Chương 138; Cuộc sống (27)
“Vậy thì càng phải lấy ra cho ta xem thử. Phải biết rằng ta là chuyên gia thiết kế v·ũ k·hí hàng đầu, trước đây Stark Industries còn dựa vào ta để thiết kế v·ũ k·hí mà sống đấy.” Nghe đến việc Lucas tự đánh giá thứ đó là “v·ũ k·hí nguy hiểm” Tony lại càng hứng thú hơn. Đối phó với những phần tử khủng bố tàn ác kia, thì càng phải dùng loại v·ũ k·hí như vậy mới đúng!
“Được rồi, ngươi chờ một lát. Ta khoá nó trong két an toàn, để ta tự lên lấy xuống.” Lucas do dự một chút, rồi nghĩ rằng để Tony xem qua cũng là một cách tốt để tham khảo ý kiến. Thế là cậu quay về phòng, mang phát minh nguy hiểm kia xuống.
Chẳng bao lâu sau, Mucas đã mang theo một chiếc rương từ lầu đi xuống.
“Cùm cụp!”
Lucas đặt chiếc rương lên bàn làm việc trong nhà để xe, rồi mở khoá nhận dạng vân tay phía trên.
Mở rương ra, Tony rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng của món v·ũ k·hí nguy hiểm kia. Đó là một khẩu súng ngắn hạng nặng, toàn thân đen như mực. Phía trên báng súng hai bên còn được khảm gỗ lim làm điểm nhấn trang trí. Thân súng không có bất kỳ vị trí nào để lắp hay tháo băng đạn, cũng không hề có miệng tiếp đạn truyền thống. Ngay cả họng súng cũng không phải cấu tạo đường đạn xoắn ốc như các loại súng bình thường, mà là một loại thiết kế họng súng dạng khai phóng hoàn toàn khác biệt.
“Lão cha, ngươi thử cầm nó lên xem sao.”
Nghe được lời Lucas nói, Tony lập tức đưa tay cầm khẩu súng từ trong rương lên. Ngay lúc đó, bên tai hắn vang lên một giọng nhắc nhở điện tử:
“Xác nhận thân phận thành công. Người sử dụng: Tony Stark. Cho phép sử dụng đã xác nhận. Dominator – Người điều khiển đã khởi động.”
Cùng lúc đó, những hoa văn được chạm khắc trên thân súng cũng phát ra ánh sáng u lam, phần cầu chì của thân súng bật mở, chứng minh món v·ũ k·hí này đã chính thức bước vào trạng thái khởi động.
“Hiện tại ngươi đã nghe thấy tiếng nhắc nhở kia rồi phải không? Đó là âm thanh chỉ người đang cầm v·ũ k·hí mới có thể nghe được.”
“Nó được gọi là Dominator – Người điều khiển. Đây là một loại súng ngắn có thể tự động phán đoán mức độ uy h·iếp của mục tiêu đối với người sử dụng, từ đó kích hoạt hình thức công kích tương ứng khác nhau.”
“Phân biệt trình độ uy h·iếp!? Còn cái âm thanh vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Giống như nó trực tiếp vang lên bên tai ta một dạng, đây cũng là loại kỹ thuật gì?”
Khi thật sự nắm Người Điều Khiển trong tay, với tư cách vừa là một siêu cấp thiên tài, vừa là chuyên gia thiết kế v·ũ k·hí, Tony lập tức nhận ra món v·ũ k·hí này không tầm thường.
“Chức năng phân biệt uy h·iếp và âm thanh mà ngươi vừa nghe được đều là ứng dụng từ công nghệ truyền sóng ý niệm trực tiếp vào não bộ. Người Điều Khiển có thể thu thập những dao động ý niệm mà mục tiêu vô thức phát ra, sau đó sử dụng lõi tổng hợp graphene bên trong để đánh giá mức độ uy h·iếp của hắn, từ đó mở khóa các chế độ t·ấn c·ông khác nhau.
Còn âm thanh nhắc nhở mà ngươi nghe thấy thực chất là một tín hiệu ý niệm được chuyển thành sóng mà não bộ có thể tiếp nhận trực tiếp. Nó sẽ kích thích trung khu thính giác, giúp truyền đạt thông tin mà không cần thông qua loa hay bất kỳ phương tiện phát âm thanh nào.
Một ứng dụng khác chính là hệ thống nhắm bắn. Thông qua việc kích thích trung khu thị giác trong não, nó có thể hiển thị thước ngắm trực tiếp trên võng mạc của ngươi, giúp quá trình ngắm bắn trở nên dễ dàng hơn. Nói cách khác, chỉ cần ngươi biết bóp cò, thì chắc chắn có thể bắn trúng mục tiêu.”
Lucas dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Hơn nữa, ngươi có thể để Jarvis kết nối với Người Điều Khiển như một hệ thống hỗ trợ chiến đấu. Ta đã mở quyền hạn cho Jarvis rồi. Giờ ngươi có thể thử nhắm vào ta xem, nhưng ngàn vạn lần đừng bóp cò, ta còn chưa kiểm nghiệm tính an toàn của nó đâu.”
Tony gật nhẹ đầu, nâng súng lên, nhắm thẳng về phía Lucas, đồng thời rút ngón tay khỏi vị trí cò súng. Quả nhiên, đúng như lời Lucas nói, ngay khi hắn muốn nhắm vào Lucas, một vòng ngắm hỗ trợ lập tức xuất hiện trước mắt, tựa như hình chiếu 3D.
Vòng ngắm màu lam nhanh chóng khóa chặt Lucas. Ngay sau đó, nó đột nhiên biến thành màu đỏ, đồng thời một giọng nhắc nhở vang lên bên tai Tony:
“Mục tiêu uy h·iếp có giá trị phán định là 37. Không có mục đích t·ấn c·ông, không mang theo v·ũ k·hí. Uy h·iếp giá trị thấp hơn 100, Người Điều Khiển chắc chắn đã khóa chặt.”
Tony cúi đầu nhìn khẩu súng trên tay, nhận thấy ánh sáng u lam trên thân súng đã mờ đi. Rõ ràng, đúng như giọng nhắc nhở vừa thông báo, hệ thống đã tự động khóa cò súng lại. Tuy vậy, để đảm bảo an toàn, hắn cũng không có ý định bóp cò thử nghiệm.
“Thiết kế này vô cùng hoàn mỹ. Từ hệ thống nhắm bắn đến cơ chế phán đoán uy h·iếp, tất cả đều vượt xa v·ũ k·hí của q·uân đ·ội các nước trên thế giới. Không ngoa khi nói rằng, món v·ũ k·hí này đã đón đầu cả một thời đại.” Tony trầm giọng nói, sau đó ánh mắt hắn rơi xuống khẩu súng, ngón tay khẽ vuốt dọc theo thân súng, chậm rãi hỏi:
“Nhưng Người Điều Khiển không có băng đạn, cũng không thấy dây dẫn điện, vậy thứ khiến nó trở thành một món v·ũ k·hí nguy hiểm… chính là phương thức công kích của nó, đúng không?”
Lucas gật đầu, sau đó chạm nhẹ vài lần trên màn hình điện thoại di động. Ngay lập tức, một bản thiết kế 3D của Người Điều Khiển xuất hiện giữa không trung.
“Khi thiết kế món v·ũ k·hí này, ta đã cân nhắc đến nhiều chế độ t·ấn c·ông khác nhau. Tùy vào mức độ uy h·iếp của mục tiêu mà hệ thống sẽ tự động điều chỉnh hình thái t·ấn c·ông thích hợp.
Nếu mục tiêu có giá trị uy h·iếp chưa đạt ngưỡng tối thiểu, hoặc người nắm giữ không phải người được hệ thống cấp phép, cò súng sẽ bị khóa chặt, hoàn toàn không thể khai hỏa.
Khi giá trị uy h·iếp của mục tiêu vượt qua 100, hệ thống sẽ tự động mở khóa chế độ t·ấn c·ông. Tại thời điểm đó, người dùng có thể lựa chọn chế độ bắn phù hợp.
Sau khi mở khóa, Người Điều Khiển sẽ chuyển sang chế độ thứ nhất – Súng gây mê. Nếu mục tiêu có giá trị uy h·iếp từ 100 đến 300, sau khi b·ị b·ắn trúng sẽ lập tức mất đi năng lực chống cự và rơi vào trạng thái hôn mê. Đương nhiên, những kẻ đã dùng thuốc kích thích hoặc dược phẩm tăng cường tinh thần sẽ có thể miễn dịch với tác dụng này.
Nếu giá trị uy h·iếp của mục tiêu vượt quá 300, hệ thống sẽ phán định hắn là mối đe dọa nguy hiểm cao độ và tự động chuyển sang chế độ thứ hai – Súng sát thương. Khi b·ị b·ắn trúng, cơ thể mục tiêu sẽ xảy ra phản ứng bành trướng cực độ trong nháy mắt, dẫn đến nổ tung. Đây là chế độ t·ấn c·ông chí mạng.”
Lucas dừng lại một chút, sau đó giơ tay chỉ vào màn hình chiếu 3D.
“Chế độ thứ ba – Súng phân giải.”
“Hình thức này yêu cầu khoảng 3 giây để tích tụ năng lượng. Sau khi bắn ra, một quả cầu năng lượng cỡ lớn sẽ được phóng thẳng về phía mục tiêu. Nó có thể trực tiếp phá hủy kẻ địch bằng cách phân rã hắn thành từng phần tử, không để lại bất cứ thứ gì.
Chế độ này có hiệu quả cực kỳ mạnh mẽ khi đối phó với sinh vật sống, đồng thời có thể tạo ra những hố sâu khổng lồ trên các cỗ máy.
Tuy nhiên, Súng phân giải sẽ không thể kích hoạt trong điều kiện bình thường. Chỉ có người nắm giữ quyền hạn tối cao của hệ thống mới có thể cưỡng chế kích hoạt chế độ này khi đối tượng có giá trị uy h·iếp cao hơn 500.”