Chương 111: Tiếng tru trắng (20)
“Gì cơ? Nói lớn chút!”
Lucas cuống lên, dán sát tai vào. Tai nghe còn kém hơn cả bà cụ bảy mươi ngoài công viên dưỡng sinh.
Emma lại gần, lần này gần như gào thẳng vào tai hắn.
“RA TRÒ CHƠI LÀ KHỎI!”
“Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi…”
Lucas cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như từ cõi c·hết vớt được vé khứ hồi.
Hắn mò mẫm tìm ghế ngồi, động tác còn hơi khựng nhìn không thấy vẫn chưa quen.
Emma thấy vậy định đưa tay kéo giúp, nhưng một giây sau…
Cái ghế bên cạnh tự nhiên nhích về phía Lucas.
Amery người nãy giờ vẫn im lặng như tảng đá, không nói không rằng đẩy sô pha lại cho hắn, sau đó bình tĩnh ngồi xuống như chẳng có gì xảy ra.
Vẻ mặt đúng chuẩn. “Ta không làm gì cả, ta vô tội.”
Emma. “…”
Thôi vậy, rút tay lại cho lành.
Lucas vừa ngồi xuống, vừa lo lắng quay sang phía Emma.
“Emma tỷ tỷ, v·ết t·hương của ngươi đã đỡ chưa?”
Emma gật đầu, mặt có chút áy náy.
“Còn ổn… nhưng mà, thật sự xin lỗi Lucas. Lúc trước ta bảo sẽ gánh team cho ngươi, ai ngờ lại hại ngươi thành ra thế này…”
“Ai da, tỷ tỷ nói mấy câu này làm gì.”
Lucas khoát tay, mặt hướng về phía tiếng Emma phát ra, nghiêng đầu cười hì hì.
“Nếu ngươi không phóng tới đỡ bom lần đầu tiên, ta mới là người thật sự phải đi xuống lỗ rồi. Lần này gọi là hợp tác đôi bên cùng có lợi, tỷ tỷ ở trong lòng ta vẫn là top 1!”
Hắn vừa nói, vừa giơ ngón tay cái, tuy không biết có chỉ đúng hướng không.
Emma nhìn hắn, trong lòng nghẹn lại.
Mắt không thấy, tai không nghe rõ, vậy mà còn cười tươi như không.
Cái thằng nhóc này… vừa ngốc lại vừa ấm áp a.
Đôi khi là một thằng nhóc độc mồm độc miệng, mà đôi khi lại ấm như chiếc áo bông nhỏ mềm xù xì.
---
Ngày thứ 24 trong trò chơi sinh tồn.
Nhiệt độ ngoài trời chính thức giảm xuống âm 25 độ.
Bão tuyết mỗi ngày lại tăng thêm một cấp.
Chỉ một đêm, tuyết dày đến một mét chồng chất khắp sân.
Nóc nhà cũng phủ kín trắng xóa.
Nếu để lâu, không dọn kịp thì...
Đổ sập!
Amery và Emma không còn cách nào khác, đành xách xẻng, vác thang, bắt đầu dọn sạch hết tuyết trên mái nhà.
…
Ngày thứ 25 của trò chơi. Nhiệt độ không khí đã giảm xuống âm 30 độ.
Ban ngày còn có thể chịu đựng, nhưng tới đêm, cái lạnh như dao cứa vào da thịt.
Phòng ngủ không có lò sưởi tường, sàn cũng không có hệ thống sưởi.
Bốn phía dù có để ba, bốn bình nước ấm... nhưng nửa đêm rồi vẫn lạnh buốt tận xương.
Lucas nằm trong ổ chăn như cái kén, hai cái chăn bông to sụ cũng không cứu nổi.
Tay lạnh.
Chân lạnh.
Chỉ có người nằm giữa mới còn chút hơi ấm.
Hắn bất giác co người lại như con tôm luộc, cả cái đầu cũng rúc sâu vào trong chăn, như thể càng giấu kỹ càng đỡ rét.
…
Trò chơi ngày thứ 26, nhiệt độ âm 40 độ.
Trời càng lúc càng lạnh.
Tuyết lớn chất đầy mặt đường, cao gần chạm đến tầng hai căn biệt thự.
Không có nhà cửa trú ẩn, người sống không nổi qua một đêm.
Cái gọi là “chống lạnh” chỉ là miễn cưỡng giữ được một chút hơi ấm còn sót.
Quần áo dày nhất, lò sưởi, củi lửa, nến, bật lửa, vải vụn.
Tất cả có thể đốt được, đều bị lôi ra thiêu hết.
---
Trò chơi ngày thứ 27, nhiệt độ âm 55 độ.
Không khí như bị rút sạch.
Đại tuyết vẫn rơi, trắng xoá trời đất.
Thế nhưng cái lạnh này lạnh đến tuyệt vọng.
…
Trò chơi ngày thứ 28, nhiệt độ không khí âm 70 độ!
Toàn bộ hải đảo, gió tuyết như ma thần quét ngang.
Đến cả nước biển bốn phía đều bị đóng băng, lớp băng dày đặc như giáp trụ thiên nhiên, đem cả hòn đảo nhốt trong một tầng hàn băng t·ử v·ong.
Đây không còn là trò chơi, mà là một hồi tàn sát vô thanh vô tức.
Đại tuyết, khí lạnh.
Thoạt nhìn không có cái gì dọa người, nhưng đó lại là lưỡi đao rét buốt, vô hình, vô thanh, từng chút một rút sạch hơi ấm và sinh mệnh của con người.
Cư dân trên đảo cho dù trốn trong nhà, co ro trong chăn, mỗi ngày vẫn có n·gười c·hết.
Một buổi tối thôi, người còn hôm qua đã hóa thành t·hi t·hể cứng đờ, lạnh đến mức không thể động đậy.
Không ai khóc.
Không ai thương tâm.
Lạnh đến mức ngay cả cảm xúc cũng bị đông cứng.
Không có ai nhặt xác.
Người sống đã sớm c·hết lặng, đói khát, lạnh buốt, tinh thần sụp đổ.
Chỉ còn lại máy móc, cứng nhắc lạnh lẽo, từng người một gỡ quần áo trên t·hi t·hể xuống, khoác lên thân thể người sống.
Đây là một hồi tuyết tai nhân gian, là trò chơi biến chất trở thành trường thi của t·ử v·ong cùng ý chí.
.
Cho dù trong phòng đã cải tạo bao nhiêu lần, cho dù sàn sưởi cùng lò tường đã thiêu đỏ, cái lạnh vẫn như quỷ mị rình rập, từng luồng từng luồng len lỏi khắp nơi.
Lucas cuộn tròn trong chăn dày, mặc tận ba bốn lớp quần áo, dưới chân đặt hai túi nước ấm, trong ngực còn ôm thêm một cái nữa, đều là Emma tỷ tỷ đưa cho hắn.
Đãi ngộ bệnh nhân, quả nhiên đặc biệt.
Nhưng không thấy ánh sáng, cũng không nghe rõ âm thanh, ngày trôi qua như vô tận bóng tối.
Mở mắt là đen, nhắm mắt cũng là đen.
Thế giới chỉ còn tiếng tim đập cùng từng đợt lạnh cắt da.
---
”ẦM.”
Một tiếng rung trời truyền xuống từ đỉnh đầu.
Phòng run rẩy như bị đấm mạnh một quyền.
Lucas giật mình bật dậy.
"Chuyện... chuyện gì vậy?"
Tầng ba sụp.
Tuyết rơi liên tục không ngừng nghỉ, đã chất thành cả một ngọn núi băng ép sập mái nhà.
Bọn họ không thể dọn kịp nữa, quá muộn rồi.
Sau khi lên kiểm tra, bọn hắn quyết định chuyển hết xuống tầng một.
---
Tầng một, sớm đã bị tuyết lấp ngang cửa sổ.
So với tầng hai, nơi này tối hơn, lạnh hơn, như lòng đất không ánh mặt trời.
Củi chưa kịp tới đã tắt.
Để nhóm lại lửa, Emma đổ ra hết dầu ăn, rượu vang trong nhà.
Từng bó củi được tẩm đẫm rồi châm, cuối cùng cũng đốt được ngọn lửa trong lò sưởi tầng một.
Ánh sáng mờ nhạt.
Nhiệt chỉ đủ bao một khoảng nhỏ.
Cả ba người phải chen chúc lại gần nhau.
---
Ngày thứ 29 của trò chơi, nhiệt độ: âm 90 độ.
“Lạnh… thật sự lạnh…”
Đáng nói là, nhiệt độ thấp nhất từng ghi nhận ở Nam Cực cũng chỉ ở mức này.
Không thiết bị giữ ấm, không điện, không đồ chuyên dụng.
Bọn họ, ba người, dựa vào một ngọn lửa nhỏ, liều mạng chống chọi.
Lucas run rẩy co cụm, hàm răng đánh lập cập.
Không khí lạnh như lưỡi dao, gọt từng lớp da thịt, ngay cả thở ra cũng hóa thành khói trắng.
Lucas nằm thẳng đến trò chơi kết thúc nhắc nhở thanh âm.
【Chúc mừng người chơi Lucas Stark, vòng chơi "Tiếng tru trắng" đã thông quan thành công. Ngài nhận được 100 điểm tích phân cơ bản. Ngoài ra, do tiêu diệt hai người chơi khác, ngài nhận thêm 20 điểm thưởng.】
Khi trở lại không gian gốc của trò chơi, toàn bộ chức năng cơ thể lập tức được phục hồi lại toàn bộ.
Lucas siết chặt tinh thần, mất một lúc mới có thể ổn định lại. Vòng chơi lần này, suýt nữa khiến hắn không thể chịu nổi.
May mà… cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại trên giao diện hệ thống đang lơ lửng trước mặt. Trên màn hình, thông tin thân phận đã phát sinh biến động.
Tích phân tăng thêm 320 điểm, tổng điểm hiện tại: 320.
【Đinh! Do lỗi hệ thống trong quá trình vận hành, người chơi 00001 được bồi thường hai phần thưởng đặc biệt:
Bộ não của Hiro Hamada.
Mặt nạ thay đổi ngoại hình.】
Lucas hơi kinh ngạc, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc xen lẫn hứng thú. Cái tên Hiro Hamada này, hắn nhận ra.
0_0