Chương 157: Cuộc sống (46)
Ana vô cùng tự tin, thông qua trận chiến vừa rồi, nàng đã không còn là con gà mờ không có chút kinh nghiệm thực chiến nào nữa. Hơn nữa, nàng chính là siêu nhân! Mặc kệ bây giờ cấp bậc ra sao, siêu nhân chính là siêu nhân! Chiến giáp chẳng những không giúp được nàng, mà còn có thể trở thành liên lụy, vậy chi bằng dùng sức mạnh của bản thân để chiến đấu.
Thứ Sáu nghe Ana nói có kế hoạch, cuối cùng cũng không tiếp tục khuyên can nữa, mà mở cơ quan chiến giáp, để nàng bước ra trước mặt Iron Monger.
“Haha, rất thông minh! Không tệ! Nếu ngươi chịu đầu hàng, ta cũng sẽ không nỡ ra tay với một mỹ nhân như ngươi.” Giọng nói cuồng vọng của Obadiah truyền ra từ trong bộ giáp. Hắn vô cùng đắc ý, bởi vì Tony lúc này đã hoàn toàn rơi vào tay hắn, hơn nữa còn vô cùng chật vật.
Chiến giáp của Tony tiên sinh lúc này gần như bị phế đi một nửa, khắp nơi đầy v·ết t·hương, thậm chí có chỗ còn bị bóp méo.
“Ngươi đang làm cái gì?!” Tony lo lắng quát lên. “Mau mặc lại chiến giáp rồi chạy đi!”
Bây giờ hắn vô cùng hối hận. Hắn không ngờ Iron Monger lại khó chơi như vậy! Bộ giáp kia trầm trọng, phòng ngự siêu cao, sức mạnh càng khủng kh·iếp, hơn nữa còn chở theo vô số v·ũ k·hí. Nếu như biết trước những thông tin này, hắn tuyệt đối sẽ không đối đầu với Iron Monger vào lúc này, ít nhất cũng phải nâng cấp thêm vài phiên bản chiến giáp nữa!
Nhưng nói gì cũng đã muộn, bây giờ quan trọng nhất là phải bảo vệ Ana cùng Lucas!
“Chậm rồi.” Ana nhún vai, chỉ chỉ xuống chân mình. “Ngươi quên rồi sao? Phiên bản này của chiến giáp nhất thiết phải có người hỗ trợ mới mặc vào được. Nếu ta đã cởi ra thì sẽ không thể mặc lại một mình đâu.”
Chiến giáp bây giờ là Lucas III, vẫn chưa phát triển đến phiên bản có thể tự động trang bị. Cho nên Ana nói không sai, khi nàng quyết định cởi ra, thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ không thể mặc vào lại nữa. Thứ Sáu khuyên nàng cũng là vì lý do này.
“Ha ha ha, Tony, ngươi lại tặng ta thêm hai bộ hàng mẫu, hơn nữa còn có một bộ hoàn hảo không chút tổn hại!” Obadiah cười lớn, cuồng vọng không gì sánh nổi.
Nhưng hắn lại đánh giá quá thấp Ana. Nàng sao có thể là người muốn đầu hàng?
Vèo!
Trong chớp mắt, thừa dịp Obadiah đắc ý quên cả đề phòng, Ana hóa thành một tia chớp lao lên, nàng còn thuận tiện từ cửa hàng bên trong mua thêm một tấm thẻ tốc độ cấp thấp cùng thẻ sức mạnh cấp thấp.
Trước đó tốc độ cao nhất của nàng chỉ nhanh hơn người bình thường một chút, nhưng nhờ dùng thêm thẻ tốc độ cấp thấp làm tốc độ của nàng bây giờ đã nhanh hơn rất nhiều. Những ngày qua nàng vẫn luôn rèn luyện dưới ánh mặt trời, giúp bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn!
Ầm!
Một t·iếng n·ổ vang lên phía sau, nhưng bản thân Ana đã xuất hiện trước mặt Iron Monger! Mái tóc dài màu bạch kim của nàng tung bay sau lưng, còn chưa kịp rơi xuống, nàng đã ra tay!
“Haa!”
Nàng quát khẽ, chân đạp mạnh xuống đất, hai nắm đấm siết chặt, hung hăng đập về phía Iron Monger!
Bốp!
Iron Monger to lớn và trầm trọng chỉ lùi lại một bước, trên giáp chỉ xuất hiện một vết lõm rất nhẹ. Đủ để thấy bộ giáp này có phòng ngự đáng sợ đến mức nào!
Hiện tại một cú đấm của Ana đủ để g·iết c·hết cả một con trâu, vậy mà khi đánh lên bộ giáp này vẫn chẳng khác gì gãi ngứa!
Obadiah khinh thường nhìn nàng, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý. “Chỉ có thế thôi sao? Ngươi và Tony tiên sinh có vẻ rất thân thiết, nếu ta g·iết ngươi trước mặt hắn thì sẽ thế nào nhỉ?”
“Không được!” Tony cố gắng mở miệng, trên mặt đầy máu, từng chữ đều như đang cố gắng nặn ra từ trong họng. “Obadiah, dù sao ngươi cũng từng là bạn của cha ta, ta chỉ có một nguyện vọng cuối cùng… hãy thả nàng và Lucas đi! Tất cả tài sản dưới tên ta, toàn bộ cho ngươi!”
“Hahaha, ta rất thích thái độ ngoan ngoãn này của ngươi đó, Tony!” Obadiah cười lớn, vẻ mặt đầy tham lam. “Nhưng tài sản của ngươi sớm muộn gì cũng là của ta! Còn về Lucas… hắn là một kẻ thông minh, ta đã muốn g·iết hắn từ lâu rồi! Giờ chính là cơ hội tốt nhất!”
Nghe đến đây, Tony triệt để tuyệt vọng. Hắn đáng lẽ nên nghe lời Quả Ớt Nhỏ, ở nhà chuẩn bị đầy đủ rồi đi! Bây giờ cả ba người bọn họ đều đang gặp nguy hiểm!
Nhưng Obadiah căn bản không quan tâm đến ánh mắt hối hận của Tony. Hắn nâng tay lên, nòng súng đại bác từ cánh tay nhắm thẳng vào Ana.
Một quả t·ên l·ửa có tính năng định vị bám theo không rời, khiến Ana không thể né tránh, trực tiếp ăn trọn một phát. Toàn thân nàng bị lực sung kích đánh bay, đập mạnh vào tường. May nhờ có chiến đấu phục siêu nhân miễn nhiễm toàn bộ sát thương, nếu không thì lần này đúng là cửa tử trong gang tấc.
"Đại Bạch, năng lượng còn lại bao nhiêu?"
"Năng lượng còn lại 8% không đủ để sử dụng v·ũ k·hí gây sát thương cao thưa ngài."
Lucas ngồi một bên, trầm ngâm suy nghĩ. Phải làm sao mới có thể đánh bại bộ giáp kia? Toàn bộ súng đạn bình thường đều vô dụng, chỉ còn một cách cuối cùng – chính là dùng lại chiêu hôm trước. Nhưng vấn đề là hắn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ cách sử dụng nó, lần trước có khi chỉ là may mắn.
Vừa nghĩ, hắn vừa liếc nhìn Tony. Không hiểu sao trong lòng lại bốc lên một cỗ lửa giận, dù sao thì hai cha con ngày nào cũng đấu khẩu nhưng dù sao thì sống với nhau mười mấy năm làm hăn rất khó chịu khi nhìn thấy có người bắt nạt Tony, dù sao thì lão cha cũng chỉ được hắn bắt nạt a.
"Đại Bạch, có thể kết nối trực tiếp với số 6 không?"
"Có, thưa ngài. Hiện tại bộ Lucas số 4 đang đứng cạnh nàng, có thể nghe thấy."
"Nói với nàng là ta có cách cứu lão già kia. Lát nữa ta sẽ lên phá hỏng bộ giáp của Obadiah vỏ ngoài, nàng chỉ cần lao đến cho hắn một đấm là được."
Bên kia, Ana nghe được, có chút bất ngờ nhưng cũng không phản đối. Dù sao thì nàng cũng biết Lucas là người rất cẩn trọng, tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn.
Xác nhận kế hoạch đã thông suốt, Lucas lập tức hành động.
Obadiah nhìn thấy hắn bước ra, nhếch miệng cười lạnh. "Tiểu tử, muốn tới cứu cha ngươi sao?"
Tony bị bóp chặt, cố gắng giãy giụa, quát lớn: "Lucas, mau bảo Đại Bạch đưa ngươi và Ana rời đi ngay!"
"Đại Bạch hết năng lượng rồi. Với lại, ta nghĩ mình có thể cứu ngươi a lão cha."
Hai người còn chưa kịp phản ứng, Lucas đã giơ hai tay lên. Không khí xung quanh bỗng chốc như bị một lực vô hình rút sạch.
Đôi mắt hắn dần dần bị máu nhuộm đỏ, máu tươi từ mũi, miệng, tai đồng loạt rỉ ra.
Bên trong bộ giáp, Obadiah chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cảm giác nghẹt thở ập tới. Cả người hắn như bị xé rách, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích, bên tai chỉ còn lại âm thanh chói tai của những linh kiện bị bóp nát. Trong miệng, chỉ còn lại mùi máu tanh nhàn nhạt.
"C·hết tiệt! Đây là cái quái gì?!" Obadiah hoảng loạn, vươn tay muốn nhấn nút phóng t·ên l·ửa. Hắn biết chắc chuyện này là do Lucas gây ra, hận không thể xé xác tiểu tử này thành từng mảnh.
"Ngay lúc này!"
Lucas dùng toàn bộ sức lực còn lại dồn lên bộ giáp. Trên mặt hắn, máu đã chảy thành dòng, hai mắt lẫn tai đều mờ dần, không còn nhìn thấy gì nữa.
Trong đầu hắn, hệ thống không ngừng phát cảnh báo.
"Đinh! Cảnh báo! Người chơi đang sử dụng năng lượng quá mức, cần dừng lại ngay!"
"Cảnh báo!"
"Cảnh báo!"