Chương 9(Re-up): Người bán hàng rong
Chương 9:
Rời khỏi lều chỉ huy, Twilight không lang thang mà trực tiếp hướng về trại hậu cần đi đến.
Vừa đi được một đoạn, cậu đột nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm về phía khu đất trống giữa mấy căn lều phía trước, đứng yên nghĩ gì đó
một chút, rồi Twilight rẽ sang một hướng khác vòng nhanh qua.
Dù tốn thêm một chút thời gian, cậu cuối cùng có thể về đến trại hậu cần mà không gặp rắc rối nào.
Nhưng khi về đến nơi, chỉ vừa bước qua cửa khu trại, đập vào mắt Twilight chính là khung cảnh rực cháy của khu vực lều ở.
Nơi Bl đang đóng quân là một hoang mạc lộng gió, lửa khi đã bắt lên thì rất dễ lan rộng ra qua những túp lều vải.
Xung quanh đó, những người lính của đội hậu cần thì đang nỗ lực ngăn ngọn lửa lan ra xa hơn.
“Đội trưởng!! Cuối cùng ngài cũng về rồi.” Đang đứng chỉ đảo d·ập l·ửa, Will cũng những người khác thở phào nhẹ nhõm khi Twilight về
đến nơi.
Nỗ lực ngăn cản ngọn lửa của họ không hề uổng phí, vì chỉ cần nó không lan ra quá to, nó sẽ rất dễ dàng bị giải quyết khi mà đội trưởng
của họ trở lại.
Thật vậy, liếc nhìn mấy căn lều b·ốc c·háy, Twilight chỉ cần búng tay một cái.
Tách!
Vụt!
Toàn bộ ngọn lửa ngay lập tức bị cậu dập tắt.
Nhưng để an toàn, Twilight vẫn ra lệnh cho những người lính đánh thuê dội nước vào những nơi vẫn đang b·ốc k·hói ấy đề phòng ngọn
lửa sẽ bùng lên lại khi có thứ gì đó vô tình mồi vào.
Trong lúc những người lính tiếp tục làm theo lệnh cậu, Twilight mới quay sang nhìn về phía Will.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Cậu hỏi.
“Haha, thưa đội trưởng, chuyện là...” Will gãi đầu từ từ giải thích.
Chuyện là...sau khi Twilight đi họp, mọi người vẫn tiếp tục sinh hoạt như mọi ngày bình thường.
Cho đến khi Rag chạy vào, trên người ôm theo một cái bình chứa.
“Xem tôi tìm thấy gì này!” Anh ta vừa chạy vừa nói, để rồi vấp chân ngã, lỡ tay làm văng chiếc bình chứa bay đến chỗ một nhóm các
Engineer đang làm việc với v·ũ k·hí.
Không ai biết rằng, thứ được chứa trong cái bình đó là dầu hỏa, phải đến khi chiếc bình va đập làm nứt một lỗ, dầu chảy ra cộng với ma
sát tự v·a c·hạm khiến l·ửa b·ùng l·ên, những người lính đánh thuê mới giật mình trước việc này và vội vàng báo động lên.
“Sau đó, trong khi chúng tôi nỗ lực làm gì đó để ngăn không cho ngọn lửa lan ra, Rag lại chuồn đi đâu mất, Jet và Cabe hiện đang đi tìm
cậu ta, nhưng dường như rất khó.” Will gãi đầu không biết nói sao, Rag sỡ hữu một Arts cực kỳ khủng bố, nó cho phép anh ta...khó giải
thích cơ chế lắm, nhưng đại khái là nó giúp anh tàng hình, trở nên trong suốt ở những nơi có ánh sáng.
Với Arts này, Rag cực kỳ mạnh trong việc trinh sát và thu thập thông tin, anh ta có thể đi vào trại địch giữa ban ngày ban mặt nghe lén mà
rất khó bị phát hiện.
Và kể cả lúc trốn tội như hiện tại, Rag đã trốn được rồi thì rất khó bắt được.
“Ra thế, với một khả năng như vậy, thế thì mình chẳng cần phải chạy trốn đâu xa, chỉ cần núp yên một chỗ để cho những người khác đi
tìm thôi.” Nghe Will trình bày xong, Twilight mỉm cười gật đầu ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện, cậu bất ngờ quay sang hướng ngước lại.
“Anh đang nghĩ như vậy đúng không, Rag?”
Ở đó chẳng có gì, nhưng trong góc nhìn của Twilight thì khác, ngoài ra nếu để ý kỹ, dưới nền đất còn có hai vị trí hơi bị lõm xuống như thể
có người đang đứng ở đó.
Khi Twilight hỏi thì cũng chẳng có thứ gì đáp lại.
“Ha ha, cái trò trẻ con này chỉ đi lừa được Jet và những người khác thôi, nó không qua mắt nổi tôi đâu, và còn Will, đừng nói là anh không
hề nhận ra...”
Twilight còn chưa nói hết câu, Rag vừa chỉ lén lút lại gần nghe lén xem hai người bọn họ nói gì tốc biến chim cút ngay lập tức.
“Ha ha, ai mà biết được?”
Nhưng chưa chạy được bao xa, một bóng người đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt, đưa chân ra ngáng đường anh.
Vấp!
“Oách!”
Rag vấp chân ngã chồm người tới trước hiện hình trở lại trong khi một số người lính đánh thuê gần đó theo lệnh Twilight lập tức nhào
vào đè anh ta xuống.
“Giờ thì, để xem nào, p·há h·oại trang bị của người khác, gây h·ỏa h·oạn, cố gắng trốn tội, v..v. Coi nào, chúng tôi nên xử lý anh như thế này
đây.” Twilight mỉm cười hiền từ đi lại gần, tay cậu sáng lên ánh lửa khi mà trước mặt, Rag đang sợ hãi lắc đầu liên tục nhưng không thể
động đậy vì bị giữ chặt.
“Tôi không thích rườm ra đâu nên là đơn giản thôi nhé, c·hết đi.”
“AGHHHHH!”
Không lâu sau đó, cả khu hậu cần đều nghe một tiếng hét thảm thiết vang lên, nhưng chả ai quan tâm vì đó đã là chuyện thường ngày
xảy ra ở đây rồi.
...
Không lâu sau đó, Twilight vừa phủi tay, vừa đánh một cái ngáp đi về phía lều của mình.
Đến nơi, cậu vén cửa lều bước vào.
Bên trong, mọi thứ vẫn không thay đổi gì từ khi cậu rời đi, nơi này cũng cách khá xa nơi xảy ra h·ỏa h·oạn.
Nhưng khi bước vào trong, Twilight lại nhíu mày thêm một lần nữa, không biết cả ngày nay bao nhiêu lần rồi.
Cậu bước vào bên trong, tiện tay kéo tấm nệm đặt trên ghế quăng nó xuống sàn rồi ngồi lên.
“Tháng này đến sớm nhỉ.” Twilight ngồi xuống, cậu nhắm mắt lại hỏi.
Đến khi mở mắt ra lại, khung cảnh xung quanh đã thay đổi, căn lều quen thuộc của cậu đã biến thành một nơi hoàn toàn khác lạ.
Đó là một bãi đất trống khô cằn lơ lửng giữa vùng không gian màu tím ảm đạm xung quanh.
Ngoài nơi này ra, chẳng còn một thứ gì khác tồn tại ở vùng không gian này.
Vị trí mà Twilight ngồi xuống nằm ở giữa ngay mảnh đất trống, miếng nệm cậu quăng xuống ban nãy không hề biến mất khi ngồi lên, như
đã quá quen thuộc với nơi này, cậu mở mắt nhìn thẳng về phía người đã đợi sẵn ở trước mặt mình.
Đó là một người khoác lên mình bộ áo choàng cũ kỹ hôi hám ngồi trên một chiếc chiếu rách nát te tua. Cả cơ thể của ông ta đều được
phủ dưới lớp áo choàng làm Twilight không thể thăm dò được gì, thứ duy nhất để lộ ra ngoài là cái đầu như đã được gắn liền với mặt nạ
phòng độc cùng cặp kính bảo hộ một chiều dày cộp.
Ngay cạnh người đàn ông là một chiếc máy hát cũ liên tục phát đi phát lại một bài nhạc rất nhiễu loạn, cực kỳ khó nghe.
Nhưng trên hết, thứ khiến cho Twilight khó chịu nhất chính là mùi hương tỏa ra từ cơ thể của gã đàn ông ngồi trước mặt kia.
Đó là đích xác là mùi của xác c·hết thối rữa đang phân hủy cực kỳ kinh khủng.
“Câu hỏi như thường lệ nhỉ, ông không thể đi tắm một phát được à? Kinh quá đấy.” Twilight bắt đầu hối hận vì khi đi đã quên xách theo
cái mặt nạ phòng độc như mọi ngày, thứ mùi lan tỏa này khiến cậu gần như phát ói, phải kéo áo lên cố gắng che mũi mình lại.
Tưởng chừng chỉ nhận lại sự yên lặng như mọi khi, những lời kia của Twilight chỉ mang tính chất giải tỏa một chút bực bội trong lòng.
Nhưng không ngờ rằng, một làn khói trắng dài được xả ra từ mặt nạ phòng độc của người đàn ông kia.
“Đây là điều không thể tránh khỏi, con người rồi ai cũng sẽ phải đối mặt với thời khắc đen tối nhất, ta đã trải qua nó, còn ngươi thì chưa,
nên đừng quan tâm đến điều đó, khi mọi chuyện xảy đến, ngươi sẽ tự hiểu ra thôi....”
“...Còn lại, ta không thích làm sạch trang bị của mình, nó gợi lại những kỷ niệm khó chịu.”
“Thế à, xin lỗi vì đã hỏi nhé, có vẻ như ông đã trải qua một cuộc chiến tàn khốc nhỉ?” Thấy người đàn ông đột nhiên mở miệng ra nói
chuyện, Twilight không phí một giây chớp lấy thời cơ khai thác thêm thông tin.
Nhưng người đàn ông đã lại im thin thít không nói gì thêm, cậu cũng đành bó tay.
“Thôi được rồi, bỏ qua phần liên thuyên và vào trực tiếp chuyện chính đi, ông đến đây sơn hơn mọi lần chắc không phải để vui đâu nhỏ,
Hawker?” Twilight bắt đầu nghiêm túc ngồi thẳng người dậy.
“Trước hết là đạn, tôi muốn tất cả những gì ông có.”
“Nó sẽ được chuyển thẳng đến lều của ngươi, vẫn như lần trước, tiền thanh toán sẽ được trừ vào khoản tiền thưởng ngươi chưa lấy
trong nhiệm vụ lần trước.” Người đàn ông được gọi với cái tên Hawker gật đầu, ngay lập tức, hai chiếc thùng xốp xuất hiện trong góc lều
của Twilight.
“Ok, tiếp theo thì...hôm nay ông có những gì?”
Twilight vừa nói xong, Hawker đã kéo tấm áo choàng phủ về phía trước. Khi ông rút nó về lại, trên tấm chiếu đã lần lượt xuất hiện ra 6
món đồ được xắp xếp nằm theo hình chữ nhật được đánh số (Lần lượt 1 là trên cùng bên trái, 6 là dưới cùng bên phải)
Trong đó, số 1, 2, 4, 6 lần lượt là 4 cuộn giấy màu xanh, đó là những công thức chế tạo ngẫu nhiên.
Nếu may mắn thì sẽ ra được một thứ gì đó kiểu như khẩu súng Twilight đang sử dụng, Inferno Strike, một khẩu súng lục có kha khá chức
năng thú vị, còn nếu xui thì có lẽ sẽ ra một cái bị trùng hoặc là vô tác dụng, chẳng hạn là lần gần đây nhất thử vận, Twilight đã trúng được
bản thiết kế của một cái xô có thể vừa múc, vừa đun nước???
Ngoài ra còn có hàng tá thứ vớ vẩn khác nữa, nhưng vì giá thành nó cũng không đến mức chua chát nên mỗi tháng cậu cũng mua một cái
để xem nhân phẩm.
Còn hai món đồ còn lại nằm trên chiếc chiếu, một cái cũng là cuộn giấy, nhưng không có màu xanh và cũng nhỏ hơn, không phải là một
bản thiết kế. Cái còn lại trông giống một cái về đay bằng vàng.
Cả hai thứ này, Twilight đều không biết công dụng, cậu hướng mắt chờ đợi Hawker giải thích.
“Vị trí số 3, đó là một tấm bản đồ chỉ rõ vị trí của một trinh sát có tiềm năng sẽ xuất hiện tại một địa điểm và thời gian cụ thể nào đó.”
“Ahh, không cần.”
Đây là lần đầu tiên Twilight gặp cái này, nhưng cậu quyết định là mình sẽ không phí tiền vào nó. Nguyên nhân thứ nhất, trinh sát cậu
không thiếu, đội hậu cần đã có 2 trinh sát cực kỳ chất lượng là Rag và Will, không cần thiết bổ sung thêm.
Thứ 2, vị trí và thời gian cụ thể là cực kỳ rủi ro, lỡ như thời gian là ngày mai, ở đâu đó bên kia lục địa, thì Twilight đến gặp người ta kiểu gì?
Nên dù nghe hay hay, cậu vẫn quyết định bỏ qua và đến với miếng mề đay.
“Món đồ số 5, đây là một phần 3 của chiếc chìa khóa, kiếm tìm đủ 3 mảnh ghép và tấm bản đồ, ngươi sẽ có thể mở ra cánh cửa dẫn đến
một lăng mộ bị c·hôn v·ùi sâu dưới lòng đất.” Hawker tiếp tục nói.
“...”
Uhm, vẫn là một món đồ mang tính rủi ro.
Phải tìm kiếm đủ 3 mảnh chài với tấm bản đồ với chẳng một thông tin thì đúng là mò kim đáy bể, nhưng nếu Hawker đã đem nó ra thì
chắc ông ta có thể cũng sẽ bán những thứ còn lại...
“Số 5, nó có giá bao nhiêu?” Twilight hỏi.
Hawker không trả lời mà đưa ra một tờ giấy, trên đó có...
“Vãi cả Beep!” Nhìn những con số trên tờ giấy, Twilight không nhịn được mà chửi thề.
Đó là một con số lớn, nhiêu đó là khoảng gấp đôi, không, gấp 3 số tiền hiện có cóa Bl.
Nhưng nhiêu đó vẫn nằm trong khả năng chi trả bằng tiền riêng của Twilight (Không phải do biển thủ công quỹ) và tiền thưởng từ
những nhiệm vụ trước cậu làm cũng thừa để trả.
Cậu phân vân rằng mình có nên mua mảnh chìa khóa kia hay không.
Nếu một mảnh như thế này, hai mảnh còn lại chỉ có từ tương đương đến đắt hơn, và nếu vậy thì lăng mộ kia sẽ có thứ gì đó mang lại giá
trị không hề nhỏ.
Twilight đã giao dịch với Hawker được hơn 1 năm, dù không hề có chút nào tin tưởng nhưng cậu nghĩ rằng ông ta cũng sẽ không đến
mức bán hàng scam.
Sau một hồi suy đi tính lại, cuối cùng, Twilight cũng quyết định đầu tư.
“Trừ tiền thưởng đi.”
Hawker gật dầu, ông ta phẩy tai một cái, toàn bộ mọi thứ trên chiếc chiếu đền biến mất, mảnh chìa khóa cùng tấm bản vẽ thì được gói
cẩn thận rồi được đẩy sang cho Twilight.
Đã xong phần giao dịch, thông thường thì đến đây, Hawker sẽ gửi trả Twilight về nơi cậu đến, sau đó bặt vô âm tín đến tháng sau.
Nhưng thi thoảng, ông ta sẽ đưa cho cậu một vài nhiệm vụ rồi mới rời đi.
Hôm nay cũng vậy, khi mà thấy Hawker chưa chào tạm biệt, Twilight đã biết là hôm nay sẽ có việc để làm.
Những nhiệm vụ được giao đó thường không quá khó, cho rất nhiều tiền, và phần thưởng đi kèm cũng ngon. Nếu có thể, cậu không
muốn bỏ qua nó.
Và đúng như vậy, sau khi dọn hiện trường buôn bán, Hawker tiếp tục đặt xuống một phong bì rồi đưa về phía Twilight.
“Đây là nhiệm vụ của tháng này.” Hawker chỉ nói đơn giản như vậy khi Twilight cầm phong bì thư lên xem.
Nhiệm vụ sẽ được bảo mật cho đến khi Twilight quyết định nhận nó, nếu không, Hawker sẽ thu lại bì thư và cất nó đi.
Ngày thường, Twilight sẽ không ngần ngại nhận nó ngay, nhưng lần này, cậu lại do dự khi nhìn vào phong bì.
Trên đó, một con dấu đỏ thẳm có thể nhìn thấy dễ dàng.
Các nhiệm vụ được chia làm 3 cấp độ:
Xanh (Dễ) có thể dễ dàng thực hiện bởi chỉ một mình Twilight, hay liên quan đến bọ.
Vàng (Thường) công việc được giao bắt đầu có thử thách hơn, nhiệm vụ mức đồ này thường đòi hỏi Twilight buộc phải mang theo cùng
mình ít nhất là từ 2 đến 3 thành viên đi theo hỗ trợ
Và cuối cùng, màu đỏ (Khó) không có bất cứ thông tin gì về nhiệm vụ ở mức độ này, Hawker không tiết lộ gì thêm nên rất mù mờ về độ
nguy hiểm của nó, nhưng theo phép bài trừ của Twilight, nếu khởi động nhiệm vụ này, có thể cậu sẽ phải kéo cả Bloody Lines vào cuộc.
Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, một h·ình p·hạt sẽ được đưa ra tương ứng với nhiệm vụ đó, với màu đỏ, nó cực kỳ nguy hiểm, kết
quả cuối cùng tệ nhất có thể là cậu sẽ hẹo luôn ngay tại chỗ.
Tuy nhiên song song với đó chắc chắn là một phần thưởng cực kỳ lớn cho những công sức đã bỏ ra.
Với lại Twilight thật sự không hề biết màu đỏ có gì, cậu tò mò và rồi cuối cùng đưa ra quyết định.
“Tôi sẽ làm nó.”
“Tốt lắm, hãy ký khế ước, rồi ngươi có thể mở nhiệm vụ ra.” Hawker búng tay nhẹ một cái, con dấu đỏ trên bức thư phát sáng lên một cái
rồi biến mất đi, để cho Twilight có thể xé phong bì, lôi ra một tờ giấy và bắt đầu đọc lấy nhiệm vụ.
“Cái đ*o gì thế này?” Chỉ vừa mới đọc xong nội dung nhiệm vụ, Twilight đã buột miệng nói tục, cậu ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Hawker.
...
Nhiệm vụ có tên là: Sự lụi tàn của Ursus.
Là quốc gia có diện tích trải dài lớn nhất toàn cõi Terra, dưới triều đại của hoàng đế Vladimir Ivanovich, Ursus đã liên tục chinh phạt và
cuối cùng trở thành quốc gia tự hào với sức mạnh quân sự và thể chất hàng đầu lục địa.
Tuy nhiên, triều đại nào rồi cũng có lúc suy tàn, sự ra đi quá đột ngột của người lãnh đạo đang đưa đế quốc Ursus hùng mạnh rơi vào thời
kỳ khủng hoảng chính trị cực kỳ nghiêm trọng, hai bộ phận quý tộc mới và cũ dần xảy ra xung đột chính trị và có thể dẫn đến xung đột vũ
trang.
Trước tình hình đó, những nhà cầm quyền Ursus tiến bộ thực sự cần một lý do để bắt đầu cuộc cải đất nước của họ.
Nhiệm vụ:
- Triệt hạ, á·m s·át, vô hiệu hóa một quý tộc Ursus được phong tước vị chính thức thuộc chế độ cũ.
Phần thưởng không cố định sẽ dựa trên mức độ quan trọng của mục tiêu đối với bộ máy lãnh đạo Ursus. Lưu ý, chỉ mục tiêu bị triệt hạ
đầu tiên được tính.
Thời hạn kết thúc nhiệm vụ:
- Trước ngày 14/12/1077, ngày khởi đầu của ‘Cuộc nổi dậy vĩ đại’.
Hình phạt nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ: Một nửa tuổi thọ sẽ bị tước đi.
...
“Vaicalon, á·m s·át một quý tộc Ursus được phong tước vị chính thức thuộc chế độ cũ á?” Đọc xong nhiệm vụ, Twilight bắt đầu hoài nghi
về tính khả thi của việc này.
Ám sát quý tộc của một quốc gia đã là khó, ở Ursus nơi mà q·uân đ·ội đi đầy đường lại càng khó hơn, đặc biệt khi mục tiêu của nhiệm vụ
được cố định là thành viên của chế độ cũ.
Phần lớn các quý tộc cũng đều có lãnh địa hoặc sống tại tư dinh nằm trong hoặc lân cận thủ đô Deity Grypherburg*. Việc đột nhập vào
đó và á·m s·át một tên là bất khả thi, Twilight không tin khả năng tàng hình hay dịch chuyển tức thời của Rag và Will có thể qua mắt được
lính canh ở thủ đô.
Chưa hết, cho dù có á·m s·át thành công đi chăng nữa, việc một quý tộc có tiếng nói đột ngột m·ất t·ích sẽ đánh động đến lực lượng mạnh
nhất của Ursus luôn đóng tại thủ đô, các Emperor's Blade.
Khi đã bị bọn chúng t·ruy s·át, sẽ chẳng có cách nào chạy ra được khỏi lãnh thổi Ursus cả.
Nếu không may khuôn mặt bị phát hiện, không chỉ Twilight, mà toàn bộ người có liên hệ đến cậu ta đều ngay lập tức trở thành kẻ thù của
Ursus, và điều đó cực kỳ nghiêm trọng.
“Ờ...có thể rút lại nhiệm vụ được không?” Twilight cố gắng nở một nụ cười thân thiện nhưng Hawker không hề quan tâm.
“Khế ước đã được ký.” Ông ta chỉ lẳng lạng nói một câu, nhận thấy Twilight đã đọc xong nhiệm vụ, Hawker búng tay một phát, cả tờ giấy
nội dung lẫn vỏ bì thư đều ngay lập tức tan thành tro bụi, rồi sau đó lặng lẽ biến mất.
Trong nháy mắt, không gian xung quanh trở lại như bình thường, Twilight nhận ra mình đã trở về căn lều của mình.
“Tuyệt thật, một cái nhiệm vụ t·ự s·át với hậu quả là mất đi một nửa tuổi thọ, còn gì tệ hơn được nữa không chứ?” Twilight thở dài một
hơi đứng dậy. Dù nói như thế nhưng thực ra trong đầu cậu đã bắt đầu tìm cách để có thể hoàn thành nhiệm vụ với phần thưởng cao
nhất.
“Người đứng đầu của hàng ngũ các quý tộc cũ..lũ đại công tước có địa vị ngang bằng nhau nhưng trong số đó có một kẻ đặc biệt nguy
hiểm nhất, mình có ấn tượng nhưng không nhớ tên hắn...Cái gì kia?”
Vừa mới đứng dậy, Twilight đột nhiên chú ý đến một chiếc hộp nhỏ kỳ lạ được để lại ngay vị trí mà Hawker ngồi ban nãy.
“Quên đồ à?”
Cậu tiến đến gần nhặt chiếc hộp lên kiểm tra thì nhận thấy ở trên nó có thể kèm một mảnh giấy.
“Nhiệm vụ cấp đỏ sẽ kết thúc vào ngày 14/12/1077, trước khoảng thời gian đó, ta sẽ không tiếp tục xuất hiện để giao dịch và đưa ra bất
kỳ nhiệm vụ nào khác. Để bù lại khoảng thời gian vắng mặt này, ta sẽ tạng cho ngươi một món quà nho nhỏ.”
Twilight mở hộp ra, bên trong đó là một chiếc vòng điện tử nhìn cực kỳ hiện đại tương lai, cùng thêm một mảnh giấy.
“Đây là món đồ chơi nhỏ, tuy nhiên, ngươi sẽ phải tự mò ra tác dụng của nó. Nếu hoàn toàn nắm được, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho
nhiệm vụ ngu xuẩn mà nhà ngươi chấp nhận thực hiện. Ký tên: Hawker.”
“Hô, thú vị đấy.”
Đóng chiếc hộp lại, Twilight cầm nó qua ngồi vào bàn làm việc của mình.
Cậu quyết định sẽ vừa nghiên cứu tác dụng của chiếc vòng này, vừa nghĩ cách làm nhiệm vụ luôn một thể.
Deity Grypherburg: Thủ đô của Ursus; nơi đặt hoàng cung và Quốc vụ viện. Đối với một số lính canh già, đó là nơi linh thiêng nhất ở Ursus. (Nguồn Fandom)