy não, huấn luyện, loại bỏ, sát hạch cuối cùng chỉ còn lại năm người được chọn.”
Lucas có chút bất ngờ. “Cuối cùng ngươi là một trong năm người đó?”
Emma nhếch môi cười tự mãn: “Không chỉ sống sót. Ta còn là người đứng thứ 3.”
“Năm người được chọn cuối cùng, mỗi người đều trở thành một cánh tay đắc lực dưới trướng Amery. Từ đó về sau, ta bắt đầu được chia cho một đoàn người chơi mới để bồi luyện tân binh, đồng thời duy trì thân phận chủ tịch ở thế giới bên ngoài để làm bình phong.”
Lucas dơ ngón cái lên, hai mặt có chút lóe sáng. “Tỷ tỷ… ta cảm thấy ngươi cực kì ngầu.”
Emma thản nhiên nhún vai: “Được rồi, nhiệm vụ hiện tại của ngươi là nấu cơm cho ta cùng Amery ăn.”
Nói xong nhớ tới cái gì, Emma từ từ ngẩng mặt lên nhìn phía sau Amery.
Lucas cảm giác được Emma tầm mắt, ngẩng đầu, trông thấy phía sau Amery khuôn mặt có chút nếp nhăn do thời gian để lại.
"Amery thúc thúc, kì thực ngươi vẫn luôn rất ngầu!"
Amery đạm mạc mà liếc nhìn hắn một cái,"Chỗ nào ngầu?"
"Ngài liền đứng đó, cái gì đều không làm cũng rất là ngầu rồi!"
Lucas thực nể tình khích lệ nói,"Ngài ở trong lòng ta như một vị thần cực kì ngầu khi ở trên chiến trường!"
Emma nghe Lucas này thô thiển khích lệ nhịn không được muốn đỡ trán.
Như thế hoa ngôn xảo ngữ, nịnh nọt, ở Amery nơi này chính là tối kỵ, hắn ghét nhất những cái đó chỉ biết nịnh nọt người.
Quả nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng nghe không ra cảm xúc hừ lạnh.
"Hoa ngôn xảo ngữ."
Amery lãnh đạm lưu lại một câu, xoay người trở lại phòng trong.
Không có bị mắng?
nàng cho rằng Lucas sẽ bị phạt, hoặc là ít nhất sẽ bị răn dạy một trận.
Không nghĩ tới chính là như vậy không đau không ngứa một câu, cho dù là nàng cũng chỉ mới quen biết hắn nhưng chưa từng thấy Amery cho ai vẻ mặt tốt như vậy a.
Chỉ thấy Lucas cười hắc hắc, soa soa cái mông, chậm rì rì theo sau.
"Ta không hề nói hoa ngôn xảo ngữ, đây đều là thiệt tình lời nói." Lucas nói nhìn về phía đã đến lầu hai Amery.
"Amery thúc thúc, ngài giúp ta nhìn xem trong nồi đồ ăn đã chín chưa."
Emma đứng ở cửa, kỳ quái nhìn Lucas cùng Amery ở chung phương thức, cái loại cảm giác là lạ này càng thêm mãnh liệt.
Amery đối đãi Lucas, thật là trường hợp đặc biệt.
Bởi vì hắn là người nhỏ nhất sao?.
"Emma tỷ tỷ, thất thần làm gì đâu? Đi đường so với ta một cái có thương tích người còn chậm."
Lucas ngậm một miếng thịt, từ trên lầu lộ ra một cái đầu,"Ngươi không định ăn cơm sao, đầu óc cứ như trên mây vậy?"
Emma?.
Lucas tiểu đệ đệ này cần được dạy dỗ để cho biết ai mới là tỷ tỷ.
.
.
.
Trò chơi ngày thứ mười lăm, nhiệt độ lại giảm xuống.
Treo ở bên ngoài nhiệt kế chỉ còn lại có bốn năm độ, trong miệng đều có thể thở ra từng đoàn sương trắng.
Lucas đi ra ngoài xem, bên ngoài lạnh đến mức hắn phải mặc thật dày quần áo, thấy rõ ràng nhiệt độ xong liền vội vàng vào nhà.
“Vẫn là trong phòng ấm áp a.”
Bên ngoài người đã mặc vào ba bốn kiện quần áo. Bọn hắn đang ở bên ngoài lục tìm mái ngói bị rơi ở trên đường để mang về tu sửa lại nóc nhà.
Càng ngày nhiệt độ càng thấp, nếu cứ ở bên ngoài mãi như này liền không ổn. xung quanh người lục tìm ngói nhà thở dài, sương trắng theo hô hấp phun ra .
"Cái này chó má nhiệt độ, khi nào mới quay lại thời tiết như xưa a!"
"Cứ ngồi tưởng tượng cái này, ngươi còn không bằng động tác nhanh lên." Bên cạnh đồng bạn nghe vậy nói.
Bọn họ động tác quá chậm, mấy tấm mái ngói còn dùng được đều bị tới trước người nhặt đi rồi.
Phía trước tùy ý có thể thấy được đống củi, cũng bị người lặng lẽ kéo trở về.
Không biết từ khi nào bắt đầu, bên ngoài phố lớn ngõ nhỏ trở nên càng ngày càng không an toàn. Nơi nơi nằm t·hi t·hể không ai dọn sạch, hẻo lánh một chút địa phương còn có người c·ướp b·óc.
Từ ban đầu thấy n·gười c·hết hoảng sợ, đến bây giờ hắn đều đ·ã c·hết lặng.
Thẳng đến nhìn thấy nơi xa, một cái kẻ lưu lạc đang ở t·hi t·hể trên người kéo lấy quần áo.
Nam tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng vỗ vỗ đồng bạn, ý bảo hắn xem qua đi.
"Ngươi xem chỗ đó!"
"Mẹ nó!"
Đồng bạn kh·iếp sợ kêu lên tiếng.
Hai người thanh âm hấp dẫn kẻ lưu lạc chú ý, kẻ lưu lạc ngẩng đầu lên nhìn, trong tay ôm vài bộ quần áo mỏng mùa thu hướng tới bọn họ xem qua đi.
Vẩn đục ánh mắt, người bị nhìn có chút lạnh sống lưng.
Đồng bạn thấy vậy vội vàng vỗ vỗ nam tử bả vai,"Đi mau, đi mau!"