Chương 52: Thủy mộ thành (13)
ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Lucas, mặc dù bị nước mưa to có chút chật vật, nhưng tóc vàng cùng da trắng với khuôn mặt không một tì vết thì cực kì nổi bật trong đám người.
Nam nhân trong mắt loé lên một tia kinh ngạc cùng sát khí, cười cười hướng tới Lucas vươn tay, “Ta kêu Diệp Trần, tiểu đệ đệ như thế nào xưng hô a?”.
“Lucas.”.
Lucas liếc hắn một cái, không nói gì thêm mà kéo cái thuyền đi thẳng vào toà nhà quốc hội.
Đứng bên cạnh Diệp Trần có người không nhịn được mà nói nhỏ.
“Hắn nghĩ hắn là ai mà dám tỏ thái độ với Trần ca chứ, đúng là mấy đứa mắt mũi chưa sạch mà”
“Đúng vậy Trần ca, chúng ta cho thằng nhóc đấy một bài học đi.” Có người khác bắt đầu khởi động tay chân, chỉ đợi mỗi Diệp Trần ra lệnh liền lao lên cho Lucas một trận.
Nhìn về hướng Lucas rời đi, Diệp Trần khẽ nhếch môi cười, ”Không ai được động đến hắn, ta đã nói rồi đấy.”
Không để mấy người kịp hiểu những gì hắn nói, Diệp trần liền rời đi,
“Trần ca đây là thế nào a.”
“Không biết nữa, nhưng cứ nghe theo đi, đừng để như mấy thằng phía trước không nghe lời nên giờ vẫn sống c·hết chưa rõ.”
Về phía Diệp Trần lúc này, trên nay cầm một bức chân dung được vẽ bằng tay, nhìn qua thì không khó để nhận ra đây là Lucas.
“Ân, cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi Lucas.” ánh mắt sắc lạnh nhìn bức chân dung, từ trong túi áo lấy ra cái bật lửa đốt đi.
Lucas lúc này còn không biết có một âm mưa lơn đang nhắm vào hắn nên còn tâm tư đi dạo xung quanh, những căn phòng cùng nội thất trang trí cơ bản là vẫn duy trì nguyên bản bộ dáng, có thể là những người này cũng vừa tới không bao lâu.
Tất cả mọi người đều tụ tập nghỉ ngơi chung một phòng nhưng hắn vẫn không hiểu là vì sao nơi này không thiếu phòng mà tất cả mọi người phải ở chung một chỗ, với quy tắc bớt hỏi một câu thì an toàn càng lâu nên hắn cũng không định đi hỏi thử.
Ngay khi Lucas định chọn góc phòng dùng làm nơi nghỉ chân thì bên cạnh có hai cái nam tử chặn hắn trước mặt, “Ngươi định ở đây làm gì, nơi này đã bị chúng ta tiếp quản, ngươi chỉ có thể ở bên ngoài kia khu vực hoạt động.”.
Cả hai mươi người trên mặt đều mang một chút không kiên nhẫn mà nhìn Lucas.
“Nào mọi người, chúng ta không nên bắt nạt người mới.” Diệp Trần đi tới vỗ vỗ Lucas bả vai.
“Hiện giờ tình thế nghiêm trọng, chúng ta nên lẫn nhau trợ giúp giống như người một nhà.”.
Nói song, Diệp Trần lấy ra một chai nước khoáng, đưa tới Lucas trước mặt.
“Ngươi không cần khẩn trương, chúng ta đều là người tốt.”.
Nếu hắn nói lời này nhưng những người khác không có lục soát thuyền bơm hơi của hắn thì khả năng càng có tính thuyết phục.
“Cảm ơn.” Lucas tránh đi hắn đưa tới nước khoáng, duỗi tay từ trong ba lô lấy ra một chai khác, “Ta chính mình có.”
Bên ngoài tiếng sấm nổ vang, Lucas chọn tạm một góc rồi ngồi ở trên sàn nhà nghỉ ngơi.
Hắn không quan tâm đến mấy cặp mắt tham lam đang nhìn về phía hắn, Lucas cũng không phải quá khẩn trương vì trên người hắn thứ có giá trị nhất chính là cái thuyền phía sau, còn có thể làm sao bây giờ, chẳng lẽ bỏ của chạy lấy người
Ít nhất cũng phải đợi cơn bão qua đi dã.
Buổi chiều 6 giờ.
Toàn bộ trẻ em cùng phụ nữ đều bắt đầu nấu cơm.
Đồ ăn đều chồng chất được bọn họ bảo hộ rất tốt trong phòng, chỉ có Diệp Trần có chìa khóa.
Không bao lâu, toàn bộ căn phòng đều tản ra mùi hương đồ ăn.
Gà hầm, lạp xưởng còn có cả thịt bò, bên cạnh thậm chí còn để mấy thùng bia.
Mưa to nhiều ngày như vậy, không nghĩ tới bọn họ còn có như vậy phong phú đồ ăn.
Nhóm người này đồ ăn không phải tất cả đều giống nhau tốt!.
Lucas nhìn trên bàn để đủ loại món ngon, yên lặng nuốt nuốt nước miếng.
Bất quá thực mau hắn liền phát hiện, trên bàn đồ ăn đều không phải là mỗi người đều có phần, trừ bỏ Diệp Trần cùng mấy cái vì hắn sai đâu đánh đó như Cẩu Cẩu cùng Hoàng Miêu ra thì chỉ còn mấy cái thủ hạ bên ngoài, tất cả mọi người còn lại đều chỉ được ăn bánh mì cùng bánh quy, hơn nữa phân lượng cũng không nhiều lắm.
Nhận thấy được Lucas tầm mắt, Diệp Trần khóe miệng hơi hơi gợi lên, buông chiếc đũa đi đến Phù An An trước mặt, “ngươi muốn cùng nhóm chúng ta ăn sao?”.
“Cảm ơn không cần.”.
Lucas lắc đầu.
Người này chính là tưởng điệu hổ ly sơn, nhân cơ hội hắn đang ăn mà dịnh c·ướp đi chính mình thuyền bơm hơi.
Hắn Lucas là cái loại người vì ăn mà bán đi tất cả sao?.
Đương nhiên không phải!.
Hắn đột nhiên cảm thấy hôm nay mình thông minh đột xuất, có thể là do mình thông minh từ nhỏ nhưng giờ mới kích hoạt đại loại như mấy tình tiết trong tiểu thuyết a.
Lucas từ ba lô lấy ra bánh mì cùng nước.
Lucas nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi hơi gợi lên, khẽ cười một tiếng, chậm rì rì tránh ra.
Ngồi ở Diệp Trần bên cạnh nam tử hướng tới Lucas phương hướng nhìn liếc mắt một cái, “Trần ca, thàng nhóc kia cũng quá không biết điều.”.
Diệp Trần tiếp nhận chai bia uống một ngụm, “con mồi mà biết dãy dụa thì mới có hứng để truy bắt, nếu mà cứ nằm im như cá nằm trên thớt thì còn có cái gì ý hứng thú?”.
“Nếu như hắn là cái người chơi thì sao? với lại nhìn hắn thật là có chút quen mắt nhưng không biết đã nhìn thấy ở đâu.”
Diệp Trần tiểu đệ cảnh giác mà nhìn nhìn bốn phía, theo sau dùng chỉ có hai người có thể nghe được thanh âm nhỏ giọng nói, “Trần ca, chúng ta vẫn là ở trong trò chơi cẩn thận một chút.”.
“Ân.”
Diệp Trần tùy ý mà nói, “Ngươi bây giờ đã giỏi rồi, có gì thì giúp ta thoát ra ngoài đi.”
“Không không, ta còn chờ Diệp ca mang ta đi ra ngoài đâu.” Bị nói tiểu đệ đột nhiên lắc đầu.
“Là ta nói nhiều quá, thực xin lỗi Diệp ca.”.
Diệp Trần Phi cười như không cười mà nhìn hắn một cái, nằm ở trên sô pha chợp mắt, “Phái người bảo vệ tốt ban đêm, không được để bất kì kẻ nào tiến vào, cũng không có một người nào được đi ra ngoài.”.
.
.
.
Gió bão vẫn luôn càn quét đến nửa đêm.
Rốt cuộc tiếng sấm cũng không có.
Bởi vì có quá nhiều người không quen biết, Lucas buổi tối ngủ đến không chút nào an ổn mà tỉnh rất nhiều lần.
Người mang không gian đạo cụ, hắn không định ở nhiều người trước mặt như này lấy đồ vật, này quá dễ dàng bại lộ.
Nghe bên ngoài rõ ràng thu nhỏ rất nhiều tiếng mưa rơi, Lucas trong lòng bắt đầu tính toán như thế nào đi ra ngoài.
Ban đêm cũng không phải quá an tĩnh, trừ bỏ tiếng mưa rơi bên ngoại còn có tiếng ngáy, nói nói mớ, nếu Lucas làm một ít động tác nhỏ thì sẽ không có vẻ quá mức đột ngột.
Không ổn nhất chính là có người gác đêm.
Cho dù là sau nửa đêm thì vẫn như cũ có một ngọn lửa đem cả tòa lầu đều chiếu sáng lên.
Phía trước đâm vỡ cửa kính đều đã bị bịt kín lại, nếu hắn hiện tại đi ra, chắc chắn sẽ kinh động những người này.
Cái này đã rất khó để đi ra.
Lucas dựa vào thuyền bơm hơi gãi gãi cái đầu như tổ quạ, nhìn phía trước gác đêm người lặng lẽ đứng lên.
Thuyền bơm hơi di động khiến cho bọn họ chú ý.
“Ngươi làm gì?”.
Hai người xông tới ngăn lại Lucas.
“Đi WC.” Lucas lời ít mà ý nhiều.