Chương 185: Thành phố sương mù (12)
Ngay lúc này ở một phó bản khác, sắc trời đã sớm tối sầm, sương mù nhàn nhạt bao phủ khắp nơi.
Bên trong một căn biệt thự nằm giữa sườn núi, có ba người đang vây quanh một bàn dài.
"Tình hình bên ngoài thế nào? Chắc chắn sương mù có vấn đề." Người đầu tiên mở miệng là một đại thúc khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, trên người mang theo một loại uy nghiêm.
"Ta đã hack vào máy chủ thành phố, phát hiện nhiều điểm khả nghi. Theo những gì tra được, hang ổ của đám ký sinh trùng này nằm ở bệnh viện cùng tòa nhà quốc hội."
Một nữ nhân trùm đầu kín mít cắm mặt vào bàn phím, trên mặt hiện rõ vẻ hưng phấn không bình thường.
"Ta còn tìm được mấy video rất hay ho, có ai muốn xem không?" Không đợi ai trả lời, nàng trực tiếp bật video lên màn chiếu.
Đoạn video được quay rất thô sơ, có vẻ như được ghi lại bằng điện thoại. Bên trong là tiếng thở dốc cùng tiếng hét đầy tuyệt vọng. Một giọng nói run rẩy vang lên:
"Cứu với! Có ai không?! Mọi người đều biến thành quái vật rồi! Tất cả là do sương mù này—"
Còn chưa kịp nói hết, một nam nhân mặc cảnh phục từ góc tối bước ra, trên mặt lộ ra nụ cười vặn vẹo.
"Ta là cảnh sát, có gì thì từ từ nói."
Cùng lúc đó, một cái xúc tu từ trong miệng hắn bắn ra, trên thân bám đầy huyết dịch, lao thẳng về phía cô gái. Màn hình rung lắc dữ dội, điện thoại rơi xuống đất, hình ảnh cuối cùng chỉ còn lại tiếng hét thê lương vang vọng.
Trong phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
"Camela, video này lấy từ đâu ra?" Nam nhân trung niên trầm giọng hỏi.
"Từ sở cảnh sát thành phố. Phần lớn dữ liệu đã bị xóa, nhưng ta vẫn khôi phục lại được." Camela nhếch môi cười, một tay gác chân lên bàn.
"Ngươi có thể nghiêm túc một chút không?" Một nam nhân đeo kính gọng vàng nhíu mày, lạnh giọng nhắc nhở.
Camela lè lưỡi, lười biếng mà dựa vào ghế.
Nam nhân đeo kính vừa định nói tiếp, nhưng bị cắt ngang bởi giọng nói trầm thấp.
"Các ngươi đang ở đây làm gì?."
Cả phòng lập tức yên lặng.
Amery chậm rãi bước vào, ánh mắt quét qua bốn người, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hắn liếc nhìn hình ảnh trên màn chiếu, sắc mặt không đổi.
Camela lập tức ngồi ngay ngắn, cẩn thận cất lời: "Ngài Amery."
Không ai dám hó hé.
Amery không để ý đến bọn họ, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Đã tìm được Lucas chưa?"
"Vẫn chưa, thưa ngài. Hoàn toàn không có dấu vết nào cho thấy hắn từng xuất hiện trong này." Nam nhân đeo kính đứng dậy báo cáo.
"Tiếp tục tìm. Có manh mối gì lập tức báo cho ta."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Ngay khi bóng lưng Amery khuất dần, áp lực đè nén trong phòng mới tan biến, cả bốn người đồng loạt thở dài.
"Ta cảm thấy Amery có chút quan tâm Lucas a." Camela đột nhiên lên tiếng.
Nam nhân trung niên gật đầu: "Đúng vậy. Ta từng xem qua phòng phát sóng của hắn, hắn cũng chỉ là một người bình thường. Nếu bỏ qua năng lực g·iết người từ xa kia, ta hoàn toàn có thể đánh bại hắn."
Nam nhân đeo kính đẩy gọng kính, trầm ngâm nói: "Lucas trước đây ba lần vào trò chơi đều là đi cùng Amery, đúng không?"
Camela gật đầu.
Từ Thiên nhíu mày: "Nói cách khác, đây là lần đầu tiên Lucas đơn độc tham gia trò chơi?"
Nam nhân trung niên cũng cau mày theo: "Vậy hắn chẳng phải rất nguy hiểm? nếu hắn c·hết, chẳng phải rất lãng phí sao?"
Lời vừa dứt, Camela cùng nam nhân đeo kính đồng loạt nhìn sang hắn.
"Ngươi dám nói câu này trước mặt Amery không?" Camela nhướng mày.
Nam nhân đeo kính bình tĩnh nói: "Lucas là người mà Amery đích thân kéo vào tổ chức."
"Các ngươi nghĩ gì vậy? Ta tất nhiên tin vào con mắt chọn người của ngài Amery." Nam nhân trung niên khoát tay, vẻ mặt có chút lúng túng.
#
"Hắt xì!"
Ở trong đại sảnh chỉ huy, Cường ca đang cầm dao phẫu thuật, Lucas đột nhiên hắt xì một cái.
"Tiểu đệ đệ, ngươi sao vậy?"
"Không có gì, có thể là do mùi này quá nặng."
Lucas phất tay, giục: "Cường ca, ngươi tiếp tục đi, đừng dừng lại."
Hắn còn không biết ở một nơi nào đó đang có người dùng hết sức lực tìm mình, Lucas chỉ có thể vui vẻ mà bóc lột NPC Đại Cường ca.
Ba cỗ t·hi t·hể còn lại lần lượt bị mổ ra, trong đó có hai t·hi t·hể cũng là ký sinh thất bại.
Thi thể duy nhất ký sinh thành công, Lucas cẩn thận lấy ra khối thịt màu phấn hồng, nhét vào túi đựng rác, sau đó bỏ vào két sắt, rồi lại nhét vào rương hành lý, cuối cùng ném thẳng vào cốp xe.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Cường ca, dặn dò hắn một số điều cần chú ý, hắn liền lái xe rời đi.
---
Đến khách sạn thì trời đã tối.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Lucas nhìn qua đại sảnh, vẫn thấy không ít lữ khách mặt mày trầm lặng.
Hắn quấn chặt khăn quàng cổ, che kín mặt, kéo theo rương hành lý chạy vội lên lầu.
Dù cố gắng tránh mặt đám người, nhưng vẫn không khéo đụng phải ba người chơi khác đang xuống lầu.
Hai bên đứng đối diện nhau trên hành lang, mắt đối mắt.
"Tiểu đệ đệ, muộn thế này còn đi đâu vậy? Bọc kín như vậy, thật đáng nghi nha."
Khang Giai Phương nhìn chằm chằm Lucas, môi cười nhưng ánh mắt lại không chút ý cười.
Trời khuya khoắt, lại còn kéo theo một cái rương lớn như vậy, không khả nghi mới lạ.
Điền Dũng khoanh tay đứng im lặng, cùng Khang Giai Phương chắn ngang hành lang, ý tứ rõ ràng: Nếu không đưa ra lời giải thích hợp lý, đừng hòng đi qua.
Lucas liếc mắt nhìn ba người, cuối cùng đi thẳng đến trước mặt Jemis, giọng lạnh tanh: "Tránh ra."
Jemis mấp máy môi, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhấc chân dịch sang một bên.
Lucas không chậm trễ, lướt qua bọn họ, đi thẳng vào phòng, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Mặc kệ ba người ngoài kia có suy nghĩ gì, hắn mở vali, lấy ra một cái bình thủy tinh siêu lớn, loại dùng để muối dưa chua, cẩn thận thả khối thịt màu hồng nhạt kia vào trong.
Hắn không chắc thứ này có nguy hiểm hay không, để an toàn, trên miệng bình đặt thêm ba cuốn sách dày cộp như gạch lát nền, là loại sách lịch sử thành phố dùng để trang trí.
Trong bình, khối thịt vẫn còn giật giật, khiến nàng có cảm giác nó vẫn còn sống.
---
Bên kia, trong thang máy, bầu không khí có phần nặng nề.
Điền Dũng và Khang Giai Phương lạnh lùng nhìn Jemis, ánh mắt tràn đầy trách cứ.
"Jemis thúc thúc, vừa rồi ngươi bị làm sao vậy?"
"Đúng vậy." Khang Giai Phương ở một bên phụ họa, giọng điệu đầy ẩn ý. "Phía trước không phải ngươi nói thằng nhóc kia chỉ là NPC sao? Còn có cả chuyện ngươi đã cứu hắn nữa."
Nói đến đây, nàng dừng một chút, ánh mắt híp lại, ý cười không đến đáy mắt.
"Vậy vừa rồi ngươi vì sao lại có bộ dáng sợ hãi như vậy?"
Điền Dũng khoanh tay đứng đó, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can Jemis. Hắn không lên tiếng, rõ ràng là chờ một lời giải thích hợp lý.
Khang Giai Phương khóe môi cong lên, đôi mắt lấp lánh tia giảo hoạt. "Jemis thúc thúc, thành thật khai báo đi, hắn có phải là người chơi không? Hay là trên người hắn có không gian đạo cụ? Ngươi mới cố ý thân cận với hắn, gạt ta và Điền ca đi?"
Nghe vậy, Jemis lập tức xua tay, gấp gáp đến mức giọng điệu có phần kích động. "Không! Thật sự không có! Ta không biết cái gì mà không gian đạo cụ cả!"
"Không có? Ngươi kích động như vậy làm gì?"
Khang Giai Phương cười khẽ, vẻ mặt đắc ý. "Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ai ngờ dọa ngươi sợ đến thế này. Đúng là lần đầu tiên chơi trò chơi, tâm lý non nớt quá đi."
Jemis sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nhìn mũi chân, không dám đối diện với hai người kia.
Mà bên cạnh, Điền Dũng và Khang Giai Phương trao đổi ánh mắt, như đã ngầm hiểu điều gì đó. Trên mặt họ dần hiện lên nụ cười lạnh lùng.