Chương 108: Tiếng tru trắng (17)
Mắt chúng nhìn về phía bên trong tiểu khu, nhìn đống chướng ngại vật được dựng lên tạm bợ, nhìn cư dân đang vũ trang đứng canh.
Ánh mắt đám người bên ngoài lấp lánh ánh sáng màu xanh lục, hệt như một bầy sói đói.
Khó đối phó.
Chỉ cần liếc qua ánh mắt đó, Lucas liền đưa ra kết luận.
Giày có đế còn sợ kẻ đi chân trần, mà kẻ đi chân trần lại càng sợ đám người không muốn sống.
Khác với mấy đợt c·ướp b·óc lác đác trước đây, lần này rõ ràng sẽ là một trận tử chiến.
---
Bông tuyết rơi xuống ngày càng dày đặc.
Rất nhanh đã phủ kín mặt đất một lớp tuyết mỏng.
Nhiệt độ bên ngoài thấp đến mức chỉ cần đứng đó vài phút, hàng lông mày cũng đóng một tầng sương mỏng.
Không khí ở hiện trường, lại căng thẳng như một thùng thuốc súng sắp bùng nổ.
Trong tiểu khu, mọi người nắm chặt v·ũ k·hí tự chế trong tay nào là xẻng sắt, cờ lê, dao bếp, chày cán bột… từng đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước.
Bầu không khí như đóng băng, chỉ chờ ai đó ra tay trước.
Cho đến khi, trong đám người bên ngoài, một tên đàn ông mặc chỉnh tề nhất trên người khoác cả một tấm thảm lông bất ngờ hét lớn một tiếng!
“LÊN CHO TA!!!”
Đám người phía sau hắn lập tức như dã thú lao ra!
Vượt qua bức tường chướng ngại cao hai mét, như chó săn đói mồi, xông thẳng vào bên trong!
“Chuẩn bị! Chuẩn bị sẵn sàng!!”
Một tiếng hô lớn từ dưới đất vang vọng khắp tiểu khu, cư dân đứng bên dưới ngẩng đầu hét lên, truyền tin cho tầng trên.
Trên lầu, phần lớn là lão nhân và phụ nữ. Mỗi người đều cầm một chậu lớn trong tay, không phân biệt nước ấm hay nước lạnh, ầm ầm dội thẳng xuống đầu đám xông vào.
Nhiệt độ thấp đến mức vừa hất xuống chưa được bao lâu, nước đã kết băng. Người nào không né kịp, ướt sũng cả thân, lạnh đến mức hàm răng va vào nhau lập cập, ngay cả chân tay cũng run rẩy.
Tiếp đó, gạch đá, chậu sành, đủ loại vật nặng nối đuôi nhau ném xuống.
Đừng tưởng phụ nữ lão nhân yếu đuối, ở tình cảnh này, từng cú ném đều mang theo khí thế quyết liệt.
---
Hai đợt xung kích đầu tiên của đám c·ướp b·ị đ·ánh bật.
Trong lòng cư dân dần dần sinh ra chút tự tin, có thể đánh! Không đến nỗi chịu c·hết không phản kháng!
Thế nhưng.
Đám c·ướp đột nhiên thay đổi chiến thuật. Bọn chúng không t·ấn c·ông chính diện nữa mà chuyển sang hai bên, cố gắng leo lên lầu từ các phòng bên cạnh!
“Chặn chúng lại! Không cho leo lên!”
Tiếng hô hoán nổi lên, cư dân cầm theo các loại nồi niêu, dao gọt hoa quả, vung vẩy xông tới. Hai bên vật lộn, loạn thành một đoàn.
Tuy cư dân tiểu khu có ăn no mặc ấm, nhưng cũng vì vậy mà không đủ hung ác, không có sự tuyệt vọng như đám bên ngoài. Chúng liều mạng, còn cư dân lại có phần e ngại, chỉ đánh cầm chừng.
Nếu không nhờ có Amery và Emma trấn giữ, e là phòng tuyến đã vỡ từ lâu.
---
Ngay lúc đôi bên giằng co ác liệt, một trận la hét đột nhiên vang lên từ trung tâm tiểu khu.
“Phía Bắc! Phía Bắc cũng có người xông vào!”
“Bang! Bang!”
Tiếng súng vang lên hai phát! Không khí trong nháy mắt đông cứng.
“Chúng có súng! Bọn khốn đó có súng!!”
Lòng tin vừa mới dựng lên một chút liền lập tức sụp đổ. Trong phút chốc, sắc mặt cư dân trắng bệch, hoảng loạn lan tràn khắp nơi.
Ngay lúc ấy.
Một giọng nói dõng dạc vang lên qua loa.
“Sợ cái rắm! Chúng ta cũng có súng!!”
Lucas xách theo cái túi, móc ra từ bên trong súng trường, súng ngắn, thậm chí cả đạn, chính là chiến lợi phẩm trước đó thu được từ đám t·ội p·hạm.
Cùng Amery và Emma chia nhau một khẩu, cả ba đồng loạt nâng súng.
“Bang! Bang! Bang!”
Tiếng súng vang lên!
Đạn bay xé gió, trúng ngay vào tên vừa định trèo tường, hắn ngã nhào xuống như bao cát, rên rỉ không thôi.
Cư dân xung quanh sững sờ, ánh mắt kinh ngạc chuyển thành sôi sục.
Bọn họ không ngờ. Lucas vậy mà thật sự dám nổ súng!
Bọn họ cũng… có thể phản kích!
"Amery, ta dẫn một nhóm người qua chi viện!"
Emma quay đầu nhìn về phía sau, nơi tiếng súng vang lên mỗi lúc một dữ dội, sắc mặt trầm như nước.
Không chờ thêm một giây, nàng vẫy tay ra hiệu, dẫn theo một đội người chạy vội sang bên kia chiến tuyến.
Quân số phía bên này lập tức giảm mạnh, nhưng nhờ có Lucas và Amey trong tay đều có súng, cư dân nhanh chóng tụ về quanh hai người họ. Ánh mắt đỏ ngầu, rít gào chiến đấu với đám xâm nhập giả như những con thú bị dồn vào đường cùng.
--
Phía bên kia.
Emma vừa mới đến nơi, liền đối mặt một gương mặt quen thuộc đến mức khiến cả người nàng lạnh lẽo.
“Phạm Thoại."
"Emma, oan gia ngõ hẹp a."
Một người đàn ông đội mũ đen, che mặt kín mít, đứng sừng sững giữa bãi tuyết, giọng nói âm lãnh như rắn độc.
"Không ngờ có ngày ngươi cũng rơi vào tay ta."
Emma đứng đó, khinh thường nhếch môi, ánh mắt lạnh như sương tuyết.
"Chúng ta còn chưa giao thủ, ngươi đã nghĩ thắng chắc? Quá đề cao mình rồi."
"Không phải ta tự đại," Phạm Thoại nhếch môi cười, nhưng ánh mắt lạnh băng, "mà là người ngươi mang theo, không ai chịu nổi một đòn."
"Hoặc là nói các ngươi đã xuống dốc đến mức không còn người dùng được nữa?"
"Tổ chức Cửu Xà của chúng ta, luôn hoan nghênh nhân tài."
"Cười c·hết được." Emma hừ lạnh, "Người ta tìm đến chúng ta để gia nhập, còn các ngươi? Mặt dày đi cầu người."
Phạm Thoại nghe vậy, sắc mặt sa sầm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Emma.
"Quả nhiên, chó của ai thì học đúng phong cách của chủ."
"Ngươi cũng chỉ là một bản sao rẻ tiền của Bảo Long thôi, học hành nửa vời."
Không khí bỗng chốc đông cứng.
Phạm Thoại giơ tay, một mệnh lệnh đơn giản.
Mười mấy họng súng đồng loạt nhắm về phía Emma.
"Ngươi hôm nay, đừng mong sống sót."
---
“PẰNG! PẰNG! PẰNG!”
Một loạt tiếng súng dội lên từ phía Tây Bắc đại đạo, chấn động cả mặt đất. Lucas đang bắn bên kia, nghe xong liền cảm thấy trái tim siết chặt.
Không do dự, hắn ném khẩu súng trường trong tay cho Amey, nói gấp gáp.
"Amery thúc thúc! Bên này giao cho ngài, ta đi tìm Emma!"
Là một kho v·ũ k·hí di động, Lucas luôn xác định vai trò của mình, du tẩu khắp nơi làm Spo hỗ trợ đồng đội, chi viện nhanh như gió.
Từ Tây Bắc chạy thẳng đến con đường phía Nam, chỉ mất vài phút. Nhưng khi đến nơi...
Không còn một bóng người.
Hoặc đúng hơn, không còn người sống.
Trên mặt đất là một đám t·hi t·hể ngổn ngang, tất cả đều là người do Emma dẫn tới.
Mỗi một t·hi t·hể đều trúng đạn. Không ai may mắn thoát.
Lucas nghẹn thở.
Hắn không kêu, không hét, chỉ lặng lẽ bước vào giữa đống xác, từng người từng người lật lại kiểm tra.
“Không phải Emma… không phải... vẫn không phải…”
Dù trong lòng nhẹ nhõm một chút, nhưng nỗi hoảng loạn cũng ngày một dâng lên.
“Người đâu? Emma đâu rồi?!”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ trên trán Lucas chảy xuống.
Lucas đảo mắt nhìn quanh, tuyệt không thấy bóng dáng Emma.
Trong lòng như có đá đè, hắn hít sâu một hơi, rồi quay đầu chạy thẳng về phía tòa tửu lâu cao nhất trong tiểu khu.
Gió lạnh rít bên tai, hơi thở như muốn đông cứng, Lucas vừa thở hổn hển vừa bò lên từng bậc cầu thang gió lùa đến tận xương. Khi cuối cùng đứng trên lầu sáu, cả người nàng lạnh đến run rẩy.
Toàn bộ mảnh tiểu khu thu gọn vào tầm mắt, hắn cuối cùng cũng thấy nàng rồi!
Emma bị dồn vào một góc c·hết trong một con hẻm nhỏ, bị một nhóm người vây chặt, mà người dẫn đầu chính là một tên trùm kín người.
Một người đối đầu với một đám, tình thế nguy hiểm đến cực điểm.
Lucas nhanh chóng tính toán. Ánh mắt quét qua, liền thấy một cái đại loa treo trên đầu, lập tức tháo xuống, dùng áo khoác bọc lại.
Sau khi bố trí xong một vài thứ đơn giản, hắn lao thẳng xuống lầu, như một mũi tên rời cung, chạy điên cuồng về phía chiến trường của Emma.