Trực Tiếp: Ta Là Người Dẫn Đường Nổi Tiếng Toàn Giới

Chương 144: Cuộc sống (33)




Chương 144: Cuộc sống (33)
Tony lập tức phản bác:
“Không thể nói vậy! Ta cũng đã đóng góp ý tưởng kỹ thuật, hơn nữa cả tuần qua ta còn dùng uy nghiêm phụ thân để đốc thúc Lucas làm thêm giờ. Nói thế nào cũng phải tính là quà của ta chứ?”
“Tốt thôi, vậy xem như hai người các ngươi cùng tặng ta.”
Nói xong, Pepper Potts quay người, ôm chặt lấy Tony, khiến hắn bối rối đến mức mặt hơi ửng đỏ.
Sau một hồi trải qua thế giới hai người thì Tony cũng nhớ ra mình còn có đứa con vẫn đang đứng bên ngoài đợi hắn nên vội vàng tạm biệt Pepper Potts rồi rời đi.
Tony trở theo Lucas một mạch đến khu nhà sáng tạo khoa học cách biệt thự Stark khoảng một giờ lái xe.
Khu sáng tạo khoa học này là một dự án do tập đoàn Stark đầu tư thiết kế, tập trung nghiên cứu, sản xuất và phát triển công nghệ cao.
Chỉ những công ty nhận được đầu tư hoặc thông qua xét duyệt của tập đoàn Stark mới có thể đặt trụ sở tại đây. Các công ty trong khuôn viên được hưởng nhiều chính sách ưu đãi, như chi phí quản lý thấp, tiền thuê rẻ hơn nhiều so với giá thị trường. Tuy nhiên, phúc lợi này không phải để ngồi không hưởng thụ. Nếu hàng năm không đạt đủ thành quả nghiên cứu theo yêu
cầu của tập đoàn Stark, công ty sẽ bị trục xuất khỏi khuôn viên, thậm chí Stark sẽ rút vốn đầu tư và bán tháo cổ phần trong nội bộ.
Dĩ nhiên, những điều này đối với Lucas không phải vấn đề.
Đừng nói đến thân phận thái tử gia Stark tập đoàn của hắn, ngay cả trong thời gian gần đây, khi bộ phận v·ũ k·hí công nghiệp của tập đoàn đóng cửa vì phong ba, hắn vẫn âm thầm thu mua không ít cổ phần trên thị trường chứng khoán. Chỉ riêng năng lực sáng tạo của bản thân, Lucas cũng tự tin trăm phần trăm có thể vượt qua xét duyệt cuối năm.
Chiếc xe chạy qua con đường phủ đầy cây xanh trong khuôn viên, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà sáu tầng với mặt ngoài hoàn toàn bao phủ bởi kính pha lê màu xanh sẫm.
Tony đi tới cửa lớn, nơi này không có bảo an cũng chẳng có nhân viên tiếp đón. Hắn chỉ hơi nghiêng mặt về phía máy quét nhận diện khuôn mặt, cửa kính liền tự động mở ra.

Dẫn Lucas bước vào bên trong, hắn vừa đi vừa giải thích:
“Hiện tại, tòa nhà này chỉ mới hoàn thành phần thiết kế nội thất và mua sắm thiết bị văn phòng, chưa tích hợp bất kỳ hệ thống trí tuệ nhân tạo nào. Ta biết bộ phận này ngươi tuyệt đối không giao cho người khác, cho nên để ngươi toàn quyền xử lý.
Tầng một là khu tiếp khách và nhà ăn. Tầng hai đến tầng ba là không gian làm việc chung, tầng bốn và tầng năm dành cho văn phòng cấp cao.
Còn tầng sáu trên cùng là phòng thí nghiệm riêng của ngươi, trang bị phần cứng bảo vệ tiên tiến nhất hiện tại. Hệ thống điều hành và trợ lý trí tuệ nhân tạo vẫn để trống, cho ngươi tự do phát huy.
Thế nào? Hài lòng chứ?”
Vừa nói, Tony vừa đưa Lucas lên tầng sáu. Thấy hắn hưng phấn nhìn chằm chằm vào hàng loạt thiết bị tối tân, Tony không khỏi đắc ý hỏi.
“Được rồi, được rồi, ngươi mau đi tìm Quả Ớt Nhỏ tỷ tỷ đi. Ta không thể chờ thêm được nữa, phải nhanh chóng biến nơi này thành vương quốc riêng của ta!”
Dứt lời, Lucas liền nhào tới bàn điều khiển, bật máy tính lên, bắt đầu lên kế hoạch xây dựng hệ thống trí tuệ nhân tạo cho tòa nhà.
Tony bĩu môi, quẳng cho hắn ánh mắt khinh khỉnh:
“Vậy ta đi trước, ngươi cứ từ từ mà nghịch. Chốc nữa ta sẽ báo cho thư ký riêng mà ta chọn giúp ngươi đến bàn giao công việc, thuận tiện sắp xếp xe đưa ngươi về.”
Lucas chăm chú nhìn vào màn hình, không thèm đáp lời, chỉ giơ tay trái làm ký hiệu “OK” sau đó phất tay liên tục như thể muốn xua Tony đi.
“Tiểu tử này, ở phương diện này đúng là y như ta.” Tony lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm, xuống lầu lái xe rời khỏi tòa nhà.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện sắp phải giải thích với Pepper Potts việc hắn lái bộ giáp Lucas 3 đi tiêu diệt đám khủng bố a, vừa nãy tuy là nàng không tỏ ra cái gì nhưng hắn biết nàng vẫn để tâm việc này, hắn lập tức cảm thấy đau đầu.
“Ai da! Ta lẽ ra nên hỏi kỹ Lucas một chút mới phải! Nhìn bộ dạng đắc ý kia của nó làm ta quên khuấy mất. Không được, phải lên mạng tìm thêm chiến lược mới được…”

Tony liền tấp xe vào ven đường, mở điện thoại ra tìm kiếm:
【Làm sao để dỗ dành đối tượng mập mờ vui vẻ】
【Làm thế nào để giải thích mà đối phương không nổi giận】
Thế là, vị thiên tài Tony Stark cứ thế nghiêm túc tra cứu "Bí kíp yêu đương phiên bản 2.0" hoàn toàn không hay biết rằng những chiến lược trên mạng đa phần đều do đám trạch nam anh hùng bàn phím bịa ra. Còn những người thật sự có bạn gái thì chẳng bao giờ lãng phí thời gian vào mấy thứ này…
.
.
.
California, một tuyến đường sắt bỏ hoang
Một căn cứ tạm thời được dựng lên tại đây. Bốn phía bập bùng ánh lửa, bóng dáng những kẻ vũ trang lượn lờ tuần tra, tạo nên một bầu không khí căng thẳng như thể đây là khu quân sự trọng yếu. Nhóm người này phần lớn là dân Trung Đông, ăn mặc lộn xộn nhưng trong tay đều cầm súng.
Trong màn đêm yên tĩnh, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi lăn bánh tiến vào căn cứ. Dù nơi này canh gác vô cùng nghiêm ngặt, kỳ lạ là không một ai đứng ra ngăn cản chiếc xe rõ ràng không thuộc về bọn họ này.
Xe chạy thẳng đến khu vực trung tâm, nơi có vòng bảo vệ nghiêm mật hơn. Khi dừng lại, cánh cửa sau mở ra, một gã bảo tiêu da đen mặc áo chống đạn bước xuống trước, trên tay cầm chặt khẩu súng trường tự động do Stark Industries sản xuất. Hắn cúi người mở cửa xe, để nhân vật quan trọng bên trong bước ra.
Người đó không ai khác chính là Obadiah Stane, thúc thúc của Tony Stark.

“Hoan nghênh!”
Một kẻ mặt thẹo đứng phía trước lên tiếng chào. Nếu Tony có mặt ở đây, hắn chắc chắn sẽ nhận ra ngay kẻ này chính là tên thủ lĩnh nhỏ từng tham gia b·ắt c·óc hắn ở Afghanistan. Nhóm của hắn sau khi lén lút xâm nhập vào Mỹ đã lập căn cứ tạm thời tại nơi này.
Obadiah ung dung bước tới, không thèm đáp lại lời chào mà chỉ mỉm cười cao ngạo, ánh mắt mang theo sự châm chọc nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt đối phương.
Mặt thẹo không hề tỏ ra e sợ, thản nhiên chỉ vào vết sẹo trên mặt mình, lạnh lùng nói:
“Tony Stark tặng cho ta một món quà kỷ niệm.”
Nghe vậy, nụ cười giễu cợt trên mặt Obadiah càng sâu hơn.
“Nếu như ngươi có thể g·iết c·hết hắn ngay lúc đó, vậy thì hôm nay ngươi đã không mất mặt như thế này rồi.”
Mặt thẹo hừ lạnh một tiếng, giọng đầy bất mãn:
“Ngươi chỉ đưa cho chúng ta chút tiền lẻ, vậy mà còn trông cậy chúng ta g·iết được một đại nhân vật sao?”
Obadiah không có ý định lãng phí thời gian với hắn. Hắn cắt ngang, thẳng thừng đi vào vấn đề chính:
“Dẫn ta đi xem món v·ũ k·hí đó đi.”
Mặt thẹo trầm mặc trong giây lát rồi gật đầu:
“Được thôi, nhưng bảo tiêu của ngươi phải ở lại bên ngoài.”
Yêu cầu này không nằm ngoài dự đoán của Obadiah. Hắn phất tay ra hiệu cho hộ vệ của mình đứng chờ, sau đó cùng mặt thẹo đi vào một căn lều vải đơn sơ.
Vén màn bước vào, thứ đập vào mắt hắn chính là bộ giáp Lucas I – thứ mà Tony và Ethan đã chế tạo bằng tay trong hang động Afghanistan.
Đôi mắt Obadiah lập tức lóe lên tia tham lam. Dù bộ giáp này thô sơ, chắp vá, nhưng trong mắt hắn, nó vẫn là một kiệt tác vĩ đại.
“Hắn chạy thoát, nhưng cũng để lại cho chúng ta chút bất ngờ.” Mặt thẹo đắc ý nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.