Chương 114: Cuộc sống (3)
Lucas bấm một nút trước ngực Đại Bạch, một viên chip màu xanh lục từ bên trong bật ra.
“Có nó, Đại Bạch mới có thể xưng là trợ thủ sức khỏe đỉnh cấp!”
Tony gật đầu, đưa tay vỗ vỗ cái bụng phình to mềm mại của Đại Bạch.
“Polyethylene thuần sợi sao?”
“Không sai, ta thiết kế nó theo tiêu chuẩn thân thiện, mềm mại và không gây hại cho người dùng.”
“Nhìn giống như một viên kẹo bông gòn biết đi... Ta không có ý mạo phạm đâu nhé.”
“Ta là người máy, không có cảm giác bị mạo phạm.”
Đại Bạch vẫn duy trì vẻ mặt ngốc nghếch nghiêm túc.
Lúc này thì ngay cả Tony cũng không nhịn được bật cười, thật sự bị cái "manh vật" này hạ gục rồi.
“Nhưng tại sao lại dùng ống kính Siêu Quang phổ mà không phải toàn tức quét hình?”. Hắn hỏi.
“Để tiết kiệm chi phí.” Lucas đáp thẳng, “Phiên bản này là bản thị trường, ta thiết kế theo chiến lược thương mại, tất cả nguyên liệu, cấu trúc, thiết bị đều khống chế ở mức chi phí thấp nhất. Nhưng sau này sẽ ra mắt bản nâng cấp, thay thế da bằng nhựa nano, trang bị toàn tức quét hình cùng với thiết bị hình chiếu 3D.”
“Khung xương thì sao? Là hợp kim titan?”. Tony tiếp tục hỏi.
“Không, ta dùng sợi các-bon, nhẹ hơn, linh hoạt hơn.”
“Ừm, đúng là nhẹ thật.”
Tony cúi sát lại, xuyên qua lớp da bán trong suốt nhìn vào cấu trúc bên trong, không nhịn được kinh hô.
“Siêu cường phanh lại cơ? Ngươi cũng làm ra rồi hả?”
“Chuyện nhỏ thôi.” Lucas phẩy tay, “Lý luận đã có sẵn, ta chỉ cần tinh chỉnh vài thông số để thực tế hóa là xong.”
“Tải trọng thì sao?” – Giọng Tony có chút kích động.
“Đại Bạch hiện giờ chỉ mang một bản mini của siêu cường phanh lại cơ, có thể nâng được vật nặng khoảng 500kg.”
Tony hít sâu một hơi.
“Làm rất tốt, tiểu tử thúi.”
Tony giơ ngón cái, đôi mắt lóe sáng như phát hiện kho báu, “Ta ra 3 tỷ đô la, tối nay muốn thấy toàn bộ bản thiết kế của Đại Bạch nằm gọn trong hộp thư của ta.”
“9 tỷ.” Lucas không chớp mắt mà hét giá, “Hơn nữa chỉ cấp phép số liệu cơ giới bộ phận, còn lại miễn bàn.”
“Thành giao!”
Tony không hề do dự, vừa nghe xong đã lập tức gật đầu. Từ lúc bắt đầu hiểu ra kỹ thuật trong Đại Bạch, hắn đã sớm coi cục mập này là viên kim cương chưa được khai thác. Nếu không vội chốt đơn, biết đâu ngày mai Lucas lại đổi ý tăng lên mười tỷ!
Ngay khi bầu không khí còn đang đầy mùi tiền và mùi cơ khí công nghệ cao, Đại Bạch đột nhiên đưa tay ra, móc từ đâu đó ra một... kẹo que màu hồng.
“Ngài biểu hiện rất tốt, thưởng cho ngài một cái kẹo.”
Tony liếc nhìn cây kẹo, hơi khựng lại. Cái này… phần thưởng của ta sao?
“Tốt lắm, ta nhận.”
Hắn đưa tay nhận lấy, mặc kệ hình tượng mà cắn một phát, ai bảo phần thưởng đến từ một cục mập siêu cấp đáng yêu như vậy!
“Trước khi ngài xác nhận hài lòng với dịch vụ của ta, ta không thể tiến vào chế độ ngủ đông.”
Giọng Đại Bạch vang lên lần nữa, hết sức máy móc nhưng lại mang theo một tia... nghiêm túc giả vờ đáng yêu.
“Được rồi, được rồi, ta cực kỳ hài lòng.”
Tony cười khổ, cảm giác như bản thân bị một cái hệ thống ép đánh giá năm sao vậy.
Ngay khi lời xác nhận vang lên, Đại Bạch lập tức lùi về phía sau, thân thể trắng tròn co rút lại từng chút, một hồi âm thanh tê tê tê vang lên. Trong nháy mắt, hắn đã biến thành một chiếc vali màu đỏ tròn trĩnh, hoàn toàn không nhìn ra được vừa nãy còn là một sinh vật cơ khí có thể cứu người, nói chuyện và… phát kẹo.
Lucas im lặng trong chốc lát rồi thốt ra.
“Thứ này... có thể giúp được rất nhiều người.”
Tony. “Không chỉ giúp người đâu. Nó còn có thể giúp Tập đoàn Stark kiếm về cả núi tiền.”
Lucas liếc hắn. “Vạn ác nhà tư bản.”
Tony nhếch miệng. “Ngươi ăn mặc, tiêu xài đều là do lão tử vạn ác nhà tư bản này nuôi. Không biết cảm ơn thì thôi, còn nói gì?”
“Được rồi, hỏi nghiêm túc, nó dùng nguồn năng lượng gì?” Tony chuyển sang chế độ kỹ thuật.
“Graphene pin.” Lucas đáp thản nhiên.
“???”
Tony lập tức quay sang nhìn hắn đầy nghi hoặc.
“Cái gì pin?”
Đối với việc Tony không biết đến Graphene, Lucas cũng chẳng thấy lạ lùng gì.
Lúc bắt đầu thiết kế Đại Bạch, cân nhắc đến vấn đề bay liên tục và sạc điện nhanh, hắn dứt khoát không đi theo bản thiết kế truyền thống dùng pin lithium phối hợp siêu cấp tụ điện nữa, mà trực tiếp... chơi lớn lựa chọn Graphene, loại vật liệu có khả năng tích điện cường đại và độ ổn định cao đến biến thái.
Thế nhưng khi hắn lục tung internet, cày nát các tạp chí khoa học, tạp san kỹ thuật các loại, mới phát hiện một sự thật đầy bi ai, thế giới này còn chưa phát hiện ra Graphene, thứ hắn xem như “vàng ròng” trong giới vật liệu nano.
Không có thì tự chế, không ai làm thì mình làm!
Lucas lúc ấy chỉ có một ý nghĩ tự mình động thủ, cơm no áo ấm!
Hắn bắt đầu từ con số 0, từng bước nghiên cứu, từng bước tổng hợp, hao tốn cả ngày, cuối cùng chế tạo ra được Graphene pin chân chính.
Mà hiện tại Tony còn chưa hiểu khái niệm Graphene, thế thì...
Lucas sao có thể bỏ lỡ cơ hội khoe khoang thần kỹ?
“Graphene là một loại nano vật liệu chỉ dày một nguyên tử, do nguyên tử carbon tạo thành mạng tổ ong hai chiều bằng cấu trúc sp², được bóc ra từ than chì bằng phương pháp bóc tách hơi cơ học.”
“Loại vật liệu này có tính chất quang học, điện học, cơ học cực mạnh. Ta còn khai thác thêm khả năng vận động nhanh chóng của ion lithium giữa bề mặt Graphene và điện cực, từ đó sáng tạo ra một loại pin hoàn toàn mới.”
“Pin Graphene có khả năng lưu trữ điện gấp 10 lần pin lithium, tốc độ sạc nhanh hơn gấp 1000 lần.”
“Ngoài ra, độ bền cơ học của nó còn là số một hiện tại đủ để ứng dụng làm vật liệu phòng hộ quân sự. Còn quang tính? Làm v·ũ k·hí laser không thành vấn đề!”
Lucas khoanh tay, thản nhiên kết luận.
“Graphene chính là một loại thần cấp vạn năng vật liệu, đáng tiếc thế giới này còn chưa khai phá được.”
Tony nghe xong toàn bộ phần thuyết trình, ngơ ngác tại chỗ, cả người như b·ị c·hém một đao thẳng vào đầu.
“Ta là ai... ta đang ở đâu... ta đến từ đâu... và muốn đi về đâu?”
Tony Stark, tâm linh lúc này đã bị Lucas một tay giẫm lên trình độ công nghệ mà dẫm nát.
“Ta, Tony Stark, hôm nay chính thức nhận ngươi làm tiểu thiên tài. Không ngờ nghiên cứu của ngươi đã tiến xa đến mức đạp đổ nhận thức của ta về vật liệu nano!”
Lucas nhún vai, thản nhiên đáp.
“Dù sao lúc ngươi đang cùng một cô gái nào đó chơi trò cưỡi ngựa, thì ta đã bơi trong biển tri thức ngụp lặn không thể tự kiềm chế rồi.”
Câu này khiến Tony suýt sặc nước miếng, mặt già đỏ bừng. Hắn vội ho khan hai tiếng, lái sang chủ đề khác:
“Khó trách vừa rồi ngươi kiên quyết giới hạn quyền truy cập vào cơ giới bộ phận... Thì ra là vì Graphene pin không nằm trong phạm vi đó, nó thuộc về dữ liệu tài liệu kỹ thuật! Mẹ nó, ta còn tưởng ta mới là vạn ác nhà tư bản, nhìn ngươi đi, rõ ràng là cắn xương không chừa!”
“Bao nhiêu? Hạng kỹ thuật này ta muốn toàn bộ bản quyền sử dụng!”
Lucas giơ ba ngón tay, thản nhiên nói ra hai chữ.
“Hai mươi lăm.”
Tony nhướng mày.
“Triệu?”
Lucas cười như không cười.
“Tỷ. Mà đó còn là phí trao quyền, tính theo mỗi năm.”
Tony: “…”
Một lúc sau, hắn bỗng cười ha ha.
“Không hổ là con ruột của ta, làm ăn càng lúc càng giống lão tử rồi! Thành giao!”
“Đúng rồi, tối nay ăn gì, tiểu tử thúi?”
“Hamburger pho mát thế nào?”
“Jarvis, đặt trước bữa tối!”
“Đã ghi nhận, thưa ngài.”
Nghe đến câu này Lucas có chút bất ngờ. “Ana đâu rồi, với lại hôm nay Pepper Post tỷ tỷ không đến sao?.”
Tony nhún nhún vai. “Không, nay Ana ra ngoài cùng Pepper Post có chút việc.”
“Ồ, được rồi.” Lucas nghe xong câu này cũng không mấy để ý.