Trực Tiếp: Ta Là Người Dẫn Đường Nổi Tiếng Toàn Giới

Chương 181: Thành phố sương mù (8)




Chương 181: Thành phố sương mù (8)
Bác sĩ trẻ tuổi liếc nhìn hắn, vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa: "Xuất viện là chuyện tốt mà. Vừa hay ta cũng phụ trách cấp giấy thông hành, cùng đi nào."
Không thể nán lại lâu mà không có lý do chính đáng, Lucas đành phải đi theo.
Dọc đường đi, hắn tranh thủ quan sát các phòng bệnh hai bên hành lang. Điều khiến hắn kinh ngạc là tất cả cửa phòng đều đóng kín, cửa kính thì bị che bởi báo hoặc vải dày, không để ai nhìn trộm vào bên trong.
Dường như có ai đó cố tình ngăn cản ánh mắt của người ngoài.
Lucas lặng lẽ đưa tay định mở thử một cánh cửa.
Khóa chặt.
Là trùng hợp hay cố ý?
Hắn thử nắm lấy tay nắm của một phòng khác, nhưng chưa kịp xoay, một bàn tay lạnh lẽo đã đè lên mu bàn tay hắn.
Lòng bàn tay kia có phần cứng đờ, như thiếu đi sức sống. Lucas ngước nhìn, bắt gặp một y tá với nụ cười không khác gì bác sĩ trẻ tuổi.
"Tiểu đệ đệ, bệnh nhân bên trong còn yếu lắm. Không nên quấy rầy họ nghỉ ngơi nha."
Phía trước, bác sĩ trẻ cũng dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Lucas bình tĩnh thu tay về, cười gượng: "Xin lỗi."
"Không sao."
Bác sĩ trẻ vẫy tay, ý bảo tiếp tục đi.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, hành lang bệnh viện tràn ngập âm thanh hỗn tạp, nhưng càng đi sâu vào, không khí lại càng trở nên quỷ dị.
Cảm giác căng thẳng khiến sống lưng Lucas khẽ tê rần...
Cái gọi là "kiểm tra" thực chất chỉ là một phòng khám bệnh nhỏ bé.
Bên trong không hề có bất kỳ thiết bị kiểm tra nào, nhưng khi bọn họ đến, bên ngoài đã có không ít người xếp hàng chờ lấy "giấy thông hành".
Vị bác sĩ trẻ tuổi chỉ vào dãy ghế bên ngoài: "Người hơi đông, có lẽ ngươi phải đợi một lát."
Lucas mỉm cười gật đầu: "Xếp hàng theo thứ tự trước sau sao?"
Nói xong, hắn nhìn theo những người phía trước lần lượt đi vào.
Còn khoảng mười mấy người.
Lucas đương nhiên không thể nào ngồi yên chờ đợi.
Hắn đi loanh quanh hành lang, phát hiện tất cả các phòng bệnh đều bị khóa chặt, bốn phía là những y tá đeo khẩu trang, mỉm cười nhìn chằm chằm người qua lại, không ai được phép tiến thêm một bước.
Bác sĩ trẻ gọi từng người một, nhưng kỳ lạ thay, không có ai từ bên trong đi ra.
Đúng lúc hắn còn đang nghi hoặc, một cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh.

"Cứu mạng!"
Một người đàn ông hoảng loạn lao ra, vẻ mặt đầy sợ hãi, chạy vụt qua trước mặt hắn.
Mấy nhân viên y tế lập tức đuổi theo.
Một y tá trông có vẻ gầy yếu nhưng tốc độ kinh người, nhanh chóng tóm lấy cánh tay hắn. Sức mạnh của nàng ta dường như vượt xa thường nhân, khiến người đàn ông to lớn không thể vùng thoát.
Chỉ chốc lát sau, các nhân viên y tế khác cũng xông tới.
Người đàn ông bị bọn họ ghìm chặt, bịt miệng rồi lôi vào trong một phòng bệnh.
"Rầm!"
Cánh cửa đóng sầm lại.
Nhân viên y tế đứng ngoài cửa nở nụ cười xin lỗi: "Vị tiên sinh này tinh thần có chút vấn đề, xin lỗi đã làm mọi người hoảng sợ."
Một màn kịch chớp nhoáng kết thúc như chưa từng xảy ra.
Vài người đang xếp hàng tò mò nhìn về phía căn phòng kia, nhưng cánh cửa đóng lại rồi, bên trong tuyệt nhiên không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lucas ngồi đối diện căn phòng đó, ánh mắt đầy nghi ngờ, ngón tay vô thức đặt lên chỗ tựa lưng ghế.
Ghế trong bệnh viện thường làm bằng sắt rỗng bên trong. Trẻ con nghịch ngợm đôi khi sẽ thò tay vào rồi không rút ra được.
Ngón tay hắn vô tình chạm phải một vật gì đó cứng cứng.
Tò mò rút ra xem, hắn phát hiện đó là một tờ giấy nhàu nát.
[Đừng chạm vào bất kỳ ai, chạy mau!]
Lucas còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, thì cửa phòng kiểm tra bật mở. Vị bác sĩ trẻ tươi cười đi ra, gọi lớn:
"Số 368, Lucas Stark!"
Vừa dứt lời, tất cả nhân viên y tế xung quanh lập tức dồn ánh mắt về phía hắn.
Không cần đoán cũng biết, nếu hắn bỏ chạy lúc này, những người này chắc chắn sẽ không để yên.
Lucas giữ bình tĩnh, nhét tờ giấy vào túi quần, khoác ba lô lên lưng rồi bước vào phòng.
Phía sau, bác sĩ trẻ khẽ kéo cánh cửa.
Hắn vô thức quay đầu lại, phát hiện trên tường và cửa đều được xử lý cách âm.
Bảo sao đứng ngoài chẳng nghe thấy gì.
Quan sát xung quanh, hắn phát hiện căn phòng này thực chất đã bị đập thông với gian bên cạnh.

Chỉ có một tấm rèm mỏng che chắn.
"Bên trong là gì vậy?" Lucas hỏi.
Bác sĩ trẻ cười đáp: "À, phòng nghỉ. Kiểm tra có chút khó chịu, nên có chỗ cho mọi người nghỉ ngơi một lát."
Nói xong, nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ: "Yên tâm, ngươi cũng sẽ qua đó thôi."
Lời này… dường như mang một tầng ý nghĩa khác.
Lucas giả vờ không để tâm, chỉ tò mò hỏi: "Chỉ là kiểm tra thông thường, có cần phức tạp vậy không?"
Bác sĩ trẻ đeo găng tay, đi đến bên giường bệnh duy nhất trong phòng.
"Không phiền phức đâu, ngươi chỉ cần nằm xuống, nhắm mắt lại là được. Quá trình có thể hơi khó chịu một chút, nhưng sẽ nhanh thôi."
Lucas nghe vậy, ngồi xuống giường bệnh: "Ba lô có thể ôm theo không?"
"Được chứ."
Dù đã che kín mặt bằng khẩu trang, nhưng Lucas vẫn nhận ra nụ cười của tên bác sỹ kia rõ ràng càng thêm rạng rỡ.
Nằm trên giường bệnh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tuổi trẻ bác sĩ bắt đầu chớp mắt với tần suất kỳ quái, khẩu trang phập phồng bất thường. Nếu chỉ dựa vào hai mảnh môi, tuyệt đối không thể làm ra động tác phức tạp đến vậy.
Ba giây sau, đồng tử hắn đột nhiên biến thành một màu đen tuyền, không còn chút tròng trắng. Khẩu trang được gỡ xuống, bờ môi hắn như bị kéo căng đến tận mang tai, từ miệng tuôn ra mười mấy xúc tu dính nhớp, quằn quại như những con đỉa khổng lồ.
Hắn chậm rãi tiến đến người nằm trên giường, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.
Giây tiếp theo—
“Bùm!”
Một viên đạn xuyên qua hàm dưới rồi cắm thẳng vào đỉnh đầu bác sĩ trẻ, bắn tung một đóa huyết hoa lên trần nhà.
Khoảnh khắc ngã xuống, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy là một đôi mắt lạnh băng.
Lucas vội vàng đứng dậy, tránh khỏi t·hi t·hể đang đổ sập.
“Ta dựa!”
May mà phản ứng nhanh!
Lucas run rẩy, mở ba lô lấy ra một chai nước khoáng, dốc hai ngụm lớn rồi mới đeo găng tay y tế, lật xác bác sĩ lên.
Xác nhận hắn đ·ã c·hết hoàn toàn, Lucas mới dám kiểm tra kỹ hơn.
Viên đạn xuyên thẳng qua não, kéo theo óc trắng hồng văng khắp nơi, thậm chí còn lẫn vài mảnh dị vật nhìn như xương của động vật thân mềm.
Dùng bút máy cạy miệng hắn ra—bên trong có mười sáu xúc tu nhỏ, to bằng ngón út, cuộn xoắn lại như ổ giun, phần đỉnh đỏ thẫm nhầy nhụa.
Những xúc tu này kéo dài sâu vào tận cổ họng, giống như mọc từ trong dạ dày ra ngoài.
Lucas cảm thấy da đầu tê rần, dạ dày cuộn lên từng trận.

Nếu có thời gian, hắn thực sự muốn mổ phanh cái xác này ra xem cho rõ.
Tiếc rằng hắn không thể ở lại lâu hơn. Nếu thời gian khám bệnh của bác sĩ này kéo dài bất thường, chắc chắn sẽ khiến người khác sinh nghi.
Sau khi giấu xác vào góc, hắn lục trong ngăn kéo tìm thấy giấy thông hành rồi lập tức chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi đi ngang qua tấm rèm xanh trắng trong phòng, bước chân hắn khựng lại.
Vén rèm lên—
Những người đã vào trước hắn vẫn còn ở đó!
Trong căn phòng nhỏ hẹp, bọn họ chen chúc đứng chung một chỗ, sắc mặt trắng bệch, thần sắc c·hết lặng.
Dưới làn da lộ ra ngoài, thứ gì đó đang bò lúc nhúc, khiến bề mặt da căng phồng lên từng đợt, giống như cơ bắp đang co giật điên cuồng.
—Ký sinh thể?!
Hai chữ này vừa xuất hiện trong đầu, một người bỗng dưng mở mắt!
Đôi mắt hắn chớp liên hồi, từ hốc mắt, lỗ tai, cánh mũi trào ra từng dòng máu đen đặc sệt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lucas lập tức rút chân về, thả rèm xuống, siết chặt giấy thông hành rồi quay người rời khỏi.
“Bác sĩ Triệu bảo mọi người chờ một chút, lát nữa hắn sẽ ra gọi tiếp.”
Lucas điềm tĩnh nói với những người bên ngoài, tiện tay khép lại cánh cửa kiểm tra thất, không chút sơ hở.
Nhân viên y tế đứng gần đó lập tức nhìn cô đầy nghi hoặc.
Lucas không hề bận tâm, cầm chặt giấy thông hành, thẳng bước về phía cửa ra vào.
Sau lưng hắn, các nhân viên y tế vẫn mang theo nụ cười giả tạo, nhưng ánh mắt thì lạnh băng, vô cảm.
Dưới ánh đèn phản chiếu trên gạch men bóng loáng, hắn có thể nhìn thấy ít nhất bảy tám người đang lặng lẽ theo sát phía sau.
Nhưng lúc này Lucas không thể hoảng, cũng không dám tỏ ra hoảng.
Chỉ cần để lộ một chút sơ hở, bọn họ sẽ lao đến như bầy sói, giấy thông hành cũng vô dụng.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của đám người này... Có lẽ, bọn họ vốn dĩ không còn là con người!
Mãi đến khi bước xuống lầu, nhìn thấy cánh cửa lớn của tòa nhà khu bốn, Lucas mới khẽ thở phào.
Nhân viên y tế vẫn đứng đó, nụ cười chưa bao giờ biến mất, nhưng ánh mắt lại tối tăm như vực sâu.
Đứng dưới ánh mặt trời, Lucas nhanh chóng bước về phía người lính ôm súng.
“Đây là giấy thông hành của ta.”
Người lính nhìn tấm giấy thông hành màu lam, gương mặt trống rỗng, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Lucas.
“Ngươi… vì sao có thể ra ngoài?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.