Trực Tiếp: Ta Là Người Dẫn Đường Nổi Tiếng Toàn Giới

Chương 119: Cuộc sống (8)




Chương 119: Cuộc sống (8)
“Ngươi còn có cái gì ý tưởng về tương lai không? Nói cho ta nghe một chút đi. Trước đây ta thật sự là xem nhẹ tiểu tử ngươi, không ngờ ngươi là loại tú tài không ra khỏi cửa mà có thể hiểu thấu thiên hạ sự.”
Tony chống cằm nhìn Lucas, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú, vài phần tán thưởng.
“Cắt, ngươi trước đây đừng nói là xem nhẹ ta, căn bản là ngay cả nhìn ta một cái cũng lười. Ai…”
Lucas bĩu môi, giọng mang theo chút khinh bỉ, “Dù sao ta cũng chỉ là một đứa con riêng không danh không phận, đột nhiên nhảy vào cuộc sống của ngươi, đổi lại là ai cũng cảm thấy khó xử.”
Tony cười khan một tiếng, nhướng mày:
“Tốt rồi, tiểu tử thúi! Bớt bày cái trò đáng thương kia đi, ngươi cái kiểu chơi tâm lý này với ta vô dụng! Nói thẳng đi, lần này lại muốn bao nhiêu tiền?”
Lucas ho nhẹ một tiếng, mặt mũi nghiêm túc mà giơ tay:
“Cái này… Ngươi xem a, bữa cơm trưa đấu giá với Buffett cũng phải hơn 200 triệu USD. Ta đây không phải chỉ mời ngươi ăn cơm, mà là cung cấp toàn bộ phân tích chiến lược tương lai chuẩn xác, tính ra giá trị tuyệt đối vượt xa bữa cơm trưa kia.
Cho nên, tùy tiện cho ta một cái 777 triệu USD đi. Dù sao cũng là người một nhà, coi như tặng thưởng nho nhỏ!”
Tony nghẹn họng, không nói gì, xoay người móc ví, rút ra tờ chi phiếu cùng bút máy, xoát xoát xoát viết xuống một chuỗi con số cùng chữ ký rồi xé "rẹt" một tiếng, nhét thẳng vào tay Lucas.
“Cầm lấy đi, đại gian thương.”
Lucas hai mắt phát sáng, tay cầm chi phiếu không ngừng run rẩy:
“Hắc hắc hắc! Dù sao ta cũng là con riêng, tất nhiên phải có chút tiền phòng thân, mang theo bên người mới an tâm.”
Lúc hắn cúi đầu nhìn con số trên tấm chi phiếu, ánh mắt lập tức như có hai đồng kim tệ lấp lánh xoay tròn, sáng rực đến chói mắt.

Đây là thói quen từ kiếp trước còn sót lại—nghèo đến thấu xương, nghèo đến mức phải tích từng xu một mà sống. Dù giờ đây đầu thai vào hào môn thế gia, Lucas vẫn không cách nào từ bỏ được bản năng “tích lũy tài phú”. Dù sao cũng chỉ là con tư sinh, muốn sống vững chắc thì ví tiền phải đầy mới yên tâm ngủ ngon.
Tony trừng mắt:
“Ngươi đấy, đúng là kiểu chỉ cần tiền chứ không cần nghĩa. Nghĩ ta nuôi ngươi tốn bao nhiêu tiền cơm gạo chứ?”
Lucas cười toe toét nhét chi phiếu vào túi, lúc này mới ho nhẹ một cái, nghiêm túc trình bày những phân tích về xu thế tương lai mà mình nắm giữ.
Nói là “phân tích” thực ra chính là hắn đem kiến thức từ kiếp trước những xu hướng xã hội, quỹ đạo phát triển công nghệ, chẳng khác gì một màn diễn thuyết kinh tế học tầm cỡ quốc tế.
Từ dữ liệu lớn, điện toán đám mây, Internet vạn vật, đến trí tuệ nhân tạo, blockchain, không một cái nào hắn bỏ sót, lại còn kèm theo vài ví dụ thực chiến từ các tập đoàn trong tương lai, lý luận sắc bén, logic rõ ràng, khiến Tony nghe đến mức mắt sáng lên như bóng đèn LED.
Chờ khi Lucas nói đến “nghề nghiệp hot trong tương lai” thời gian đã lặng lẽ trôi đến 8 giờ tối.
Hắn vươn vai lười biếng:
“Ôi chao, tạm thời nghĩ ra được nhiêu đó thôi, nói tiếp chắc ta mệt lăn ra mất.”
Tony lúc này mới như sực nhớ ra điều gì, liếc nhìn về phía phòng bếp.
“Không biết tối nay ăn gì a? nhưng bất kể là món gì thì cứ nhìn nàng là thấy ngon rồi.”
Lucas lập tức nheo mắt, ánh nhìn cảnh giác:
“Ngươi sẽ không phải là... để ý nàng rồi chứ?”
Tony mặt lập tức đỏ ửng, lắp bắp phủ nhận:
“Nói... nói bậy gì đó!”

Lucas trừng mắt, lắc đầu đầy khinh thường:
“Ta nói trước, nếu ngươi dám làm Quả Ớt Nhỏ tỷ tỷ đau lòng, đừng trách ta cắt đứt quan hệ cha con!”
“Biết rồi biết rồi!”
.
“Leng keng.”
Ngay lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên một tiếng, sau đó cánh cửa tự động mở ra, một trước một sau hai bóng người tiến vào. Người đi đầu là Pepper Potts, theo sát phía sau chính là Obadiah – vị phó tổng luôn mang vẻ hòa ái nhưng ánh mắt lại có chút tham lam.
Tony ngồi ở trong phòng khách, thấy thế thì lông mày nhíu lại, đáy mắt thoáng hiện ra tia nghi hoặc. Trong đầu hắn hiện lên một câu trước đó Ana từng vô ý nói ra Obadiah là người xấu.
Hắn đương nhiên không thể lập tức tin tưởng Ana, dù sao Obadiah là người hắn quen biết nhiều năm. Nhưng bản thân Tony từ trước tới nay vẫn có vài phần đa nghi, ánh mắt không tiếng động quét qua Obadiah vài lượt.
Còn chưa kịp nói gì, Lucas đã nhanh như chớp chạy thẳng đi lên tầng, hoàn toàn không muốn chạm mặt Obadiah vào lúc này.
“Tony, ngươi không sao chứ? Nhìn bộ dạng tinh thần như vậy, ta cuối cùng cũng yên tâm rồi.” Obadiah bước đến, vẻ mặt giả vờ xúc động, giơ tay vỗ vỗ bả vai Tony, tỏ vẻ thân thiết như trưởng bối gặp lại con cháu lâu ngày.
Tony cười như không cười, thuận miệng ứng phó: “Ta vốn dĩ đâu có chuyện gì. Nhưng mà bên ngoài chắc đều đang truyền ta bị điên rồi.”
Quả Ớt Nhỏ ở bên liền phụ họa một câu: “Đúng vậy, hiện tại tất cả mọi người đều nói ngươi đầu óc có vấn đề.”
Câu nói kia nghe thì như trêu đùa, nhưng trong lời lại mang đầy bất đắc dĩ. Dù sao nàng vừa là thư ký riêng, vừa là trợ thủ trung thành của Tony, mọi công việc đối ngoại đều dồn hết lên đầu nàng.

Obadiah bỗng nhiên mở miệng, trực tiếp ném ra một quả bom tin tức: “Tony, ban giám đốc đã có người đề xuất nghi vấn. Bọn họ cho rằng ngươi sau t·ai n·ạn đã không đủ năng lực điều hành công ty, đang chuẩn bị áp dụng cưỡng chế để tước quyền ngươi.”
“Ý ngươi là muốn đuổi ta ra khỏi công ty?” Tony cau mày, giọng mang vài phần không thể tin được.
“Bởi vì cổ phiếu rớt giá?” Hắn nhớ lại: “ Vừa nãy ta kiểm tra chỉ giảm có bốn mươi điểm? Không sai chứ?”
Quả Ớt Nhỏ liếc hắn một cái, thở dài nói: “Năm mươi sáu điểm năm.”
So với dự đoán, tình hình còn tồi tệ hơn.
Tony cười khẩy, ánh mắt trầm ổn: “Cái đó cũng chẳng đáng lo, đừng quên người đang nắm giữ quyền cổ phần lớn nhất là ai.”
Nhưng lời hắn vừa dứt, ánh mắt Obadiah phía sau liền tối lại, đáy mắt lộ ra tia bất mãn, song vẫn nhẫn nại.
“Tony, hội đồng quản trị vẫn có quyền biểu quyết, nếu bọn họ tìm được đủ lý do hợp lý, thì thật sự có thể đá ngươi ra ngoài.” Obadiah tiếp tục uy h·iếp.
Tony cười lạnh, nhìn hắn nói: “Ta đại diện cho công ty, mục tiêu mới của ta cũng là vì công ty. Ngươi yên tâm, ta sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”
Nói xong, hắn không khách khí phất tay: “Được rồi, ta bên này chuẩn bị ăn cơm, đáng tiếc hôm nay không có phần cho ông, lần sau đi.”
Obadiah bị tiễn khách không chút nể mặt, chỉ có thể cười gượng đứng dậy, nhưng trước khi rời đi còn cúi đầu nhỏ giọng: “Tony, ta cũng là muốn giúp ngươi. Dù sao cũng nên cho bọn họ một ít cái gì để ngậm miệng lại, không phải sao?”
Ánh mắt của hắn đảo qua lò phản ứng trước ngực Tony, rõ ràng đã có ý đồ.
Tony vẫn không có để ý đến ánh mắt tham lam của Obadiah.
Quay sang nói với Pepper: “Ngươi tiễn khách xong thì quay lại ăn cơm nhé.”
Obadiah vẫn là ròi đi, thất vọng mà về, thậm chí còn mang theo điểm thẹn quá hoá giận.
Nhưng mà hắn không có cách nào, vừa không có cách nào nhận được Tony kết tinh khoa học, cũng không biện pháp nhường ban giám đốc đem Tony đuổi đi, liền hướng Tony nói như vậy, hắn là người nắm giữ nhiều nhất cổ phần công ty.
Không phải vậy Obadiah cũng không cần cần phải dùng thủ đoạn khác không phải sao.
Đưa tiễn Obadiah sau đó, Quả Ớt Nhỏ đi tới phòng bếp, là Tony nói muốn nàng ở lại ăn cơm chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.