Trực Tiếp: Ta Là Người Dẫn Đường Nổi Tiếng Toàn Giới

Chương 57: Thủy mộ thành (18)




Chương 57: Thủy mộ thành (18)
Sau một hồi tập luyện thì cả hai người đều đầm đìa mồ hôi, Lucas thở không ra hơi mà nằm vật ra sàn, đến nỗi động tác đơn giản nhất là nhấc tay lên mà hắn cũng lười không muốn làm.
Nhìn thấy Lucas bộ dáng này, Dương khiêm khóe miệng bất giác mà nở nụ cười. “Lucas, ngươi là người chơi phải không.”
Lucas nghe thấy câu này, cả người như bị khựng lại, không chần chừ mà đứng lên lui về sau một bước.
"Trần ca, ngài cũng là người chơi đi." Lucas chú ý từng chi tiết trên khuôn mặt xem xem Diệp Trần đây là nói dối hay nói thật. Hắn biết thứ đáng sợ nhất trong trò chơi là lòng người chứ không phải là tận thế.
"Ta cũng như ngươi, đều là người chơi sống sót từ lần một." Diệp Trần không quá để tâm đến bộ dạng cảnh giác của Lucas đối với mình mà nói, "Ta đã nhận nhiệm vụ từ chợ đen, một là lôi kéo ngươi về với tổ chức, hai là tiêu diệt ngươi."
“Nhưng ngay khi gặp ngươi thì ta đã bỏ đi ý định g·iết người lấy tiền thưởng, mỗi lần nhìn ngươi thì ta lại nhớ đến bộ dạng của người đó, nên ta mong ngươi có thế về tổ chức với ta.”
Mẹ nó, thằng chó má nào đăng bài tìm ta, nếu để Lucas ta đây tìm được ngươi thì đừng mong sống được yên ổn.
Lucas cố nén xúc động, miễn cưỡng mà cười "Trần ca, ngài tựa như anh ruột của ta, ta chỉ muốn sống an ổn nốt quãng đời còn lại nên ngài không cần mời ta tham gia cái gì tổ chức a."
Diệp Trần thò tay sờ sờ cái đầu của Lucas, khẽ cười một tiếng, "Không được, ta đang rất cần tiền nên ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là theo ta đi, hai là ta đành diết ngươi thôi."
Mẹ, nhịn không được.
Cái này rõ ràng là đang ép buộc a.
Lucas hít sâu một hơi, đẩy ra cái tay hắn để ở trên đầu mình, " Ngài bình tĩnh một chút, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. "
Khoảng cách trò chơi kết thúc chỉ còn lại năm ngày, hắn cũng không còn quá nhiều thời gian để cho Lucas kéo dài quá lâu.
Diệp Trần từ bên hông rút ra khẩu súng, để nay trên trán Lucas, mắt nhìn thấy ngón tay như sắp muốn bóp cò.
Lucas trái tim như sắp ngừng đập, trọng tâm chuyển dời đến tay phải, điều chỉnh lại thân thể để chuẩn bị lao lên c·ướp súng.
Dưới lầu truyền đến vỡ nát thủy tinh cùng tiếng thét chói tai.
"Trần ca, bên ngoài những người kia xông vào!."
Nghe được phía dưới la lên, Diệp Trần ánh mắt biến đổi, buông ra Lucas mà nhanh chóng xuống lầu.
Cơ hội a.

Lucas cũng đi theo xuống lầu.
Bị dồn đến bước đường cùng thì sức lực p·há h·oại là cực lớn.
Ở dưới lầu thủy tinh còn có gia cố tấm ván gỗ tất cả đều bị phá nát, nhiều người ở bên ngoài không muốn sống điên cuồng chui vào.
Hướng phía trong phòng mọi người nhào tới.
Mắt đỏ ngầu, mặc kệ c·hết sống sống mà lao lên.
"Mọi người xông lên a! Bọn họ tất cả đều đã không ăn không uống lâu ngày! "
Trong phòng có một nửa người bị bộ dạng đói điên này doạ sợ.
Diệp Trần đứng ở trên lầu rút ra mộc thương, mặt sắc lạnh mà b·ắn c·hết trước tiên mấy người chạy trốn.
Nhìn xem dưới lầu bị sợ choáng váng chính mình thủ hạ lạnh lùng nói, "Còn đứng ngây đó làm gì? Là muốn cho những người này c·ướp đi vật tư, sau đó biến thành bọn họ ư? "
Một đám thủ hạ tất cả đều được đánh thức.
Cầm lấy côn sắt cùng mặt khác v·ũ k·hí bắt đầu xông thẳng vào đám người đánh túi bụi.
Số người lao vào so với người của Diệp Trần còn nhiều hơn gấp đôi, nhưng vì mấy người này chịu đói cùng chịu lạnh lâu ngày nên rất là suy yếu, nhưng hết đợt này người thì lại có đợt khác người lao vào.
Trong lúc nhất thời cả hai bên ngang tài ngang sức, hỗn loạn vô cùng.
Dưới lầu
Nhìn xem thủ hạ nguyên một đám b·ị t·hương, Diệp Trần rốt cuộc cũng xuất thủ.
Nổ súng b·ắn c·hết nam tử trước mặt Hoàng Miêu, lao về phía trước đá bay mấy người ra ngoài.
Dùng tay bóp lấy cổ một người nhấc lên, chỉ nghe rất nhỏ răng rắc âm thanh.
Trên tay người lập tức không còn thở.

Có Diệp Trần gia nhập, rất nhanh dẹp loạn trận này hỗn loạn.
Trên đất toàn là t·hi t·hể, Diệp Trần đem ngăn tại chính mình trước mặt cái xác vẫn còn yếu ớt cử động đá văng ra, nhàn nhạt nói, "Đem nơi đây xử lý sạch sẽ. "
"Vâng." Hoàng Miêu ôm lấy b·ị t·hương cánh tay, vội vàng đi gọi các tiểu đệ nhanh chóng dọn dẹp.
Diệp Trần ánh mắt tại tất cả thủ hạ trên mặt dạo qua một vòng, khẽ chau mày, "Lucas đâu?."
"Trần ca, ta ở chỗ này. "
Lucas ôm một cái gậy gộc, giả bộ như khẩn trương cùng sợ hãi mà đi ra.
Diệp Trần nhìn về phía Lucas, lộ ra vẻ mặt ôn hòa cùng vừa rồi lãnh huyết thích g·iết chóc bộ dạng hoàn toàn bất đồng.
"Tiểu Lucas đây là bị dọa sợ sao? Đừng sợ, ca ca bảo hộ ngươi. "
Nói xong Diệp Trần đi qua muốn kéo lấy Lucas cánh tay.
Lucas hai tay cho hắn đưa lên một cái khăn mặt, "Trần ca thực lực mạnh như vậy, có ngài làm lão đại của chúng ta, là tất cả mọi người phúc khí. "
Diệp Trần mắt nhìn bị đặt ở trên tay khăn mặt, nhìn Lucas ánh mắt sợ hãi trong mang theo chút ngây thơ, tự nhiên minh bạch hắn là có ý tứ gì.
Diệp Trần dùng cái khăn lau đi v·ết m·áu trên cánh tay rồi ném lại cái khăn trả về cho Lucas, đối với thủ hạ trước mặt Hoàng Miêu ra lệnh,
"Đem hư hao cửa ra vào ngăn chặn, t·hi t·hể chồng chất tại cửa ra vào.
Từ hôm nay trở đi, đội tuần tra tăng lên thành bốn đội, một khi có người đến gần toà nhà này, trực tiếp b·ắn c·hết."
Cuối cùng Diệp Trần lại thêm một câu, "Tiểu Lucas theo ta đi lên."
Nghe nói như thế, Hoàng Miêu nhìn xem hai người hèn mọn bỉ ổi cười cười, Lucas trong nội tâm một lộp bộp.
.
.
.
To như vậy tầng cao nhất đại sảnh bị phân cách thành nam nữ hai bên, chỉ một mình Diệp Trần có được đơn độc gian phòng.

Lucas bị Diệp Trần một mạch kéo vào gian phòng, từ bên hông lấy ra khẩu súng để lên trán hắn.
"Lựa chọn của ngươi là gì?."
Hắn để họng súng dí sát vào trán Lucas, một từ một câu mà nhẹ nói nói, "Ta cũng không muốn g·iết ngươi, vì sao ngươi lại không chọn đi theo ta về tổ chức? chúng ta có thể cùng nhau làm việc a."
Diệp Trần trong ánh mắt loé lên tia tò mò cùng không hiểu.
Bị như vậy ánh mắt nhìn chằm chằm khiến hắn trên trán mồ hôi bất giác chảy ra ướt đẫm. Chẳng lẽ hắn lại nói ta không ở trái đất a, Lucas đầu óc xoay chuyển, cố gắng tìm ra cách thoát thân.
"Trần ca, ta vẫn luôn coi người là anh trai, ngài tha ta lần này đi a."
Diệp Trần khẽ cười một tiếng, " Ngươi có hai lựa chọn, chỉ được chọn một trong hai cái ta đưa ra, nếu không sẽ làm ca của ngươi buồn a.
Biết rõ ca ca của ngươi mà buồn thì sẽ làm cái gì sao? "
"Đem ta...... Đuổi đi ra?" Lucas nói ra.
Đuổi ra ngoài đi, chỉ cần đuổi ta ra ngoài thì mỗi tháng ta sẽ thắp hương cảm tạ các vị bên trên phù hộ con thoát khỏi kiếp này.
Nhìn vẻ mặt như nhịn táo bón của Lucas, Diệp Trần khoé miệng khẽ cong lên, "Ngươi chọn cái nào? "
"Diệp ca, ngài cho ta chút thời gian suy nghĩ đã. "
Hắn định thu thập xong toàn bộ đồ vật liền lập tức chạy đi ngay.
"Tốt, ca cho ngươi thêm một chút thời gian suy nghĩ thật kỹ."
Diệp Trần chỉ cho rằng đây là hài tử cần chút thời gian để suy nghĩ thật kĩ tương lai mà thôi, "Ta hy vọng tối nay có thể nghe thấy câu trả lời chắc chắn của ngươi. "
Dứt lời, Diệp Trần dơ bàn tay ra bàn tay lên xoa xoa đầu Lucas, lộ ra từ ái mỉm cười.
Lucas nhìn DIệp Trần một cái, phát hiện hắn giống như là hiểu lầm ý của mình.
Nhưng trước mắt cũng không tốt lắm giải thích, chỉ có thể qua loa gật đầu, dùng hết tốc lực chạy xuống lầu.
Trở lại giường của mình, hắn nhét tất cả cái gì có thể nhét vào không gian, nhân lúc không ai để ý mà lén lút đi xuống tầng dưới.
=]] Góc Tác Giả: Ai mà thấy tính cách của Lucas có chút khác Máp trò chơi 1 là đúng nha, Map 1 thì hắn phải tự lức mới có thể sống, Map 2 hắn có cái đùi để ôm thì tất nhiên phải khác, nhưng nếu mà hỏi tại sao Lucas không đứng lên đánh Dương Khiêm thì đọc lại nha, vì đánh không lại mới phải né. [[=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.